Hàn Dương Phong tính từng ngày chiến đấu với Mộ Quân Phong, ngày anh bên cạnh cô ít dần, ít dần.

Anh từ sớm đã nghĩ đến chuyện ủy quyền thừa kế cho cô, nếu như anh không may chết đi thì vẫn còn có thứ trao lại cho vợ anh.
Hàn Dương Phong hôm nay không đến Hàn Thị, công việc hôm nay không quá nhiều nên anh đã bàn giao lại cho Trần Đức.

Anh ngồi trong thư phòng, viết từng bức thư một.

Những bức thư này anh sẽ gửi cho Hàn Gia, Triệu Gia, đặc biệt là ba vợ anh và còn có cả cô nữa.

Trên trang giấy trắng, từng nét chữ thẳng hàng, nhỏ nhắn được viết lên.

Anh đang phòng bị, anh không thể đoán chắc tương lai được.
Hàn Dương Phong gọi quản gia lên thư phòng, anh muốn nhờ ông việc này, ngoài ông ra thì không còn ai khác.
Quản gia hé mở cửa phòng, sau khi được sự đồng ý của Hàn Dương Phong, ông ngồi xuống.

Nhiếp Long cảm tưởng có chuyện không hay nhưng ông không nói câu gì, sợ rằng sẽ làm Thiếu Gia phật ý.
Hàn Dương Phong đã viết xong, anh gấp từng mặt giấy vào phong bì, miết thật chặt để người khác không thể đọc được nội dung bên trong.


Sau đó anh đưa cho quản gia.
- “ Bác hãy cầm lấy, đây không phải là tiền.

Nếu như tôi không thể bình an trở về, hãy đưa cái này cho họ.

Còn nữa, đừng nói cho vợ tôi biết.


- “ Thiếu Gia… chuyện này…tôi… ”
Quản gia lưỡng lự, sao ông có thể, ông biết nói với Hàn Gia như thế nào đây.

Chăm sóc Thiếu Gia từ nhỏ, ông thật sự không dám nghĩ đến cảnh này.
- “ Hãy làm theo lời tôi nói, coi như là tôi xin bác.

Bác muốn kẻ độc ác sống trong thảnh thơi, muốn kẻ vô tội sống trong tội lỗi sao? ” Hàn Dương Phong đặt tay lên bàn, nói
- “ Nhưng tại sao Thiếu Gia cứ nói những lời không may vậy chứ.

Cậu sẽ an toàn quay trở về mà.


- “ Tương lai là thứ không ai đoán trước được, tôi cũng vậy.

Nếu tôi quay về thì không cần phải đưa những thứ đó, còn nếu tôi không quay về thì hãy đưa những thứ đó cho họ.


- “ Vâng, Thiếu Gia.


- “ Được rồi, bác ra ngoài đi.


Nhiếp Long cúi đầu đi ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho Thiếu Gia nhà ông.

Ông không biết Thiếu Phu Nhân một khi biết được những chuyện này thì sẽ như thế nào đây.


Ông không dám tưởng tượng ra cảnh đó.
Ngay sau đó, Hàn Dương Phong đã liên lạc với luật sư để hẹn gặp mặt.

Anh phải làm những chuyện này càng sớm càng tốt vì thời gian chờ hoàn thiện thủ tục khá lâu, mấy giấy tờ này cũng khá rắc rối và lằng nhằng.
Hôm sau, Hàn Dương Phong và luật sư đã gặp nhau.

Bàn bạc và làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, Hàn Dương Phong mau chóng kí vào tất cả những tờ giấy cần anh kí tên.
- “ Hàn Tổng, thủ tục chuyển nhượng tài sản dành cho vợ anh sẽ được hoàn tất trong một tuần.

Theo ý muốn của anh, trao tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của mình cho cô ấy.

Khi hoàn tất xong xuôi các giấy tờ, tôi sẽ đến gặp vợ anh.


- “ Được ”
- “ Vậy chào anh, tôi xin phép.


Hàn Dương Phong và luật sư bắt tay hữu nghị, mọi việc coi như xong.

Sau khi rời khỏi điểm hẹn, Hàn Dương Phong đi về nhà.
Một ngày trôi qua như thế, tối đến anh lại bên cạnh cô, anh không biết được bên cạnh vợ bao lâu nữa.


Thời gian sao lại tàn nhẫn với anh như thế, hạnh phúc không được bao lâu thì biến cố lại tiếp tục đến.

Mộ Quân Phong ra tay tàn độc, nếu như anh không còn mạng trở về thì sao? Còn con gái Hàn Kiều Du và Hàn Phương Ly của anh nữa, anh phải nói với chúng như thế nào? Hai đứa con đều ở xa anh, anh không thể bên cạnh.

Anh rất muốn dắt tay vợ và con gái đi chơi khắp Thượng Hải phồn hoa này nhưng điều kiện lại không cho phép.

Còn đứa con trong bụng cô, anh không biết sau những lần đó cô có mang thai không? Nếu vợ anh mang thai, chẳng phải cô sẽ một mình, con của anh lớn lên cũng sẽ không có ba.

Hàn Dương Phong càng nghĩ đến, anh càng sợ.

Anh như ngồi trong đống lửa, phải đưa ra những quyết định và việc làm đúng đắn nhất.

Hàn Dương Phong thực không hiểu, Mộ Gia giàu có như vậy, nguyên do vì sao mà Mộ Quân Phong lại trở thành con người đó.

Nếu không phải do hắn, anh cũng không rơi vào tình cảnh này.

Mẹ vợ anh không có lỗi nhưng hắn vẫn không ngần ngại mượn tay anh mưu sát bà, con người bị tham vọng tha hóa như vậy sao?.