Ngu Phương Linh rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.

Vật phẩm mục tiêu 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 đã rơi vào tay người thừa kế Tôn Thanh của Dược Vương Cốc, cô chỉ có thể xuống tay từ bên Tôn Thanh.

Tôn Thanh, người này cũng nằm trong nhóm nhân vật cần công lược, nhưng tuổi kém vai chính Bách Lí Triều Hoa quá nhiều, khi Bách Lí Triều Hoa lên sân khấu, hắn vẫn chỉ là một đứa bé còn nằm trong trong tã lót chỉ biết khóc oe oe, giai đoạn đầu cơ bản không có suất diễn của hắn.

Cho dù có muốn công lược mục tiêu là hắn, cũng cần phải đi tuyến thời gian của vai chính, nói cách khác, người chơi muốn công lược Tôn Thanh, chỉ có thể bắt đầu từ thời kỳ trẻ con của hắn.

Tuyến thời gian này quá dài, dẫn tới hắn ở trong khoản trò chơi thân là nhân vật công lược, lại không có cảm giác tồn tại gì.

Ngu Phương Linh tiến vào trò chơi lâu như vậy, mãi vẫn chưa mở ra chi nhánh bên Dược Vương Cốc, cũng do duyên cớ này, nếu không phải Tôn Thanh lấy được mục tiêu vật phẩm của cô, thì cô cũng đã quên là còn có nhân vật này.

Khoảng cách nhiệm vụ mất đi hiệu lực còn mười tiếng, cô phải mau chóng tìm được Tôn Thanh, thuyết phục hắn giao 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 cho mình.

Ngu Phương Linh trở lại gian khách điếm, xóa lớp dịch dung, đổi về nữ trang. Cô lấy từ ô đựng đồ của hệ thống ra một bộ váy đỏ mới tinh, lại búi tóc đen, búi ra một búi tóc lưu hành thời bấy giờ, cài trâm, một bước cuối cùng sẽ là trang điểm

Cô ăn diện lộng lẫy như thế, là có nguyên do.

Tôn Thanh yêu thích mỹ nhân, đương nhiên, hắn cũng không phải là người háo sắc, cái thích đối với mỹ nhân của hắn thuần túy chỉ là một loại thưởng thức.

Không chỉ mỗi hắn, toàn bộ Dược Vương Cốc đều có không khí như vậy. Năm đó kinh mạch Bách Lí Triều Hoa đều bị phế, được Ngu Phương Linh đưa vào Dược Vương Cốc, nếu hắn không có bộ dáng đẹp, người của Dược Vương Cốc cũng sẽ không dễ dàng ra tay cứu giúp.

Ngu Phương Linh cũng không kém, cô trang điểm cho mình thật xinh đẹp, vừa thấy đã thương, cũng là muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Tôn Thanh, hạ thấp khó khăn cho buổi kinh doanh lần này. Nói không chừng hắn thấy cô hợp mắt, sinh hảo cảm, thuận tay liền tặng 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 cho cô, đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.

“Cốc cốc cốc ——” Khi Ngu Phương Linh đang vẽ mi, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Ngu Phương Linh buông bút.

Cô trang điểm cũng sắp xong, váy đỏ trên người là cô cố ý mua cho mình, vẫn luôn đặt trong ô đựng đồ của hệ thống để dự phòng.

Dáng người của cô được quản lý rất tốt, vòng eo tinh tế, đường cong lả lướt, bộ váy này bất luận là làm thủ công hay là cắt may, đều có thể nói là thượng thừa, màu sắc càng làm cô kiều mỹ như hoa, làm người liếc mắt một cái đã kinh diễm.

Cô muốn chính là hiệu quả này.

Ngu Phương Linh đi tới cửa, mở cửa phòng. Người đang đứng ngoài cửa thấy dáng vẻ này của cô, hơi sửng sốt.

