Gió núi cuốn mùi cỏ cây ập vào mặt, Bách Lí Triều Hoa thít chặt dây cương, quát bảo ngựa ngưng lại. Hắn ôm Ngu Phương Linh, xoay người xuống khỏi lưng ngựa, trực tiếp ôm cô, bước vào một biệt viện yên tĩnh.

Trong biệt viện trồng hai cây đào, phía dưới một cây trong đó có một bàn đu dây, trên bàn đu dây quấn hoa đằng, gió nhẹ thổi quét, nhẹ nhàng lắc lư.

Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh, đá văng cánh cửa, đặt cô ở trên giường.

Ngu Phương Linh chưa kịp mở to mắt, bên môi đã phải thừa nhận nụ hôn như lửa nóng.

Lông mi Ngu Phương Linh run rẩy, hô hấp rối loạn. Sức lực của thiếu niên cực lớn, cô nâng tay đẩy ngực hắn, lại bị hắn nắm lấy tay, đan chặt mười ngón, giam cầm ở trong lòng ngực mình.

Một nụ hôn hết sức dịu dàng triền miên.

Hô hấp của Ngu Phương Linh đều bị hắn nuốt hết, gương mặt ửng đỏ, trái tim cũng nhảy loạn bang bang.

Rất lâu sau, Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc buông lỏng cô ra, cụp mắt nhìn cô.

“Triều, Triều Hoa?” Đáy mắt Ngu Phương Linh phiếm ánh nước, con ngươi đen nhánh mở to, cẩn thận mà thử thăm dò gọi một câu.

“Ta vẫn luôn đợi nàng trở về, Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa hơi mỉm cười, chứng thực phỏng đoán trong lòng cô, hắn dùng ngón tay vuốt ve khóe miệng cô, ánh mắt u tĩnh dịu dàng, “Ta chờ gặp vô số người công lược, đáng tiếc, các nàng đều không phải nàng.”

Cho dù Ngu Phương Linh đã đoán được, nhưng khi nghe thấy chính miệng hắn nói ra, vẫn rất ngây dại. Bách Lí Triều Hoa còn nhớ cô, thế giới trò chơi khởi động lại, hắn mang theo ký ức tiến vào lần luân hồi mới.

Người trong sách thức tỉnh, trò chơi xảy ra bug không biết, AI sắp thống trị nhân loại… Trong đầu Ngu Phương Linh lập tức hiện lên rất nhiều tin tức kinh khủng.

“Huynh thật sự còn nhớ rõ ta?”

“Có lẽ do chấp niệm quá sâu, ta mang theo ký ức có với nàng, trọng sinh.” Bách Lí Triều Hoa xoa mái tóc dài của cô, đáy mắt đựng đầy nước xuân tháng tư. Đời trước, hắn sống lâu trăm tuổi, lại cô tịch một đời, chấp niệm trong lòng chưa tiêu, có lẽ bởi vậy, làm hắn nhảy khỏi luân hồi, chỉ vì muốn gặp lại nàng lần nữa.

Ngu Phương Linh nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Trí nhớ của huynh không biến mất, vậy còn những người khác thì sao?”

“Ta đã từng thử, họ cũng không còn nhớ gì.” Bách Lí Triều Hoa quay đầu, nhìn thoáng qua hoa rơi tung bay ngoài phòng, “Hoa nở hoa rụng, mỗi một lần luân hồi, vòng đi vòng lại mà lặp lại nhân sinh của chính mình, hóa ra, đây là ý nghĩa tồn tại của chúng ta sao?”

Ngu Phương Linh đau lòng mà ôm lấy hắn: “Triều Hoa.”

Bách Lí Triều Hoa sủng nịch mà nở nụ cười: “Đừng khổ sở, Linh Nhi, hẳn nên vui vẻ mới đúng, hiện tại, nàng nhớ rõ ta, ta cũng nhớ rõ nàng.”

Ngu Phương Linh càng thêm đau lòng.

Bách Lí Triều Hoa cười nói: “Linh Nhi, nàng nhìn xem, nơi này là ta cố ý chuẩn bị vì nàng. Đời trước, ta vốn tính toán báo xong thù, đưa nàng đi quy ẩn, chỉ tiếc…”

“Không đáng tiếc, ta rất thích nơi này. Tuy rằng ta không thể ở chỗ này làm bạn lâu dài với huynh, nhưng lại có thể thường xuyên vào đây cùng huynh gặp gỡ, nơi này về sau chính là chỗ ‘gặp lén’ của chúng ta, không cho phép huynh đưa những người công lược khác tới đây.” Nói xong, cô lại nghĩ tới cái tiêu đề vẫn đang hot trên diễn đàn.

Trách không được người chơi khác không thể công lược được Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa trước mắt này đã mang theo ký ức một lần nữa đi vào luân hồi, cho dù có táng gia bại sản, cũng không có khả năng công lược được hắn.

