Đồng tiền đâm toạc tờ giấy, huống chi là mối quan hệ chú cháu mỏng manh như cánh ve, hay tình anh em chỉ vừa trùng phùng không quá hai ngày?
Giữa nơi phố xa đông người thế này, chú cháu hai người không ngại mất mặt cứ cãi cọ qua lại với nhau, mặc dù Trúc có lòng muốn hóng chuyện, nhưng vẫn còn chút e dè sợ sẽ rước lấy phiền phức vào thân.

Trên đời này, cái gì xảy ra cũng đều có nguyên nhân của nó.

Chẳng ai quăng hết mặt mũi đứng ra làm trò mua vui cho người khác cả.

Trúc tự rót cho mình ly trà, nghiêng đầu nhỏ giọng thầm thì hỏi chồng: "Mình thấy...!hai người bọn họ có mục đích gì đây?"
Ba Hưởng nheo mắt nhìn cô thật lâu, không trả lời mà còn hỏi ngược lại: "Em quan tâm thằng nhãi đó à? Sợ nó thiệt thòi? Sợ nó bị ức hiếp?"
Thích suy diễn là một căn bệnh rất nguy hiểm, cần trị gấp! Huống hồ câu hỏi của cô chỉ xuất phát từ tò mò, câu nào chữ nào cho thấy cô đang quan tâm, xót xa cho Phạm Sáng vậy?
Liệu rằng đặt điều giá hoạ có thể kết làm tội để yêu cầu li hôn hay không? Khẩn thiết cần mọi người hỗ trợ giải đáp thắc mắc!
Cô còn chưa mở miệng, Ba Hưởng lại ung dung cướp lời, nói tiếp: "Mà em quan tâm làm gì, ngồi coi cho vui chút thôi.

Chồng em họ Lê chứ đâu họ Phạm, sao biết được bọn họ đang âm mưu thứ gì?"
Cái gã đàn ông này hôm nay xéo sắc gớm nhỉ.

Trúc nhấp ngụm trà, bâng quơ nói: "Em tưởng chồng em cái gì cũng biết mới lắm lời hỏi thêm mấy câu.

Hoá ra cũng chỉ vậy mà thôi!"

Lại "chỉ vậy mà thôi"? Thử căng mắt ra tìm khắp làng Tiền sang cả tỉnh Giang này coi gom được bao nhiêu thằng có đủ nhân phẩm tốt, gia thế tốt, vẻ bên ngoài cực kì tốt như cậu đây chứ! Có cả khối người đều ước ao được "chỉ vậy mà thôi" như cậu đó!
Cậu ba Hưởng "ba tốt" lười biếng dựa ghế, cười nói: "Mợ nhà tôi à, chồng mợ đúng là cái gì cũng biết đấy.

Nhưng mợ phải làm cái gì đó thì tôi mới cam tâm tình nguyện chiều mợ chứ! Tỉ như...!hôn một cái? Hoặc là nói mấy câu mùi mẫn bùi tai nghe nào."
Sống chung với nhau càng lâu, Trúc chợt phát hiện ra tính tình cậu ba Hưởng có hơi...!ấu trĩ.

Bình thường lúc rãnh rỗi đều sẽ tìm cơ hội trêu đùa cô mấy câu, mà lần nào cũng u đầu bể trán nhưng vẫn không chừa.

Chẳng lẽ người này có thói cuồng ngược đãi thật chăng?
Trúc khẽ hừ, đáp lại: "Thảo nào cậu nhà em chuyện gì cũng biết, hoá ra là thích cách trao đổi thế này.

Mấy cô Thanh, Hồng, Tím rịm tìm sim gì đó cũng như vậy ư?"
Ba Hưởng lườm cô một cái, hôm nay lại lồi ra thêm một cô Tím rịm chẳng rõ ốm dài tròn méo ra sao.

Cậu bất đắc dĩ thở dài, than: "Sao cứ day dưa chuyện cũ mãi thế đa!"
"Chuyện cũ thì nhắc lại cho nó mới.

Chứ để lâu ngày rồi biết đâu vào một buổi tối mây mờ trăng tròn nào đó, mình chợt nhớ tới cô nhân tình bé bỏng bên ngoài, rồi dằn lòng không được chạy đi ôn lại chuyện xưa."
Ba Hưởng chột dạ uống cạn ly trà, chẳng hiểu sao nói vòng vo một hồi cậu còn phải cong đít dỗ ngược lại vợ mình thế nhỉ?
Là một người đàn ông "ba tốt", cậu sẽ không tiếp tục đôi co với cô nữa.

Vợ chồng bên này thủ thỉ gãi ngứa tim nhau, chú cháu bên kia thì gay gổ đến long trời lỡ đất.

Tình hình hiện tại rơi vào thế chẳng thể giảng hoà, mọi người xung quanh vì sợ rắc rối cũng tản đi không ít, chỉ còn lại một ít người có địa vị lại thích hóng hớt quyết tâm theo dõi đến cùng.

Ngay lúc Trúc do dự mình có nên rời khỏi đây không, thì Phạm Đạt lại cho tôi tớ lôi kéo một người mặt mũi be bét máu, toàn thân bị trói như đòn bánh tét đi vào.

