Từ giây phút đó, mọi vật như ngưng đọng lại.

Tất cả thành viên nhà họ Hàn không biết phải làm gì cho cam, họ không thể trách Hàn Dương Phong cũng không thể trách Triệu Thanh Tuyết, Chu Tử Lan không có tội cũng bị Hàn Ngọc chửi mắng.
Nhắc đến Chu Tử Lan, cô đứng lặng, trong lòng không ngừng nghĩ đến những lời vừa rồi.

Cô giúp anh tìm lại gia đình, còn những chuyện của gia đình anh, cô không hề biết.

Sao cô còn bị chửi chứ?
Hàn Dương Phong thì đứng ở một góc, từ lúc ở đây, anh thấy gia đình này xảy ra đủ chuyện.

Đây chẳng lẽ là gia đình của anh.

Ông bà nội, ba mẹ, em gái, còn người phụ nữ đang mang thai kia là vợ của mình ư? Không đúng, Chu Tử Lan mới là vợ của anh cơ mà.
- “ Tử Lan, ta thay mặt Hàn Ngọc xin lỗi cháu.

Những sự việc vừa rồi, cháu đừng để tâm, sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa sớm thôi.

” Hàn Dương Chí nói
- “ Dạ cháu không sao, cô ấy cũng vì thương anh chị của mình thôi ạ.


Phụ nữ khi mang thai thường rất nhạy cảm, mọi người không nên ép buộc chị ấy, không ai thích bị ép những việc họ không muốn làm.

Hãy để chị ấy giữ tinh thần thoải mái cho đến ngày sinh ạ.

” Chu Tử Lan đáp
- “ Thanh Tuyết con bé sắp sinh rồi, chúng ta đừng ép buộc con bé nữa.

Là Hàn Gia đã sai, đã ép con bé ở lại đây, để con bé hi vọng nhưng cuối cùng vẫn nhận lại thất vọng.

” Bạch Mai nói
Bà nhìn cháu trai Hàn Dương Phong đứng đó, cháu bà đã về nhưng tâm trí lại không ở nơi này.

Muốn khôi phục trí nhớ, phải mất một thời gian dài.
- “ Ừm… nhà này nát hết cả rồi… ” Hàn Dương Chí thở dài
Không khí dần trở nên im lặng, không ai nói lời này, chỉ còn âm thanh tích tắc của kim đồng hồ.
Chu Tử Lan ra ngoài hoa viên của Hàn Gia, cô ngồi bên cạnh hồ nước nhìn những chú cá đang bơi lội.

Cô nghĩ về gia đình của mình, không biết cha cô ở nhà như thế nào rồi.

Cô mong anh sẽ sớm nhớ lại, nhớ lại tất cả, có như vậy cô mới có thể về nhà.
- “ Cha mình nói đúng thật.

Anh ấy đúng là rất giàu có, dinh thự to lớn như thế này nhưng chỉ có vài người sinh sống, người làm thuê thì nhiều vô kể.

Đi đâu cũng thấy, cuộc sống thật sung sướng.

Cũng may mình thức tỉnh kịp lúc, không lún sâu vào, hậu quả phải gánh lấy đều không hề nhẹ.

Anh ấy nhớ lại mọi chuyện thì tốt quá, chị ấy sẽ không đau khổ, buồn tủi.

Nhìn từ bên ngoài, mình nhận thấy chị ấy phải cố gắng lắm mới nói ra được những lời đó.

Bóng lưng đầy mệt mỏi của chị ấy, thật sự rất thương, mang thai nhưng lại không có chồng bên cạnh.

Nếu là mình, mình cũng sẽ hành động như vậy.

Hàn Dương Phong - Triệu Thanh Tuyết, cặp tên này thật đẹp.


Mình phải làm mọi cách, dù như thế nào cũng phải khiến anh ấy nhớ lại.

Anh ấy hạnh phúc, nhờ vậy mà cuộc sống của cha con cô và người dân trong làng cũng tốt hơn, như vậy là đủ.


Hàn Dương Phong đi tìm Chu Tử Lan, thấy cô ngồi ở ngoài vườn, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
- “ Sao em lại ra đây ngồi, bọn họ quá đáng thật.


- “ Không đâu, em thấy không có gì quá đáng cả.

Cô ấy làm như vậy đúng mà, em chỉ mong anh sớm nhớ lại mọi chuyện.

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn.

” Chu Tử Lan nhìn anh, đáp
- “ Anh không nhớ gì cả, chẳng biết bọn họ là ai nhưng anh lại có một cảm giác quen thuộc.

Còn cô gái ấy, anh có cảm giác cô ấy rất ghét anh, hơn nữa anh không có cảm giác thân thuộc với cô ấy và cả cô gái chửi em.


Hàn Dương Phong nói ra hết cảm xúc của mình, những gì anh đã cảm nhận được.

Kí ức trước kia anh vẫn không thể nhớ gì.
- “ Bước đầu như vậy đã tốt rồi, chỉ cần thời gian nhưng em hiểu rõ, chị ấy là vợ anh, đứa bé trong bụng chị ấy là con anh.



- “ Không, em là vợ anh mà, cô ta hung dữ như vậy, không phải vợ anh đâu.


- “ Anh đừng có nói như thế, em không phải vợ anh, vợ của anh là chị ấy.


Chu Tử Lan rất sợ, người khác nghe thấy lời này, họ lại nghĩ cô muốn trèo cao, lợi dụng Hàn Dương Phong mất trí nhớ để đạt được mục đích.
- “ Em là vợ anh mà…huhu… em không thương anh nữa.


- “ Được rồi, được rồi.

Anh đừng khóc nữa, em thương anh mà.


Thấy Hàn Dương Phong mếu máo, Chu Tử Lan cũng không nói về mấy chuyện đó nữa.

Cô thương anh nhưng trước kia, người anh thương không phải là cô..