“Triều Hoa, ta đã đói bụng, chúng ta cùng nhau nấu cơm đi.” Cô còn nhớ Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa cũng còn nhớ cô, u ám chồng chất dưới đáy lòng Ngu Phương Linh, lập tức biến mất hầu như không còn, những buồn khổ nói không nên lời mấy ngày qua cũng trở thành hư không, cô vui mừng mà nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa gật đầu.

Kế tiếp hai người cùng nhau triền miên làm cơm, ăn cơm, lại ra ngoài tản bộ, ngồi trên bàn đu dây. Bọn họ đứng bên bàn đu dây hôn môi, ánh sáng hoàng hôn ửng đỏ, bao phủ quanh thân hai người, hoa đào rào rạt bay xuống, chất đầy đất.

“Đinh, hệ thống nhắc nhở, tại tuyến thời gian của ngài đã đủ 8 giờ, xin đừng trầm mê trò chơi, xin sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.” Hệ thống nhắc nhở.

Ngu Phương Linh giơ tay, tắt hệ thống.

“Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy tại tuyến thời gian của ký chủ đã đủ 8 giờ, sắp cưỡng chế rời khỏi, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.” Ba phút sau, âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Trong lòng Ngu Phương Linh rùng mình, lui ra sau, ngẩng đầu lên, nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Triều Hoa, đã đến giờ, ta, ta phải đi.”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Ngu Phương Linh chợt lóe, biến mất trước mặt Bách Lí Triều Hoa.

Ý thức của Ngu Phương Linh trở lại trong hiện thực, cô tháo mũ giáp của trò chơi xuống, trời đã sáng, trên màn hình là bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa. Cô duỗi tay cách màn hình, xoa bóng dáng Bách Lí Triều Hoa, hình như Bách Lí Triều Hoa có cảm giác, ngẩng đầu lên, cách màn hình nhìn cô một cái, theo sau, hắn biến mất ở trong màn hình.

Ngu Phương Linh tắt máy tính, quay lại giường, mới vừa nằm xuống không bao lâu, chị Lỵ đã gọi điện thoại tới.

“Alo ——” Ngu Phương Linh cầm điện thoại, ấn nhận.

“Linh Nhi, hôm nay là buổi thử vai nhân vật, nhất định không được đến trễ đâu đấy.”

“Em đã biết, cảm ơn chị Lỵ nhắc nhở.” Ngu Phương Linh giật mình, xoay người đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt trang điểm.

Khi tới nơi thử vai, cô xem lại lớp trang điểm, mở di động, ôn tập đoạn kịch bản ngắn cô đã chuẩn bị. Sau khi đến lượt, cô chào hỏi đạo diễn, bắt đầu tiến vào trạng thái nhập diễn.

Lần thử vai này vô cùng thuận lợi, đạo diễn trực tiếp quyết định bắt đầu cho Ngu Phương Linh diễn nhân vật nữ phụ này.

Mấy ngày kế tiếp, Ngu Phương Linh đều ở trong phim trường đóng phim, dường như không có thời gian vào trò chơi. Sau khi đóng phim được mấy ngày, Ngu Phương Linh rốt cuộc có cơ hội được nghỉ ngơi, sau khi cô về đến nhà, vừa định chuẩn bị vào trong trò chơi, tin tức đầu đề đã nhảy ra ——

“Học sinh trung học trầm mê vào game giả thuyết AI ngoài ý muốn chết đột ngột, là tựa game vừa ra mắt đã bùng nổ trên mạng 《 Du mộng giang hồ 》”.

Đáy lòng Ngu Phương Linh rùng mình, phía dưới tin tức còn có mấy tin nhỏ, trong đó một tin hấp dẫn sự chú ý của cô ——

“Người máy bạn tình Al có trí tuệ sắp đưa ra thị trường, liệu bạn có còn chịu kết hôn?”

Ngu Phương Linh mở tin tức này ra, nội dung tin tức đều đang trần thuật về việc không cưới không yêu đã trở thành một trào lưu được đại đa số người trẻ tuổi lựa chọn, từ bỏ hôn nhân ý nghĩa về già không có con cháu trông nom, mà đoàn đội của 《 Du mộng giang hồ 》 vào 5 năm trước đã nghiên cứu phát minh ra người máy bạn tình AI có trí tuệ, đang vì đại đa số người trẻ tuổi giải quyết vấn đề có người yêu. Người máy bạn tình AI áp dụng kỹ thuật Al tiên tiến nhất thời bấy giờ, mô phỏng ngoại hình của nhân loại, đưa vào số liệu trí năng, sẽ trở thành thành viên quan trọng trong gia đình vào tương lai.

Ngu Phương Linh xem tin tức này mấy lần, chỉ tám trăm chữ ngắn ngủn, giờ mỗi một chữ cô đều có thể đọc thuộc lòng. Cô tắt tab tin tức, cầm di động, gọi điện thoại: “Alo, Vương Xuyên tiên sinh, tôi là Ngu Phương Linh, tôi muốn gặp anh một lát được không.”

