Sáng sớm hôm sau, Hàn Gia khởi hành từ Trùng Khánh để đến Bắc Kinh.

Hàn Dương Phong vui mừng không tả xiết, liệu cô có còn nhớ anh không?
Ngày đó, Hàn Gia với Triệu Gia rất hay đến nhà nhau chơi.

Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết chơi với nhau rất thân, hai người không khác gì thanh mai trúc mã.

Sau này Hàn Gia không còn ở Bắc Kinh nữa, anh từ đó phải từ biệt cô.

Nhiều năm trôi qua, anh không thể liên lạc được với cô nữa.

Trước khi rời đi, anh có nói với cô.
- “ Tiểu Tuyết, chờ anh, sau này khi anh lớn, anh sẽ quay về, Hàn Dương Phong sẽ cưới em, em sẽ là vợ anh.


- “ Anh Phong, em sẽ chờ anh.


Hàn Gia rời khỏi Bắc Kinh, khi cả hai đang là đứa trẻ mười tuổi.

Hàn Dương Phong vẫn nhớ về cô nhưng Triệu Thanh Tuyết không còn nhớ nữa, cô đã sớm quên và yêu một người khác tên Châu Gia Việt.

Hai người rất hạnh phúc, cô không còn nhớ đến Hàn Dương Phong nữa.
Đến nơi, Hàn Gia bước vào, Triệu Gia tiếp đón họ rất chu đáo, bắt đầu bàn về hôn sự của Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết.
Không thấy cô gái của mình đâu, Hàn Dương Phong sốt ruột không thôi.

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Hàn Dương Phong chạy ra ngoài, cảnh tượng không nên nhìn thấy đập vào mắt anh.

Anh chờ cô bao nhiêu năm, bây giờ nhìn thấy cô ôm ấp người đàn ông khác.

Anh và Tống Nguyệt Như cũng chẳng đến mức này, cô ta yêu tiền của anh là chính, anh đối với cô ta cũng chỉ có thái độ lạnh nhạt và hờ hững.


Hai người chỉ là lợi dụng nhau vì lợi ích mà thôi.

Cơn tức giận dồn lên não, càng nhìn càng thấy tức.

Hàn Dương Phong bước đến, kéo Triệu Thanh Tuyết về phía mình.
- “ Châu Gia Việt, chủ tịch Châu Thị, tránh xa vợ tôi từ bây giờ đi.

Nếu không thì đừng trách tôi.

” ánh mắt giết người của Hàn Dương Phong nhìn Châu Gia Việt
Châu Gia Việt nhìn người đàn ông trước mặt, người anh không thể đấu lại nhưng tại sao bạn gái của anh lại là vợ của anh ta.

Anh không ở lại mà rời đi ngay sau đó, anh nhất quyết phải hỏi cô cho ra lẽ.
- “ Còn em, anh không cần biết hai người yêu nhau bao lâu nhưng hãy sớm chia tay đi.

Tiểu Tuyết, em quên hết rồi, không còn nhớ gì nữa hết.


Hàn Dương Phong ôm cô, giọng nói dịu dàng chứa đầy những thất vọng, anh cũng chưa từng nghĩ cô quên anh và yêu một người khác.
- “ Anh là ai? Anh là Hàn Thiếu Gia sao? Anh bỏ tôi ra đi.


- “ Anh là Hàn Dương Phong.

Tiểu Tuyết, em thật sự không nhớ anh sao? ”
- “ Anh là Hàn Thiếu, là người sẽ kết hôn với tôi từ hôn ước đó.

Chúng ta chưa từng gặp mặt, sao tôi có thể biết được anh.


Hàn Dương Phong ôm cô thật chặt, sợ rằng cô sẽ chạy đi mất.
" Em quên rồi, quên hết rồi, chúng ta bên nhau, chắc chắn em sẽ nhớ lại thôi.

" Hàn Dương Phong nghĩ trong lòng
Hai bên gia đình đã bàn bạc xong về hôn lễ của hai người, ngày giờ cũng như thời gian và địa điểm cũng đã được xác định.

Hàn Gia và Triệu Gia nhìn ra bên ngoài, thấy đôi trẻ hạnh phúc như vậy, họ rất vui mừng.
Hàn Dương Phong dẫn Triệu Thanh Tuyết vào trong nhà, Triệu Thanh Tuyết lễ phép chào hỏi tất cả mọi người.
- “ Ông nội, ba.

Cháu chào Hàn Cố Lão Gia, Hàn Lão Phu Nhân, Hàn Lão Gia, Hàn Phu Nhân.


