Ta bị phong làm An Vương, cũng bị phái đi ra ngoài bình loạn.

Thân thể phụ hoàng dần không tốt, nhưng càng đến lúc này, lòng nghi ngờ của ông ta lại càng nặng. Càng ngày ông ta càng đề phòng thái tử, nếu không vì sao ông ta lại không phải Lâm tướng quân đi chứ?

Ta biết, ông ta phái ta cũng không phải tín nhiệm ta, chỉ là bởi vì ta là người cô đơn, phía sau không có nhà ngoại làm chỗ dựa.

Phản loạn rất nhanh đã bị bình định, nhưng ta cũng không cẩn thận bị thương.

Trong lúc dưỡng thương, ta vẫn luôn chờ nàng tới thăm ta, lại không nghĩ chờ được Lâm Uyển.

Chúng ta tùy tiện hàn huyên trong chốc lát, hôm nay trạng thái nàng ấy có chút kỳ quái, nhưng lòng ta sốt ruột nên cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Uyển đi rồi ta tiếp tục nhón chân mong chờ.

Cô nương mà ta thích ơi, sao nàng vẫn chưa đến xem ta chứ.

Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba, nàng đều không tới.

Cửa của phủ An vương đều sắp bị ta nhìn thủng vẫn không thấy nàng đâu.

Ngày thứ tư, phụ hoàng triệu ta cùng Thái Tử vào cung, nói phải tuyển phi cho chúng ta.

Nói là mật đàm, kỳ thật chỉ là nói cho chúng ta biết, Thái Tử cưới Ninh Hân, ta cưới Lâm Uyển.

Ta ở trước cửa cung quỳ suốt một đêm, quỳ đến thân thể chết lặng, quỳ đến té xỉu trên nền tuyết.

Cuối cùng phụ hoàng chỉ nói với ta: “Ngồi vào vị trí của ta đi, lật tay cũng có thể quyết định sinh tử của người khác.”

Ta biết, ông ta đang ép ta đi tranh giành.

Nếu đã như vậy, ta đây liền tranh cho các ngươi xem.

Ta bắt đầu tận hết sức lực mượn sức triều thần, đưa cho bọn họ tiền tài, nữ nhân, hứa hẹn cho bọn họ quyền thế, địa vị, địa vị của ta bắt đầu cùng Thái Tử ngang nhau.

Quả nhiên Thái Tử bị ta bức bách đến liên tiếp bại lui.

Cái này làm cho ta có một loại cảm giác, giống như trong trận tranh đấu này, hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn cũng bị người khác đẩy về phía trước.

Buổi tối ngày đó trời mưa rất lớn, ta xã giao đến khuya mới về, lại gặp được thái tử ở cửa.

“Ngươi tới làm cái gì?” Ta cảnh giác hỏi hắn.

Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến khoảng thời gian trước kia khi chúng ta cùng nhau học tập, hiện tại lại không thể không đối chọi gay gắt, cũng thổn thức một trận.

Sắc mặt của hắn cũng không quá tốt, không biết có phải ảo giác hay không, ta lại thấy được vẻ áy náy trong ánh mắt hắn.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ cùng ngươi nói vào lúc này, tin hay không tùy ngươi.” Hắn hít vào một hơi, bỗng nhiên nói, “Trên người Ninh Hân bị hạ độc.”

“Ngươi nói cái gì!” Nghe thấy lời này, ta rốt cuộc không cách nào bình tĩnh nổi, gắt gao nhìn thẳng hắn.

Hắn xoay người, tránh ánh mắt ta: “Ngươi có thể đi hỏi Ninh Hân một chút, hỏi xem có phải gần đây nàng ta thường xuyên choáng váng đầu hay không thì sẽ biết.”

Ta phi thân cưỡi ngựa chạy đi.

Ta phái người ngày ngày chú ý phủ thái phó, đương nhiên là biết gần đây phủ thái phó từng cho mời thái y.

Thái Tử xuất hiện ở chỗ này là có mục đích, nhưng mục đích hắn chạy tới nói cho ta những điều này là gì, ta không muốn nghĩ.

Ta chỉ muốn biết, Ninh Hân có phải thường xuyên choáng đầu hay không.