Trong ghế lô, người phụ trách trò chơi 《 Du mộng giang hồ 》 là Vương Xuyên, mặc một bộ tây trang giày da xuất hiện ở trước mặt Ngu Phương Linh, anh ta vươn tay, bắt tay với Ngu Phương Linh, lộ ra một nụ cười vô cùng lễ phép: “Xin chào, Ngu tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”

Hai người trò chuyện vài câu, sau khi ngồi xuống, Ngu Phương Linh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Vương Xuyên.

Vương Xuyên sửng sốt: “Ngu tiểu thư, cô có ý gì vậy?”

“Đây là tiền mà quý công ty gửi cho tôi, không thiếu một đồng nào, số tiền này tôi không lấy, tôi muốn đổi nó để mua người máy bạn tình Al của quý công ty. Tôi nghĩ, chắc hẳn số tiền này cũng đã đủ?”

Vương Xuyên cười nói: “Không hề đắt như vậy đâu.”

“Tôi còn có một điều kiện kèm theo, người máy bạn tình mà tôi muốn, bề ngoài, tuổi tác, tính cách cùng tất cả số liệu, đều phải theo quy định của tôi.”

“Không ngờ rằng Ngu tiểu thư lại hiểu rõ về quy cách phục vụ của chúng tôi như vậy, đúng là chúng tôi cũng có quy tắc phục vụ này, nếu vậy, mời Ngu tiểu thư gửi số liệu mà cô muốn cho tôi.”

“《 Du mộng giang hồ 》 vừa cho ra mắt đã để xảy ra mạng người, tôi nghe được tin tức này, các anh còn định hạ giá trò chơi để bán đi, thật sự có chút đáng tiếc, nếu được, tôi hy vọng có thể giữ lại một chút kỷ niệm. Người máy AI mà tôi muốn, ngoại hình cứ định chế theo ngoại hình năm 22 tuổi Bách Lí Triều Hoa, số liệu thì dùng số liệu trong trò chơi của hắn. Trong trò chơi hắn sở hữu những số hiệu gì, đều giữ nguyên hết.” Một câu cuối cùng Ngu Phương Linh còn lại lặp một lần, nhấn mạnh bốn chữ “Giữ nguyên”.

Nếu trò chơi này có thể đưa số liệu của thân thể ngoài đời thực vào trò chơi, trái lại, cũng có thể đưa số liệu trong trò chơi ra ngoài hiện thực. Nói như vậy, cô cùng Bách Lí Triều Hoa có thể đả thông vách tường ngăn cách bởi trò chơi, vĩnh viễn ở bên nhau.

Đây là linh cảm Ngu Phương Linh lấy được từ trong tin tức, số liệu của Bách Lí Triều Hoa có bug, mà bug này còn làm hắn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước kia, nên Ngu Phương Linh mới yêu cầu tất cả số liệu đều phải còn nguyên mà copy ra.

3000 thế giới lớn, 3000 thế giới nhỏ, vũ trụ này có rất nhiều điều không biết đang chờ đợi nhân loại đi thăm dò, có lẽ, 《 Du mộng giang hồ 》 cũng không phải là một trò chơi đơn giản, mà là một thời không đang tồn tại song song.

Nếu 《 Du mộng giang hồ 》 hạ giá bán đi, vậy 《 Du mộng giang hồ 》 sẽ không còn tồn tại nữa, thời gian ở thời không song song còn đang trôi đi. Ngu Phương Linh không thể vào lại thời không kia nữa, cô muốn thông qua phương thức này, đưa Bách Lí Triều Hoa ở thời không kia tới thế giới của mình.

Vương Xuyên không ngờ tới Ngu Phương Linh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, anh ta thoáng do dự, cầm lấy di động, nói: “Ngu tiểu thư, cô chờ một lát, việc này tôi cần phải báo trước cho Phó tổng một tiếng.”

《 Du mộng giang hồ 》 do tập đoàn nhà họ Phó cho đội ngũ thiết kế ra, “Phó tổng” trong miệng Vương Xuyên là tổng tài của tập đoàn nay, người này là một người giỏi trong ngành thương nghiệp, sau khi tiếp quản tập đoàn Phó thị, quét phẳng giới thương nhân, làm không ít đối thủ nghe tiếng sợ vỡ mật, nghe nói, 《 Du mộng giang hồ 》 được thiết kế ra, chính là vì để thi hành khoản người máy bạn tình Al trí năng của anh ta.

Ngu Phương Linh lẳng lặng mà ngồi trong ghế lô, bưng chén rượu trước mặt lên, uống một ngụm. Một lát sau, Vương Xuyên đẩy cửa đi vào, vui vẻ ra mặt: “Ngu tiểu thư, chúc mừng, điều kiện cô đưa ra, Phó tổng của chúng tôi đã đồng ý rồi.”