Tiếng hét chói tai kinh động không ít người đi đường lướt qua, nhưng họ chỉ đứng lại nhìn Trúc cả người chật vật hoảng loạn, lại không hề có nửa câu hỏi han săn sóc.
Ánh mắt họ người Trúc không còn sự nhiệt tình, chất phát của trước kia nữa.
Trúc vê chút chất lỏng dính trên tay, sau đó run rẩy đưa lên mũi ngửi.

Chờ khi xác định được đó là gì, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần lui, thay vào đó là cơn tức giận bốc lên đỉnh đầu.
Cô mở to mắt nhìn đám người vẫn còn cầm thùng rỗng trong tay, to tiếng quát: “Mấy người đang làm cái trò gì vậy hả?”
Đám người đó như bị kinh sợ, hốt hoảng giật lùi về sau, từ ánh mắt đến thái độ đều thể hiện rõ sự dè chừng.

Chờ một chốc thấy cô không có phản ứng khác lạ nào, mới thầm thì to nhỏ với nhau:
“Sao lại không có biến hoá gì hết vậy? Hay là máu chó mực này có vấn đề?”
“Ông có chắc đó là chó mực không đấy? Lỡ nó lai bậy lai lạ thì sao?”
“Thầy Tư bảo đúng thì không sai được đâu! Tôi hỏi kĩ lắm rồi, máu chó mực xua đuổi tà ma, đảm bảo có tác dụng!”

“Thế...!tác dụng đâu rồi?”
“Đuổi tà được không thì chưa biết, nhưng chúng ta toi đời là thật đó đa!”
Bọn họ cứ tưởng nói nhỏ không ai nghe, nhưng Trúc lại nghe được không xót chữ nào.

Hoá ra đám người này xem cô là tà ma mà xua đuổi! Còn thầy Tư...!chính là cái gã cô đã gặp ở hàng quán ngày nọ đó sao?
Được lắm! Ngày đó nói bóng nói gió ám chỉ cô đủ đường, vậy mà cô ngồi chình ình ở đó vẫn không nhận ra.

Bây giờ còn dám giật dây người dân chạy tới tạt máu chó cô.

Nếu để cô tóm được gã thầy cúng đó, cô nhất định sẽ đem gã làm món cúng hiến tế giải hạn nước ngập ngay luôn!
Thấy bọn họ chỉ mãi lo bàn tán mà ngó lơ câu hỏi của mình, Trúc giận quá hoá rồ, lập tức chộp lấy nhành cây nằm chổng chơ trên đất quất túi bụi vào đám người nọ.

Cô vừa đánh vừa mắng: “Tôi hỏi mà các người dám không trả lời hả? Dám tạt máu chó vào người tôi, tôi đánh chết các người!”
Mợ Ba Trúc - vợ cậu Ba Hưởng hung hăng có tiếng một thời ở cái làng này, trước đó vì thay đổi tánh nết và mọi người dần quên đi cái danh vang dội này.

Cậu Ba mà mợ còn dám chọi bể đầu, đám dân đen bọn có là cái thá gì chứ!
Đám người vội vàng tránh né rối loạn như ong vỡ tổ.

Người bụng mặt, kẻ ôm chân, trên người rất nhanh đều in dấu cây đỏ chót.

Dù sao bọn họ cũng là đàn ông trai trót, bị một người phụ nữ cầm cây dí đánh cũng cảm thấy mất mặt, một kẻ không sợ chết cam đảm bắt lấy đầu cây trong tay Trúc, phồng má đe doạ: “Đủ rồi đó mợ Ba! Tôi nể mợ là đàn bà con gái cho nên mới nhường nhịn mợ, mợ đừng có được nước lấn tới đa!”
Từ bao giờ nạn nhân như cô lại trở thành người có lỗi?
Trúc cố giành lại nhành cây của mình nhưng không thành công.


Cơn tức giận nghẹn ứ trong ngực như sắp nổ tung, cô nghiến răng, đưa tay quẹt đi vệt máu từ tóc chảy xuống bên má mình, cười gằn nói: “Ý các người là tôi vô cớ sinh sự có đúng không? Được lắm, mấy người thừa lúc chồng tôi vắng mặt mà hùa nhau ức hiếp một người đàn bà chân yếu tay mềm như tôi.

Các người không biết xấu hổ còn dám ở đây mà hất mặt quát tháo! Các người cảm thấy phụ nữ dễ bắt nạt lắm có đúng không? Hôm nay cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ liều mạng với mấy người!”
Cùng lắm đánh thua, chồng cô rất nhanh cũng sẽ chạy tới!
Suy nghĩ mọi chuyện đâu vào đấy rồi, Trúc buông nhành cây trong tay ra, dùng tốc độ cực nhanh chộp lấy thùng rỗng bị quăng dưới đất lên, nháy mắt nện thẳng vào đầu kẻ vừa mới lớn tiếng quát mình.
Lần đầu chủ động đập người, tay còn run nên không đủ lực, tên đó chỉ bị u trán rướm chút máu thôi.
Vốn còn muốn nện thêm cái nữa, tiếc là thùng gỗ nặng quá, cô nhấc lên không nỗi.
Cái gã bị đánh ôm đầu rít gào, muốn nhào lên thua đủ với cô.

Trúc giật mình hai tay nắm chặt thùng gỗ quét một đường trước người, gã đàn ông liền bị doạ lùi về sau.

Cô tranh thủ lúc bọn họ đang ngớ người chưa kịp nói gì, bèn cố sức ném mạnh thằng gỗ về phía bọn họ, bắt đầu chất vất: “Nói! Cớ gì mấy người lại hùa nhau hất máu chó vào người tôi? Nếu hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện, mấy người không yên với tôi đâu!”
Nghĩ đến nhà chồng quyền thế phía sau cô, một kẻ nhát gan đứng ra trả lời: “Chúng ta...!cũng hết cách rồi nên mới làm liều như thế mợ ơi.

Mưa liên miên, nước không rút, nhà tôi chỉ có mỗi mẫu ruộng nhỏ để nuôi sống năm bảy miệng ăn.


Bây giờ nước ngập, mạ úng hết rồi, chúng tôi biết sống thế nào đây?”
Trúc suy nghĩ nữa ngày cũng không biết chuyện này có liên quan gì tới mình, cô lại hỏi: “Cái này quan hệ gì tới chuyện tạt máu chó tôi chứ hả? Đừng có tỏ vẻ đáng thương, tôi sẽ không mềm lòng đâu đa!”
Kẻ đó nhìn đồng bọn của mình, do dự một lúc, rồi mới nói thật: “Thầy Tư nói thiên tai ập tới là do ông trời nổi giận muốn trừng phạt chúng ta.

Nói có người làm trái tự nhiên, đảo lộn cái gì mà...!trật tự hai giới gì đó.

Nói mợ Ba lúc té ao đã trút hơi thở cuối cùng, tự dưng sao lại bật đầu sống lại? Chỉ có thể...!chỉ có thể là...!là...”
“Chỉ có thể là cái gì, mày nói nhanh đi.

Biết đâu đây là lần cuối cùng mày được mở miệng nói chuyện đó đa!”1.