Ta như ngày ấy gõ cửa sổ nàng.

Một hồi lâu nàng mới mở ra.

Ta nhìn nàng bên kia cửa sổ, nhiều ngày không gặp, nàng như tiều tụy đi không ít.

Không còn là cô nương tràn đầy sức sống nữa.

Ta đau lòng như đao cắt.

Nàng nôn nóng kéo ta vào nhà, ta bắt lấy tay nàng.

Nàng hỏi ta làm sao vậy, ta lại chần chờ khó có thể mở miệng. Bởi vì ta sợ hãi, sợ hãi mình nghe được đáp án mình không muốn nghe nhất. Nhưng cuối cùng ta cũng hỏi.

Khi nghe nàng không chút để ý nói “có một chút”, ta biết, chuyện mình sợ hãi nhất đã xảy ra.

Ta biết sắc mặt của ta nhất định rất đáng sợ, đáng sợ đến mức nàng vươn tay vuốt v e đầu ta, hỏi ta có phải phát sốt hay không.

Lồ ng ngực ta nháy mắt bị phẫn nộ cùng bi thương tràn lên không dứt.

Ông trời ơi, cô nương thiện lương như thế, sao ông có thể khiến nàng bị tổn thương đây.

Ta vội vàng rời đi.

Suốt đêm tìm được vị thái y mà phủ thái phó cho mời, thái y nói hắn quả thật không tra ra là trúng độc.

Lòng ta như gương sáng.

Đúng vậy, nếu tùy tùy tiện tiện là có thể tra ra, tùy tùy tiện tiện là có thể giải, vậy hắn hạ độc còn có ý nghĩa gì chứ.

Ta nháy mắt liền nghĩ tới một người, một người y thuật cao minh, đứng ở bên cạnh thái tử lại cùng vô cùng thân mật với Ninh Hân.

Lâm Uyển.

Khi đến phủ tướng quân đã là buổi sáng, ta không đợi thông báo đã trực tiếp xông vào.

Ta bóp chặt cổ nàng ta, hỏi nàng ta vì lại làm như vậy, Thái Tử đuổi tới đây.

Ta hiểu được, còn có cái gì không rõ.

Dùng Ninh Hân kiềm chế ta, đây là nguyên nhân.

Cho nên vì sao nàng trúng độc? Là bởi vì ta thích nàng.

Người hại nàng vậy mà lại là ta.

“Ta rời khỏi, ngươi đem giải dược cho Ninh Hân.” Ta nói.

Ta vốn không muốn ngôi vị hoàng đế, ta chỉ muốn Ninh Hân. Nhưng thái tử lại cười cười nói không có giải dược.

Nháy mắt lí trí của ta đã bị lửa giận ăn mòn, trong đầu chỉ có một ý tưởng. Ta muốn giết hết những người thương tổn nàng.

Cho nên ta lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Nếu Ninh Hân xảy ra chuyện, ta muốn các người chôn cùng nàng ấy!”

Dưới sự thận trọng bước từng bước của ta, ngày quyết chiến đến rất nhanh.

Ta thắng.

Ta giơ kiếm đem thái tử đ è xuống dưới thân.

Vào giây phút ta đâm nhát kiếm đầu tiên đó, trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười thoải mái. Nhưng ta nào quản được nhiều đến thế.

Ta nhìn Lâm Thăng ở nơi xa đi tới, lại cầm lấy kiếm trong tay.

Lâm Uyển không biết từ nơi nào bỗng nhiên lao tới, quỳ gối trước mặt ta.

Nàng cùng ta nói điều kiện, nói chỉ cần ta thả bọn họ, nàng ấy nguyện ý lấy giải dược cứu Ninh Hân.

Nghe được lời này của nàng ta, tâm tư vốn cứng rắn như bàn thạch của ta nháy mắt rung động, kiếm trong tay cơ hồ cầm không được.

Ta chỉ cảm thấy may mắn cùng cảm kích.

Cũng may là có giải dược.

Vì thế hai người chúng ta làm giao dịch.

Nàng ta đi biên cương tìm dược giải độc cho Ninh Hân, sau khi độc được giải ta liền thả mọi người tự do.

Kỳ hạn là một năm.