Kể từ sau khi mẹ con Ái Tuyền và Triệu Ánh về quê, tính tình đột nhiên thay đổi một cách lạ thường.

Triệu Hưng và Triệu Lâm thấy rất lạ nhưng cũng không hỏi han gì.
Triệu Ánh không phải con ruột của Triệu Lâm, là con gái của Ái Tuyền.

Triệu Lâm và Ái Tuyền là hai con người chịu đau khổ tìm đến nhau, một người mất vợ, người còn lại bị chồng và gia đình chồng ruồng bỏ.
Triệu Gia chấp nhận điều đó, coi Triệu Ánh như huyết mạch của Triệu Gia.

Triệu Lâm và Ái Tuyền tuy là vợ chồng nhưng thực chất hai người chỉ là bạn.

Ái Tuyền chịu sự đả kích từ mối quan hệ cũ nên không dám mở lòng với bất kỳ ai, kể cả người đó là Triệu Lâm.

Triệu Lâm cũng như vậy, không yêu thêm bất kì ai nữa, chỉ dành tình yêu cho một người duy nhất là người vợ đã mất.

Ông muốn có người chăm sóc cho Triệu Thanh Tuyết nên mới chọn đi bước nữa và cũng thấy thương cảm cho số phận của mẹ con Ái Tuyền.

Triệu Lâm dùng cả thời gian dài để truy cứu cái chết của Dương Khánh Chi nhưng đều vô lực, dường như đã có thế lực nào đó ngăn chặn thông tin vậy.

Từ ngày có sự xuất hiện của mẹ con Ái Tuyền, Triệu Thanh Tuyết càng ngày càng căm ghét ba mình, căm ghét thêm cả Ái Tuyền và Triệu Ánh.

Cô cũng không biết bản thân mình bị sao, cô không muốn ai thay thế vị trí của mẹ mình.

Nhưng khi trưởng thành, hiện tại đã kết hôn, cô chợt nhận ra ba cô làm vậy cũng hợp tình hợp lý.

Nghe câu chuyện của mẹ kế, cô cũng không căm ghét hai mẹ con bà như trước nữa.
Trong suốt quá trình lớn lên, từ ngày Ái Tuyền về Triệu Gia làm dâu.

Bà chăm sóc Triệu Thanh Tuyết như con gái mặc dù nhận lại sự thù hận, căm ghét.

Triệu Ánh nhỏ hơn Triệu Thanh Tuyết bốn tuổi, kính cẩn khiêm nhường nhưng nhìn thấy Triệu Thanh Tuyết luôn thái độ với mẹ mình, cô lại không thích người chị này.

Cô nhiều lúc muốn nói với Triệu Thanh Tuyết, mẹ cô không đồng ý, Triệu Ánh cũng đành thôi.
Đối với Ái Tuyền, bà từ ngày về Triệu Gia, chỉ ở với con gái, bà chưa từng bước vào căn phòng của Triệu Lâm.

Ân huệ của Triệu Lâm và cả Triệu Gia, bà và Triệu Ánh không bao giờ quên.

Bà không đòi hỏi điều gì hơn, căn phòng đó cả đời bà không bao giờ bước vào dù chỉ là nửa bước chân.
Đứng sau ánh hào quang của Triệu Thanh Tuyết, Triệu Ánh không ghen tị mà chỉ biết ngưỡng mộ.

Cô ra ngoài, chưa từng rêu rao Triệu Thanh Tuyết là chị mình.

Cô không phải con ruột của bà Dương Khánh Chi, càng không phải là máu mủ với Triệu Gia.

Trong suốt những năm tháng đó, cô cố gắng học thật giỏi.

Cố gắng thật nhiều, trúng tuyển vào Đại Học Đông Hoa.

Mọi sự cố gắng đều được đền đáp, thời gian mười tháng đầy khổ luyện.

Đêm nay là đêm giao thừa, năm mới lại đến.

Cuộc sống mới, khởi đầu mới.

Triệu Ánh mong muốn rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, vạn điều may mắn.
Đứng giữa bầu trời cao, pháo hoa tung bay rực rỡ, gió lạnh thổi đến.

Trên sân thượng, chỉ có một mình Triệu Ánh đứng đó, mọi người đều đã đi ngủ hết.
Triệu Lâm đêm nay không ngủ, một phần là năm nào ông cũng thức, phần còn lại là ông nhớ người vợ quá cố.

Ái Tuyền mệt mỏi nên đã ngủ sớm, dù gì sáng mai cũng phải dậy sớm chuẩn bị.
Triệu Lâm đi lên tầng thượng, thấy một mình Triệu Ánh đứng đó.

Ông vốn ít quan tâm đứa con này, Triệu Ánh nhiều khi hiểu chuyện đến mức khiến người khác cũng cảm thấy đau lòng.
Lúc Triệu Ánh quay lưng chuẩn bị về phòng thì thấy Triệu Lâm đứng đó, cô cúi chào.
- “ B…chú Lâm.


Nhìn người đàn ông trước mặt, Triệu Ánh cũng ước được bên cạnh ba ruột nhưng cô không thể.

Chính người đàn ông và ngôi nhà đó đã đuổi mẹ con cô, Triệu Ánh cả đời sẽ không bao giờ quên.

- “ Cháu xin lỗi… nhất thời quen miệng… lần sau cháu sẽ chú ý… ”
- “ Nếu đã quen miệng rồi thì cứ gọi như vậy đi.


- “ Nhưng…chị ấy sẽ không thích…cháu… ”
- “ Ba sẽ nói lại với chị con, giờ thì đi ngủ thôi.

Những người không cần mình, cứ quên họ đi, đừng nghĩ đến.


- “ Dạ…ba… ”
Triệu Ánh gật đầu, lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc như vậy.

Đã bảy năm trôi qua, cô không còn nhớ mặt ba ruột của mình nữa rồi.

Nhà họ Triệu thực sự tốt..