Vào đêm trung thu mãn nguyệt, trăng rằm vừa tròn vừa sáng, dòng người qua lại tấp nập đi chơi trung thu, tiếng cười nói huyên náo cả Phù Dung Trấn.Giữa dòng người đông đúc đó, có một bạch y tiểu cô nương vì ham chơi nên đã lẻn trốn xuống trần gian.Nàng tên Tử Vân, là một người tu tiên trên Linh Sơn, tính tình ngây thơ hoạt bát, dung mạo khả ái mang nét tinh xảo thu hút.

Tử Vân có đôi mắt to long lanh rất có hồn, nụ cười vạn bước sinh hoa, diễm lệ thoát tục.Năm trăm năm nay dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của gia gia và sư phụ, nàng chưa bao giờ rời khỏi Linh Sơn nửa bước.Năm trăm năm dài đằng đẵng, Tử Vân chỉ có thể trò chuyện chơi đùa cùng các tiểu động vật trên núi, mỗi ngày ba bữa cơm canh đạm bạc.

Hằng ngày không phải tu luyện thì bế quan, cuộc sống vô vị đến phát hờn.Một ngày nọ, có một con phi điểu bay đến nói với Tử Vân rằng trần gian vui lắm, náo nhiệt lắm, là một thế giới tràn đầy màu sắc, nơi đó có tình người, tình yêu, có rất nhiều thứ mà trên núi không bao giờ xuất hiện.Tử Vân vốn đã ham chơi nghịch ngợm, giờ lại nghe các tiểu động vật nói trần gian vui như vậy làm nàng không kìm được muốn mở mang tầm mắt.Mãi đến đêm trung thu, hôm nay là lúc trăng rằm tròn nhất trong chục năm nay, là một thời cơ rất tốt để hấp thụ linh khí ánh trăng gia tăng công lực.Nhân lúc gia gia và sư phụ bế quan tu luyện, Tử Vân đã trốn xuống núi để đi xem trần gian rốt cuộc là một nơi như thế nào.Nàng đến gần xuống chân núi thì bị Kỳ Lân thần thú chặn lại.

Kỳ Lân là linh thú của sư phụ, ngàn năm nay hắn đã hạ kết giới canh giữ Linh Sơn, không cho ai lại gần.Thần thú nhìn thấy Tử Vân muốn trốn xuống núi, nó liền hiện chân thân, dùng thú ngữ để giao tiếp với nàng."Tiểu chủ nhân, người muốn đi đâu.

Chủ nhân đã căn dặn ta không cho người xuống núi.”"Ta chỉ đi xuống một ngày thôi, ngươi không nói thì sư phụ sẽ không phát hiện đâu" Tử Vân lại gần sờ đầu hắn.Kỳ Lân lắc đầu từ chối: "Không được, không được.

Chủ nhân phát hiện sẽ phạt ta.”Tử Vân phải nhẹ nhàng dụ Kỳ Lân mở kết giới, nếu nàng mạnh bạo thi phép đánh tan kết giới sẽ kinh động đến sư phụ."Ta nghe nói nhân gian có rất nhiều món ăn ngon, ngươi cũng ăn hoa quả, món chay hết mấy cả ngàn năm rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử mỹ vị chốn nhân gian sao?”Kỳ Lân ham ăn không ngừng nuốt nước bọt, đứng trước cám dỗ của thức ăn nhưng nó vẫn cương quyết giữ cái đầu lạnh, không chịu thỏa hiệp.Dụ mãi không được, Tử Vân bực bội liền ra chiêu cuối cùng.


Kỳ Lân đáng ghét, không chịu ngọt thì nàng sẽ cho nó ăn đắng."Ta ăn nói nhẹ nhàng mà ngươi lại không chịu.

Được thôi, ta sẽ mách sư phụ nghe ngươi lén ăn hai trái tiên nhân quả ngàn năm mới kết trái một lần.

Lúc đó ta chịu nghĩa khí nên đã nhận tội thay ngươi.

