“Khả Khả...!Khả Khả...”
Cả nhà hốt hoảng lên vì cô.

Vu Khả ngã cầu thang ngất lịm đi.

Tất nhiên người bị mắng nãy giờ đều là Trình Diệp.
Hắn biết lỗi, đứng tựa vào tường, ánh mắt đỏ lên.
Cô nghịch ngợm, hắn biết, vậy mà còn cố ý đuổi theo cô, để cô ngã.

Cô mà xảy ra chuyện gì hắn biết phải làm sao?
Vu Khả cũng thấy thật có lỗi.

Cô bị gãy một chân một tay, giờ đang bó bột.

Lỗi do cô nhưng cô lại không dám thú nhận nguyên nhân sâu xa khiến mình ngã.
“Mẹ, không phải anh ấy làm con ngã đâu.” Giọng nói yếu ớt của cô càng khiến mẹ chồng thấy xót hơn, lại tiếp tục mắng Trình Diệp.
“Mẹ à...” Cô cầu cứu mẹ mình.
Bà cũng lo cho con gái, tuy cũng nói đỡ cho Trình Diệp vài câu nhưng trong thâm tâm cả hai bà mẹ thì Trình Diệp chính là hung thủ rồi.
Náo loạn một lúc mẹ chồng cô phải về, bảo Trình Diệp ở lại chăm sóc cô tiện thể bồi đắp tình cảm.
Vu Khả vội vàng níu tay áo mẹ: “Mẹ, con không muốn gặp hắn ta.”
Cô không muốn ở chung với Trình Diệp là do hai người cứ ở chung là cãi nhau.


Hắn mỗi lần nói chuyện với cô đều không thể bình thường, nói cứ như quát thẳng vào mặt cô vậy.

Mà cô thì không thể ngoan ngoãn được.
Lời nói này của cô lại khiến hai bà mẹ hiểu nhầm, người này nhìn người kia.
Không phải lỗi của Trình Diệp nhưng hắn cũng tự nhận lỗi, cô không muốn ở chung với hắn nên hắn cũng chỉ dặn dò vài câu rồi đi.
Chưa bao giờ cô thấy hắn như vậy.

Hắn nhìn còn thảm hại hơn cả cô, như mất hết sức sống vậy.
Đến sáng hôm sau Trình Diệp đến, đưa cháo cho cô, thay phiên chăm sóc cô với mẹ.
“Ăn cháo đi, là mẹ chuẩn bị cho em đấy.”
Cô ương bướng không chịu ăn.

Hắn thở dài: “Em ghét anh thì cũng ăn đi chứ, ăn đi còn lấy sức mà ghét.

Chút nữa mẹ đến anh sẽ về công ty, không ở lại làm phiền em đâu.”
Vu Khả nhìn hắn ánh mắt soi mói.

Ôn nhu như vậy, sáng nay ăn trúng thứ gì hả?
“Trình Diệp, tôi muốn li hôn.”
“Nằm mơ!” Hắn chẳng thèm nhìn cô, chỉ là giọng nói đang kìm nén sự tức giận.
“Chúng ta không có tình yêu.”
“Sao lại không có?”
“Tôi không thích anh.”

“Em muốn li hôn để ở bên Vương Dịch Phong? Em còn yêu hắn, đúng không?” Nói đến đây hắn đã không nén được sự tức giận nữa và trong lời nói của hắn còn mang theo bi thương.
Nhưng Vu Khả không hề nhận ra, từ trước đến nay cô chưa từng để ý cảm nhận của hắn, cũng chưa từng sợ hắn nổi giận mà chỉ ngẩng cao đầu cãi lại hắn.
“Đúng đấy, tôi còn yêu anh ấy, anh buông tha cho tôi đi.”
“Em nói lại lần nữa xem?” Hắn nắm chặt cổ tay cô, hằn đỏ hiện ra trong mắt.
Chẳng ai biết được hắn đau lòng đến cỡ nào, cô nhóc của hắn cũng sẽ không biết được.

Cô cứ như vậy ở trước mặt hắn nói yêu tình cũ, dù là anh ta đã bỏ rơi cô.
“Anh làm tôi đau đấy, bỏ ra!”
Vu Khả càng giãy giụa hắn càng nắm chặt hơn.

Cô đau đến sắp phát khóc mà hắn vẫn chìm trong tức giận không nhận ra.
“Anh làm cái gì vậy, bỏ tay Khả Khả ra.”
Vương Dịch Phong không biết từ đâu đẩy cửa vào, đấm Trình Diệp một cái.

Trình Diệp lảo đảo, cười nhạt nhìn Vương Dịch Phong đang cầm lấy tay cô hỏi han.
“Tốt, tốt lắm.

Vu Khả, tôi đồng ý ly hôn.”
“Đợi đã.”
Hắn quay người, chuẩn bị rời đi, Vu Khả gọi hắn lại.
“Tôi muốn ly hôn, nhưng lỗi không phải ở tôi, mà là ở anh!”
Trình Diệp không quay đầu lại, ánh mắt hắn đã đỏ lên, giọng nói đầy bất lực.
“Được.”
Không biết cô có nghe hay không, Trình Diệp cũng không còn muốn để ý nữa.

Trước giờ cô đều chưa từng yêu hắn, hắn nhận thức được, nhưng khi đối diện với sự thật lại đau lòng hơn hắn nghĩ.
Cô nói cô vẫn còn yêu Vương Dịch Phong.

Cô nói cô muốn ly hôn..