Sáng sớm tinh mơ, con gà trống cưng của phú ông vừa cất tiếng gáy đầu tiên, thì Trúc đã bị con Nụ gọi dậy sửa soạn khăn gối lên đường.

Cả nhà phú ông - ngoại trừ cậu tư Rìa còn nằm bẹp dí trên giường thì đều ra cổng tiễn vợ chồng cậu ba và cô hai Hoa đi tỉnh.

Bà Kim vừa nhét tiền vào tay con gái và con dâu vừa lau nước mắt, dặn dò đủ thứ.

Phú ông thì vỗ bồm bộp lên vai con trai, bảo cậu chăm sóc tốt cho vợ và chị mình, còn nói thêm là phải đưa Trúc về nhà mẹ đẻ ở lại mấy hôm.

Suốt cả quá trình Trúc đều mơ màng buồn ngủ, nghe được chữ có chữ không.

Đến khi xe chạy đến đoạn đường gồ ghề lại lắm ổ gà, cô mới bị xốc nảy mà lắc lư tỉnh táo.

Bên cạnh cô là cô hai Hoa vẻ mặt suy tư như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, cậu ba Hưởng thì ngồi ở ghế lái phụ, kế bên là thằng Đực đảm nhiệm chức trách lái xe.

Cậu ba thảnh thơi ngồi dựa ra ghế, hai mắt nhắm lại dường như đã ngủ say.

Chuyến đi này Trúc chỉ dắt theo con Nụ, nó thì ngồi ở xe sau cùng với đống đồ đạc mà ông bà phú ông nhồi nhét cho bọn họ.

Tựa như cảm nhận được sự bất an của người ngồi bên cạnh, Trúc cẩn thận dùng hai tay băng vải kín mít của mình khoác tay cô hai Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Chị hai có chuyện gì không vui sao ạ?”
Lúc này cô hai Hoa mới giật mình nhìn sang, sau đó khẽ cười, lắc đầu nói: “Không có gì.

Chị đang nghĩ xem bao lâu rồi mình mới lên tỉnh lại.

Cũng gần mười năm rồi ấy nhỉ.”

Trúc cứ cảm thấy lời này lạ lắm.

Cửa hàng lớn của phú ông nằm ở tỉnh Giang, mấy năm gần đây mới giao cho cậu ba trông coi, quản lí.

Nhà cửa, đất đai tuy không nhiều như ở làng Tiền nhưng cũng chẳng phải ít.

Có lí nào gần mười năm qua cô hai Hoa lại chưa từng bước chân lên tỉnh xem qua?
Thằng Đẹt đang lái xe phía trước, vừa khéo lúc này lại tắc đường, nó mới không nhịn được lại lanh miệng thở than: “Cô hai đừng vì chuyện sáng nay mà buồn ạ.

Đám người đó thật là không biết xấu hổ mà.”
Ngửi thấy mùi “dưa”, chân mày Trúc lập tức giật mấy cái, vội hỏi: “Sáng nay có chuyện gì vậy, sao mợ lại không hay không biết gì thế này.”
Cô hai Hoa còn chưa kịp lên tiếng, thằng Đực đã bức xúc nói thay: “Thì là đám người nhà dượng hai Tài đấy ạ.

Trời còn chưa sáng đã kéo người tới trước cửa khóc lóc thảm thương, nói cô hai Hoa phụ tình dượng hai Tài, còn vô cớ đuổi dượng ra khỏi nhà.

Họ còn nói là...!tóm lại là mấy câu rất khó nghe.”
Cô hai Hoa cũng không ngại, nói thêm vào: “Nói là chị không sanh được con còn không biết điều.”
Trúc không thể tin trên đời còn có hạng người mặt dày như vậy.

Chuyện đã vỡ lỡ hết rồi còn dám đến nhà người khác chửi.

Thằng Đực lại hả hê nói tiếp: “Bọn họ tưởng dùng mấy câu là có thể đổi trắng thay đen được chắc! Không bao lâu sau thì họ nhận được tin cô Duyên phát điên chạy tới nhà họ đòi con.

Nhà bên đó bây giờ náo nhiệt lắm ạ.


Dượng hai Tài cũng bị trường học cách chức, còn bị nhà trường dán ảnh thông cáo kĩ luật nữa ạ.”
Không chỉ vậy, dượng hai Tài vì sa sút tinh thần mà chè chén khắp nơi, thậm chí còn có người phát hiện dượng đang chung chạ với một người đàn bà luống tuổi đến quên trời quên đất.

Đáng nói là người đàn bà này goá chồng đã lâu, không làm ăn buôn bán đàng hoàng, chỉ sinh sống dựa vào tiền “bán hoa”.

Tưởng chừng đến đó là xong rồi ư, vẫn chưa hết đâu.

Dượng hai Tài vì “cày cấy vất vả” mà “buông cuốc” ngã gục trên “mảnh đất cằn cõi”, người dân thấy thế thương tình mới giúp khiêng dượng về nhà.

Thầy thuốc hôm qua tới lui bận rộn mấy bận, có người đồn thổi rằng “chỗ đó” dượng hai Tài lạ lắm, hơn nữa vì “làm việc” quá độ mà ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng về sau.