Bị sư phụ phạt ta bốn ngày không được ăn cơm mà còn phải chép kinh sách một ngàn lần… Còn nữa, có một lần ngươi ham ngủ, để một phàm nhân đến gần Linh Sơn, cũng may là ta dùng kế đuổi hắn đi.

Còn nữa… ""Được rồi được rồi người đừng nói nữa.


Sao người lại nhớ dai đến thế.

Ta cho người xuống núi, nhưng người hứa ngày mai phải quay về đó.”Kỳ Lân lắc đầu bất lực, đành phải nghe lời mở kết giới cho nàng xuống núi.

Nếu nàng tố cáo thì hắn chắc chắn bị sư phụ phạt rất nặng.Hắn hèn mọn nhắc nàng: "Tiểu chủ nhân người nhớ sáng mai phải quay về đó, người đừng lừa ta.”"Yên tâm đi, lời hứa của ta đáng giá ngàn vàng” Nàng vỗ đầu Kỳ Lân mấy cái rồi hứng khởi chạy xuống núi.___Tử Vân thực sự kinh ngạc trước vẻ đông vui chốn trần gian này, mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm.

Ngay trước cửa Trấn Phù Dung, nàng đã hoa mắt và bị thu hút bởi hàng vạn món ăn bày bán trên đường.Một người chỉ ăn cơm canh đạm bạc trong suốt trăm năm nay, Tử Vân tròn mắt tham ăn khi nhìn thấy mỹ vị nhân gian tràn đầy sắc màu này.Nàng chạy lại một tiểu bản hàng rong, mắt tròn xoe bị thu hút bởi thử những cục kẹo hình tròn đỏ đỏ ấy."Lão bản, đây là gì vậy?"Ông chủ nhíu mày chê cười, ngay cả hồ lô ngào đường mà nàng cũng không biết.

Món này con nít ba tuổi cũng biết ăn rồi."Là kẹo hồ lô đó cô nương.”"Cho ta hai cây đi.”Ông chủ đưa nàng hai cây kẹo hồ lô, Tử Vân ngây thơ lấy kẹo xong rồi ngoảnh mặt bỏ đi.Ông ta mặt đầy bối rối gọi nàng lại: "Này này tiểu cô nương, cô chưa trả ngân lượng cho ta.”Tử Vân mới xuống trần gian, nàng đâu biết ngân lượng là gì, trưng ra vẻ mặt ngây thơ hỏi ông ta: "Ngân lượng là gì vậy?""Cô nương đừng trêu chọc ta nữa, nhìn cô ăn mặc gọn gàng như vậy, không phải muốn gạt cây kẹo hồ lô của ta đó chứ.”Tử Vân nhìn qua người dân bên cạnh, thấy họ mua một thứ gì đó sẽ đưa ra một cục đá bạc hoặc đồng xu hình tròn để trao đổi."Ông cho ta xem ngân lượng là gì trước đi rồi ta đưa cho.”Ông chủ bất lực lấy ra đồng xu: "Đây, cô chỉ cần đưa ta sáu đồng xu này để đổi lấy hai cây kẹo hồ lô đó.""Hóa ra cái này là ngân lượng, ta có, ông đợi ta một chút nha.”Tử Vân lén dùng phép thuật biến ra một túi tiền rồi đưa sáu đồng xu cho ông ta.Ông thở phào nhẹ nhõm, ai đến cũng giả vờ không biết tiền là gì thì chắc ông dẹp tiệm luôn là vừa.

Ông ta cười thầm trong lòng, trông nàng mặt mũi không tệ, tiếc là não có chút vấn đề.___Tử Vân đi tới đâu là ăn tới đó, một tay cầm hồ lô ngào đường và bánh đúc đậu đỏ, tay kia thì cầm hoa đăng thêu ương xỏ nguyệt.Bỗng dưng, nàng nghe thấy tiếng nhạc kịch và tiếng gõ kiêng ồn ào phát ra từ Mãn Nguyệt Đài - thanh lâu nổi tiếng bật nhất tại trấn Phù Dung.


