Khi Cố Miên trở về Cố gia thì trời đã tối, toàn bộ Cố gia đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng khách ngồi đầy người.

Cố Bắc Viện, Cố Lan Chi và Cố lão gia thường không ở nhà cũng có mặt nốt.

Một đám người đang bàn bạc chuyện gì đó, vừa thấy Cố Miên trở về, liền đều không hẹn mà cùng dừng lại quay đầu nhìn về phía Cố Miên.
Cố Miên vốn tính nhân dịp mọi người kia không chú ý đến cô liền trộm đi về phòng mình, vì dù sao ở trong cái nhà này cô cũng chẳng khác gì vô hình, lúc này lại không nghĩ đến mọi người đều nhìn về phía này, vậy nên Cố Miên chỉ đành đình chỉ bước chân đang định đến cầu thang, xoay người đi đến trước mặt Cố lão gia, cha của cô, cung kính mà gọi một tiếng "Ba."
Cố lão gia gật đầu.

Tầm mắt dừng trên người Cố Miên đánh giá một chút rồi mới không nhìn nữa, cái lần mà ông nhìn thấy đứa con gái này là bốn, hay năm tháng trước, hay là đã gần một năm?
Gần một năm không nhìn thấy, đứa con gái này của ông tựa hồ có nét ngày càng giống ông.

Cố lão gia có ba đứa con, lớn lên giống với ông nhất cũng chỉ có đứa con gái này, nhưng đổi lại, nó lại là đứa con xa cách ông nhất.

"Con đi đâu, nghe quản gia nói, hai ngày hôm nay không gặp con?"
Cố Miên cúi đầu, thản nhiên trả lời, "Ở trường tổ chức ngoại khóa, mọi người cắm trại ở vùng nông thôn ba ngày, hôm nay lúc về trường lại bị kẹt xe, nên về trễ."
"Là vậy." Cố lão gia không chút để ý đáp lại, cũng không quan tâm lý do và đáp án của Cố Miên cho lắm, ông nói sang chuyện khác: "Nghe anh và chị con nói, con đã ký đơn thỏa thuận hôn ước với cậu cả nhà họ Hạ bên kia?"
Nghe Cố lão gia nhắc tới mình, Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi theo bản năng nhìn về phía Cố Miên, Cố Lan Chi nhìn Cố Miên rất sâu, nhưng lại phát hiện đối phương một ánh nhìn cũng không nhìn cô ta, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, đang định làm khó dễ thì lại nghe Cố Miên thản nhiên đáp, "Vâng, đúng vậy."
"Nửa tháng nữa là sinh nhật của Hạ phu nhân, hôm qua đã đưa thiếp mời đến, con là con dâu tương lai của Hạ gia, đến lúc đó con cùng ta qua đó một chuyến." Cố lão gia nói.
Cố Miên ngừng một chút mới ngẩng đầu nhìn về cha cô, mà Cố lão gia vẫn một bộ dạng không chút để ý, ánh mắt đều không chuyển, tựa như chỉ tùy ý nói ra.

Cố Miên áp chế cảm giác phức tạp nơi đáy lòng, cúi đầu bình thản đáp, "Vâng."
***
Thoáng cái hai tuần trôi hết, ngày cuối cùng của tuần thứ hai, cũng là ngày Hạ phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật.

Lúc trước Cố lão gia nói mang theo Cố Miên đến yến tiệc, có lẽ ông sợ Cố Miên quên mất, thế nên còn đặc biệt phái trợ lý gọi điện thoại nhắc nhở con gái.
Trước khi nhận được cuộc gọi nhắc nhở của trợ lý, kỳ thật Cố Miên đã đem chuyện kia ném ra sau đầu từ lâu.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô đờ đẫn mà cầm điện thoại hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông nhắc nhở học tập trong điện thoại vang lên, cô mới hoàn hồn phục hồi tinh thần.

Tắm xong, Cố Miên mặc một bộ đồng phục sạch sẽ rồi đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Cố lão gia từ bên ngoài đi vào, trợ lý đi theo phía sau, trên tay còn cầm một cái hộp vuông lớn, khi vừa nhìn thấy Cố Miên, trợ lý liền khẽ gật đầu xem như là cùng cô chào hỏi.
Cố Miên gọi một tiếng "Ba" xong liền rơi vào trầm mặc, cũng không lên tiếng tiếp.

Cố lão gia "Ừ " một tiếng, tầm mắt dạo lại một vòng trên người Cố Miên, liền nói với trợ lý phía sau, "Mau đưa đồ vật cho cô ba đi."
"Vâng." Trợ lý liền đem cái hộp to trên tay đưa cho Cố Miên: "Cô ba, đây là váy dự tiệc do chính chủ tịch đặc biệt chuẩn bị cho cô."
Cố Miên còn chưa kịp mở miệng, Cố lão gia đã lên tiếng trước, "Lần này sinh nhật Hạ phu nhân, người tới đều là nhân vật có tiếng, Cố gia chúng ta tuy rằng không tính là danh môn vọng tộc, nhưng thể diện tốt xấu vẫn phải có."
Đúng là như vậy, nếu Cố gia bọn họ hiện giờ lấy thân phận làm thông gia với nhà họ Hạ mà tham dự, thì càng không thể khiến người khác chê cười.

Cố lão gia nói mãi làm Cố Miên ngậm miệng, cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, một bộ váy đồng phục quy củ một cách máy móc.