Kẻ đó bị ném xuống đất một cách thô bạo cạnh chân Phạm Sáng, ống quần trắng xám của cậu bị máu văng trúng loang lổ như bị vẩy mực.

Phạm Sáng cuống cuồng lui người về sau, hoảng sợ chỉ tay về phía đám người hung hăng đối diện, lắp bắp nói: "Chú...!chú định làm gì? Giết người là phạm tội đó!"
Phạm Đạt làm lơ vô số ánh mắt đang chỉa về phía mình, dùng gậy gỗ đầu rồng đẩy đẩy người nằm dưới đất, nói: “Mày còn nhớ nó không? Nó chính là đứa bị mày mua chuộc gài theo bên người thằng Đức, xúi giục thằng Đức làm chuyện sai quấy đó đa.”
Mặt Phạm Sáng lúc này đã trắng bệch, lắc đầu nói: “Tôi phải nói với chú bao nhiêu lần nữa đây, chuyện đó không liên quan đến tôi!”
Phạm Đạt cười, giọng điệu chắc chắn: “Chính nó đã nhận tội, mày còn chối bay chối biến làm gì.


Thân là cậu hai nhà đại gia Vĩnh, mà lại đố kị ganh ghét với anh em cùng cha khác mẹ, nhẫn tâm sắp đặt mưu hèn kế bẩn như thế, thật là làm mất mặt dòng họ Phạm.”
Phạm Sáng siết chặt nắm đấm, bờ môi thoáng run rẩy, giận run nói: “Chỉ dựa vào lời nói phiến diện của chú mà muốn kết tội tôi ư? Chú Đạt, chú quá coi thường nhà lớn chúng tôi rồi!”
Nhà lớn hay còn gọi là nhà của vợ lớn, nơi mà vợ lẻ cả đời không được tự ý bước chân vào.

Đã là vợ lẻ thì chỉ được ở phòng nhỏ phía sau nhà lớn, nếu đã tách riêng như trường hợp của Phạt Đạt thì mẹ gã không còn liên quan gì đến dòng họ bên này nữa.

Đây cũng được coi là một trường hợp khá đặc biệt, nhà mẹ Phạm Đạt khá có tiếng tăm mới nhận được đãi ngộ thế này, nếu đổi lại là những cô vợ lẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa, chỉ sợ cả đời đều phải quỳ gối cúi đầu hầu hạ vợ lớn.

Vì thế hai chữ “nhà lớn” đối với Phạm Đạt cực kì chói tai.

Gã cười gằn, ngồi xổm xuống túm tóc đứa hầu đang thoi thóp dưới đất, ép nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phạm Sáng, trầm giọng nói: “Ai sai mày xúi giục cậu Đức? Mày nói với tao thế nào thì nói lại lần nữa cho cậu Sáng và mọi người ở đây cùng nghe đi nào.”
Phạm Sáng thẳng lưng đứng đó, dáng vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, ung dung trả lời: “Tôi không làm thì có gì phải sợ chứ!”
Thằng hầu cả người chồng chéo thương tích, nó thở gấp mấy hơi, sau đó bò về phía Phạm Sáng, dập đầu khóc lóc cầu xin: “Cậu ơi, xin cậu cứu con.

Xin cậu cứu mạng con với!”
Mọi người xung quanh nghe thế nín thở chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Dựa theo tình huống này, có vẻ cậu Sáng khó thoát khỏi liên can rồi.

Phạm Sáng nhăn mày, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi thêm: “Mày là tôi tớ của chú Đạt, tao với mày không quen không biết, cứu là cứu làm sao? Mày khôn hồn thì nói cho đúng sự thật, chớ có mù quáng nghe lệnh chủ cả vu khống người vô tội.

Làm thế thất đức lắm nghe không!”
Thằng hầu liên tục dập đầu, mặt mũi bầm dập dàn giụa nước mắt, đáp: “Chỉ có cậu mới cứu được con thôi ạ.


Cậu là cậu hai nhà lớn, cậu có thể cứu con mà cậu.”
Phạm Đạt mất kiên nhẫn đưa chân đạp nó ngã nhào, dữ tợn quát: “Lắm lời làm gì thế hả! Còn không nhanh nói hết mấy chuyện xấu xa của nó ra!”
Nào ngờ thằng hầu lại quay sang quỳ lạy gã, khóc thưa: “Ông ơi ông, ông tha cho con đi.

Vu khống cậu hai nhà lớn tội lớn lắm ạ, con không dám đâu.

Con xin ông tha con.

Con xin cậu hai cứu con!”
Phạm Đạt ngẩn người ra một lúc, sau đó nổi cơn tam bành nhấc gậy đánh tới tấp.

Cũng may Phạm Sáng nhanh tay lẹ mắt ngăn cản kịp thời, nếu không nhất định đã xảy ra án mạng rồi.

Phạm Sáng giữ chặt đầu gậy của gã, khinh thường nói: “Chú Đạt, tôi nể tình chú là em trai ba tôi, cho nên mới kính trọng gọi một tiếng “chú”.

Chú chớ quen thói “gà mượn áo công*” mà được nước lấn tới, hết bôi nhọ danh dự rồi vu khống cho tôi!”
(*) châm biếm những người dựa thế, cậy quyền để chèn ép, hoạnh họe, vênh váo với người khác..