Tóm lại chính là rất khó có con!
Những chuyện này thằng Đực chỉ nghĩ trong đầu, không dám nói thẳng ra trước mặt mợ ba và cô hai Hoa.

Một là vì hai người là phụ nữ, hai là vì cậu ba có công rất lớn trong sự bất hạnh của dượng hai Tài.

Trúc cũng nghĩ cô hai Hoa vì chuyện này mà phiền lòng, dù sao cũng tám năm tình nghĩa vợ chồng, đâu phải muốn quên là quên ngay được.

Cô chỉ biết thật lòng nói mấy câu an ủi: “Bên ngoài thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, phụ nữ như chúng ta có tiền có thế, cần gì sầu lo không tìm được người bầu bạn sau này.

Hiện tại vứt được gã đàn ông tồi tệ đó cũng coi như may mắn.


Về sau chị không cần gấp gáp, cứ từ từ mà chọn, nhỏ tuổi cũng được, lớn tuổi cũng chẳng sao, quan trọng nhất vẫn là chị thích.”
Cô hai Hoa bị lời cô chọc cười, dịu giọng nói: “Con bé này lém lỉnh hết sức á.”
Trúc lại cười, đáp: “Hôn nhân vốn dĩ là vậy mà chị.

Hợp thì ở, không thì tan.

Ở với nhau không vui vẻ thì cứ mạnh dạn li hôn thôi.

Em sao này cũng sẽ thế.

Phải chấm dứt thật sớm để dành thời gian đi tìm tình yêu đích thực của mình chứ ạ.”
Cô hai Hoa chỉ im lặng, không đáp.

Trúc lại nói tiếp: “Người có thể chờ người, nhưng thời gian không chờ bất cứ một ai.

Thay gì cứ theo đuổi một chuyện mà sớm đã biết trước kết quả, sao lại không đi tìm cho mình một hướng đi khác, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn.”
Cô hai Hoa nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài, nhà lầu san sát bên nhau, đường cái rộn ràng tấp nập, người trên đường vội vàng qua lại, sức sống dâng trào.

Gần mười năm rồi, nơi này thay đổi nhiều quá!
Cậu ba Hưởng ngồi ghế trên bỗng cựa quậy người, hai mắt tuy vẫn nhắm nghiền nhưng khoé miệng động đậy mấy cái, tựa như muốn nói gì đó lại cố nhịn không thốt ra lời.

Đường xá tỉnh Giang rộng rải, người xe tấp nập, phải chạy một lúc sau mới đến được nhà lớn ở tỉnh Giang.

Lúc này nhìn vẻ mặt cậu ba dường như không vui, cậu hậm hực xuống xe phân phó thằng Đực đem đồ đạc đi sắp xếp, còn mình đứng đó duỗi người vươn vai, bắt đầu suy nghĩ mấy lời mợ nói khi nãy.

Bốn người ở lại bao gồm vợ chồng cậu ba, cô hai Hoa và con Nụ theo hầu vừa định đi thẳng vào nhà, thì bất ngờ có một con xe hộp đổ trước mặt bọn họ.

Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi bước xuống, lễ phép cuối chào mọi người, sau đó đi đến trước mặt Trúc tươi cười nói: “Mừng cô út trở về nhà.


Ông bảo tôi đến đây đón cô út ạ.”
Cô út?
Trúc chớp mắt, bắt đầu tìm kiến mọi thông tin trong kí ức của “mợ ba Trúc”, rất nhanh đã nhận ra người này là ai.

Đây là chú Bảy Sị, người đi theo hầu hạ ông tỉnh trưởng Trần Minh từ thuở bé, thân thiết như anh em ruột trong nhà.

Trúc còn chưa trả lời thì cậu ba Hưởng đã đi tới giành nói trước: “Chào chú.

Tôi dự định đưa Trúc và chị gái đến trạm xá xem bệnh, chờ xong xuôi hết thảy tôi sẽ dẫn Trúc trở về gặp ba vợ sau.”
Lúc nhìn cậu ba, nụ cười trên môi chú Bảy đã nhạt đi hơn nữa, nói rằng: “Cậu ba đừng lo, nhà chúng tôi đã mời đốc tờ chờ sẵn.

Trước khi đi ông có dặn tôi chuyển lời cho cậu thế này, cậu cứ tập trung chăm sóc cho cô hai, còn cô út thì có ông nhà tôi lo liệu.

Khi nào ông muốn gặp cậu thì sẽ cho người đến mời.”1
Ba Hưởng nhăn mày, hỏi: “Lời này là sao hả?”
“Dạo gần đây ông nhà tôi có nghe ngóng được vài tin tức không hay, vừa khéo biết được cô út lên tỉnh, cho nên muốn đón cô về thủ thỉ mấy hôm.

Mong cậu ba thông cảm cho tâm tình nhớ con của ông, và đừng cản trở ba con cô út đoàn tụ.”
Lần đầu tiên có người không nể mặt mình như vậy, ba Hưởng giận run mình nhưng không dám phát tác ra.

Trúc theo chú Bảy lên xe, trong lòng không ngừng cảm thán chú Bảy thật ngầu, người ba trên danh nghĩa của cô cũng thật oách.

Cô kích động đến mức tim đập dồn dập luôn rồi.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Bỏ chồng! Bỏ chồng! Bỏ chồng! Trở về làm cô út cành vàng lá ngọc thôi!1.