Trong đó mỹ nữ như mây, người người đẹp ma mị kiều diễm, nơi thiên đường của nam nhân phong hoa tuyết nguyệt.Nàng muốn đi vào hóng náo nhiệt liền bị bà chủ kỹ viện chặn lại, bà ta lên giọng xua đuổi:"Cô nương, muốn đi tửu lâu thì quẹo trái, muốn qua y quán thì quẹo phải.

Đây là thanh lâu, chúng tôi không tiếp nữ nhân.”Nàng vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác chỉ vào các kỹ nữ xung quanh: "Họ không phải nữ nhân sao, tại sao họ có thể tự do ra vào còn ta lại không được.”"Họ là cô nương trong thanh lâu, là người tiếp khách cho ta đương nhiên là họ có thể tự do ra vào rồi.

Thôi thôi mau đi đi, đừng có ở đây cản trở ta làm ăn" Bà chủ vừa nói vừa đẩy nàng ra chỗ khác.Nha đầu Tử Vân tinh nghịch hiếu thắng như vậy, đương nhiên là không khoanh tay bỏ cuộc.

Nàng đi vào một con hẻm hoang vắng.

Cố gắng nhớ lại y phục và trang sức của các cô kỹ nữ kia, thì ra nàng muốn hóa thân giống bọn họ, vậy là có thể tự do ra vào không bị ai cấm cản rồi.Nàng búng tay một cái, thi phép hóa thân thành kỹ nữ.

Một thân bạch y tiên khí biến thành vàng lụa quyến rũ, trước ngực là xiêm y thêu hồ điệp.


Mái tóc dài thướt tha, hai luồng tóc xổ ra phía trước, họa một đóa Mạn Đà chu sa ngay giữa trán."Vậy là được chứ gì.”Vừa mới thi phép xong, nàng bất chợt phát giác thì ra hôm nay đã xài hết hai lần phép thuật.

Gia gia từng đọc chú lên người nàng, chỉ cần rời khỏi Linh Sơn là một ngày chỉ được sử dụng hai lần phép.Gia gia không cấm hết phép thuật của nàng, vì người biết nàng thế nào cũng sẽ gây họa, đành để hai lần phép cho nàng phòng thân.Tử Vân vẫn bình tâm thản nhiên, chẳng hề lo lắng: "Bốn canh giờ nữa sẽ qua hết một ngày, sau đó sẽ có lại phép thuật thôi.”Thế là nàng tung tăng chạy vào thanh lâu, hiếm lắm mới trốn được xuống đây, nàng nhất định phải ăn chơi cho thỏa thích.___Mặt khác, Lạc Phong đang truy lùng vết tích của con sói tinh Thích Huyết Lang.

Đến trước Mãn Nguyệt Đài thì Hàng Ma kiếm không ngừng rung động báo hiệu.Mệnh kiếm của Lạc Phong có thể cảm nhận yêu khí trong vòng trăm dặm, càng đến gần yêu khí thì cây kiếm sẽ lay động càng mạnh.Chàng nhìn vào thanh lâu, bất giác nhếch môi cười khinh: "Mãn Nguyệt Đài.

Thì ra là một con sói tinh háo sắc.”Lạc Phong toàn thân mặc y phục đen, đầu đội đấu lạp, nón che màn đen, kiếm không rời tay, phong thái tiêu xã một mình một rượu ngồi trên lầu hai Mãn Nguyệt Đài.

Quan sát nhất cử nhất động bên dưới.Thích Huyết Lang đã hóa thân thành người phàm trà trộn vào đám đông.

Lạc Phong chỉ có thể quan sát và chờ đợi thời cơ, chàng không thể bứt dây động rừng, để hắn ta trốn thoát thì rất khó truy lùng vết tích.Nhất định phải tóm sống con sói tinh đó để lấy lại hồn phách cho các nữ tử bị hại, bao gồm cả tam sư muội Bích Dao..