Tuy mặc nó để tham dự bữa tiệc cũng chẳng có cái gì mà mất thể diện, nhưng lại thiếu phần đặc sắc, nếu cô đứng giữa một đám cậu ấm cô chiêu, có lẽ sẽ chẳng thấy đâu.
"Cô ba, thời gian không còn sớm, cô nên nhanh thay đồ khác đi." Thấy Cố Miên chậm chạp không phản ứng, trợ lý kia cẩn thận thúc giục.
Lúc này Cố Miên mới nhận lấy cái hộp từ tay trợ lý, đối với Cố lão gia gật gật đầu rồi mới trầm mặc xoay người lên lầu trở lại để thay váy khác.
Cố lão gia híp mắt nhìn bóng dáng Cố Miên, trong mắt hiện lên ánh sáng sâu thẳm.


Nhìn mãi một lát sau mới không có việc gì mà dời tầm mắt đi nơi khác, tùy ý mở miệng với trợ lý của ông, "Cậu nói xem đối với loại chuyện này, trong lòng con gái tôi nó sẽ nghĩ thế nào?"
Trợ lý sửng sốt, mới kịp phản ứng ra là Cố lão gia đang nói chuyện với anh ta, suy nghĩ một chút, mới không xác định nói: "Cô ba nhà ông chủ tương đối trầm mặc, tôi cũng không hiểu được." Trợ lý cũng không nói sai, đối với ba đứa con của Cố lão gia, anh ta đều đã tiếp xúc qua.

Cậu cả và cô hai vừa thấy đã biết chẳng phải thứ hiền lành gì, thật không dễ đối phó.

Duy chỉ có cô ba tính tình hướng nội, trầm mặc ít lời đến độ khiến người khác có thể quên đi sự tồn tại của cô, có khi người bên ngoài cơ hồ còn chả biết Cố gia vẫn còn một cô con gái.
Cố lão gia hơi vuốt cằm, ánh sáng trong mắt chợt lóe, trong chốc lát lại nói: "Làm con cháu Cố gia, đại khái cũng không thể có những suy nghĩ gì khác."
Trợ lý nhất thời cũng không hiểu được ý trong lời nói của Cố lão gia, ngẩng đầu nhìn nhìn ông ta một lát rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Tuy trong lòng đầy nghi vấn, nhưng bản thân Cố lão gia căn bản lại là loại ông chủ luôn chỉ nói nửa vời, có lẽ cần cân nhắc kỹ lưỡng thì mới có thể hiểu được ý của ông ta.
Cố Miên cũng không để Cố lão gia và trợ lý chờ lâu.

Rất nhanh đã thay xong chiếc váy kia.

Một bộ váy dạ tiệc được cắt may khéo léo màu hồng thạch, ôm sát thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ, màu hồng tôn lên làn da trắng nõn, nhẵn nhụi, nháy mắt liền khiến người khác kinh diễm.
Cố lão gia vừa lòng đánh giá con gái, đối với ánh mắt của mình vô cùng tự hào, nhịn không được mà nói, "Đi thôi, đêm nay con nhất định sẽ trở thành tâm điểm." Đối với ngoại hình của con gái nhà mình, ông hoàn toàn tự tin, nhất là hôm nay còn mang một thân quần áo phù hợp như vậy, khiến nó nháy mắt đẹp hơn một tầng.

Trợ lý bên cạnh cũng không ngoại lệ, đôi mắt anh ta chẳng rời nổi Cố Miên, đối với những thứ tốt đẹp, con người ta sẽ không kìm được mà nhìn ngắm thêm vài lần.

Vẫn biết rằng cô ba nhà họ Cố lớn lên xinh đẹp, nhưng chưa từng nghĩ sẽ kinh diễm đến vậy, thật khiến người ta vừa nhìn liền không thể dời tầm mắt.
"Đi thôi." Cố lão gia hẵng giọng, đối với thái độ của trợ lý có chút không vui.

Ánh mắt ông ta đầy cảnh cáo, khiến trợ lý thành thật mà an phận rời đi lấy xe trước.

Cố Miên và Cố lão gia cũng đi ra sau đó.
Xe chạy được một đường thì Cố lão gia mở miệng, "Mẹ con gần đây tốt chứ?"
Cố Miên sửng sốt, hồi lâu mới đáp: "Cũng tốt."
"À, ra vậy." Ông ta chỉ à một tiếng, rồi lại thôi.

Cố Miên cũng đã biết câu trả lời của ông ta là như vậy, cô tin chắc rằng, nếu bây giờ mẹ cô có đứng trước mặt ông ta, thì cũng như người xa lạ, nếu quan tâm thì sao lại để bà rong ruổi chờ bao nhiêu năm? Khi cô sinh ra, ông ta còn chẳng biết, mãi cho đến khi cô tám tuổi, ông ta mới biết.
Ký đơn thỏa thuận kết hôn lần này, chính là vì mẹ gặp chuyện, vì muốn giải quyết vấn đề của mẹ, nên khi Cố Bắc Viện đề nghị, Cố Miên đã chẳng do dự mà đồng ý.

Làm người nhà họ Cố, loại chuyện hôn nhân này cuối cùng đều do người lớn định đoạt, đã vậy thì cô cần phải suy nghĩ gì về vấn đề tình cảm của cha mẹ, hay thân phận làm gì cho rối rắm, bởi vì suy cho cùng, cô cũng chẳng có quyền lựa chọn...