- “ Con bé này, chúng ta sắp thành người một nhà rồi.

Không cần phải gọi như thế đâu con, ngồi xuống đây.

” Thẩm Ngọc Vân nói
- “ Dạ ”
Trong suốt cuộc trò chuyện, Triệu Thanh Tuyết cũng chỉ biết dạ vâng.

Cô cũng không biết phải nói những gì, lần đầu gặp mặt với lại cô ít tiếp xúc với người giàu như thế này.


- “ Chúng tôi cũng xin phép trở lại Trùng Khánh, mọi việc thì cũng đã bàn xong.

Xin phép Triệu Gia cho Dương Phong ở lại đây mấy ngày, để tụi nhỏ tìm hiểu nhau.

Ông có thấy hợp lý không? ” Hàn Dương Chí
- “ Được được, không thành vấn đề.

” Triệu Lâm
Hàn Dương Chí bắt tay Triệu Lâm, khởi đầu cho mối quan hệ đã tốt đẹp càng tốt đẹp hơn nữa.

Hàn Gia sau đó cũng trở về Trùng Khánh, ngày cưới sẽ được tiến hành sớm.

Hàn Gia rất ưng Triệu Thanh Tuyết, đã chấm cô là con dâu của Hàn Gia từ rất lâu rồi.
Trong phòng ngủ của Triệu Thanh Tuyết, hai người ngồi đối diện nhau trên giường.

- “ Chia tay Châu Gia Việt, từ nay không được phép qua lại với nhau.

” ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh tanh của Hàn Dương Phong nhìn Triệu Thanh Tuyết
- “ Tại sao lại có hôn ước này, anh có thể hủy nó mà.

” Triệu Thanh Tuyết cúi mặt xuống, không dám nhìn anh
- “ 17 năm tôi chờ em, tôi một lòng chung thủy chờ đợi em nhưng em lại đi yêu người khác.

Triệu Thanh Tuyết, tại sao em không giữ lời hả? Tại sao em nói được mà lại không làm được.

Em nói tôi biết đi, nói đi.

” Hàn Dương Phong gầm lên, Triệu Thanh Tuyết sợ hãi không dám nói câu nào
- “ Anh là ai, tôi cũng mới biết.

Tôi còn chưa từng gặp anh, tôi chưa bao giờ nói với anh câu nào hết.

Tôi không hề yêu anh, tôi chỉ yêu Gia Việt.


- “ Thôi được, cứ coi như là em quên hết rồi đi.

Chỉ mình tôi nhớ, sẽ có ngày em nhớ lại tất cả.


Ngày mai, chia tay Châu Gia Việt ngay lập tức cho tôi.

Em không sớm thì muộn cũng sẽ là vợ tôi, tôi là chồng em, nghiêm cấm em thân mật với người khác giới trừ tôi ra.


- “ Tôi biết rồi, xin phép.

Anh cứ ngủ ở đây, tôi qua phòng khác ngủ.


Triệu Thanh Tuyết bước xuống giường, cô đứng dậy, đi được vài bước thì bị Hàn Dương Phong kéo lại, Triệu Thanh Tuyết ngả vào lòng anh.

Đôi mắt to tròn, chớp chớp nhìn Hàn Dương Phong.
- “ Ngủ chung, hôm nay và sau này đều sẽ như vậy.


- “ Nhưng mà chúng ta còn chưa kết hôn....tôi....!” Triệu Thanh Tuyết chưa ngủ với đàn ông bao giờ, cô với Châu Gia Việt cũng chưa từng nằm chung với nhau
- “ Không nhưng nhị gì hết, tôi không ăn thịt em đâu mà sợ.

Đi ngủ.


Hàn Dương Phong đặt Triệu Thanh Tuyết nằm xuống giường, cả ngày hôm nay đi đường xa khiến anh rất mệt, anh ôm cô rồi ngủ thiếp đi.
Triệu Thanh Tuyết không buồn ngủ vì vẫn còn sớm, lần đầu tiên bị ôm chặt như thế này khiến cô rất khó chịu.

Cô cảm thấy thật khó hiểu, cô với anh quen nhau và đã từng gặp nhau sao? Cô thật sự không nhớ, cô không tài nào nhớ nổi.

Triệu Thanh Tuyết nằm suy nghĩ một hồi lâu, cô nhìn người đàn ông này, đúng là rất đẹp trai.

Nhìn ngắm một chút rồi cười trong lòng, sau đó cô cũng nhắm mắt đi ngủ..