Ngu Phương Linh kinh ngạc nói: “Úc cốc chủ, sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”

Khi cô rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, Úc Cẩm Huyền còn đang ngồi trên ghế khách quý.

“Bách Lí Triều Hoa đã phát hiện ra hành tung của ngươi, mau đi cùng ta.” Úc Cẩm Huyền phục hồi tinh thần lại, dùng bàn tay đeo bao da, cầm lấy cổ tay của Ngu Phương Linh, kéo cô rời đi.

Ngu Phương Linh nghe được tên Bách Lí Triều Hoa, trong lòng lộp bộp, cũng không kịp nghĩ nhiều, nghiêng ngả lảo đảo đuổi kịp bước chân của Úc Cẩm Huyền.

Ngoài khách điếm dừng một chiếc xe ngựa, Úc Cẩm Huyền đưa Ngu Phương Linh lên xe ngựa, xe lung lay, chạy ra ngoài thành.

Ngu Phương Linh ngồi đối diện Úc Cẩm Huyền, màn xe rũ xuống, ánh sáng bên trong xe tối tăm, khuôn mặt Úc Cẩm Huyền như ẩn như hiện, chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.

“Úc cốc chủ làm sao biết được Bách Lí Triều Hoa đã phát hiện ra hành tung của ta?” Ngu Phương Linh do dự mở miệng.

“Khi ngươi ở Minh Nguyệt Lâu, cũng đã tiết lộ hành tung.” Giọng nói của Úc Cẩm Huyền xóc nảy theo xe ngựa nghe không rõ lắm, “Ngu cô nương, ta biết ngươi không phải người phàm, chẳng những có thể chết mà sống lại, còn có năng lực xuyên qua thời không. Bách Lí Triều Hoa lần lượt chính tay đâm người trong lòng của mình, hắn là vì muốn giữ ngươi lại? Nhưng ngươi cũng không phải là không gì không làm được, dường như ngươi bị cái gì hạn chế, cần thiết trở về lấy được đồ vật đã chỉ định, nếu tử vong sẽ bị phán định thất bại, ta đoán có đúng không?”

Ngu Phương Linh không dự đoán được mình ở trong mắt Úc Cẩm Huyền đã bại lộ đến như vậy, không khỏi cười khổ: “Đến Úc cốc chủ cũng đã nhìn ra…”

“Nhiệm vụ lần này là cái gì?” Úc Cẩm Huyền đột nhiên hỏi, “Có lẽ, ta có thể trợ giúp ngươi một tay.”

Đáy mắt Ngu Phương Linh lộ ra vẻ kinh nghi. Lấy quan hệ giữa hai người bọn họ, lời Úc Cẩm Huyền vừa hỏi, thật sự có chút đường đột.

“Ngu cô nương, mong ngươi tin tưởng ta, ta không có ác ý gì với ngươi. Tuy rằng ngươi đã từng cướp ngọc bội phượng hoàng triền ti trong tay ta, nhưng ta biết, đó cũng không phải là ý của ngươi, ngươi cũng đã trả phượng hoàng triền ti lại cho ta…”

“Vì sao Úc cốc chủ muốn giúp ta?” Ngu Phương Linh tò mò hỏi một câu.

“Xuất phát từ tư tâm.” Úc Cẩm Huyền nâng đôi mắt, khuôn mặt ẩn trong ánh sáng tối tăm đựng đầy vẻ dịu dàng, đáy mắt có ánh sáng kỳ dị đang chuyển động.

Ngu Phương Linh không thấy rõ vẻ mặt của Úc Cẩm Huyền, nhưng khi một câu “Tư tâm” được nói ra, vô cớ làm không khí mờ ám đi vài phần.

Ngu Phương Linh im lặng một lát, đáp: “Độc Vương Tâm Kinh, lần này ta cần phải lấy được Độc Vương Tâm Kinh. Chỉ còn lại năm canh giờ, nếu có thể, xin hãy giúp ta đuổi theo xe ngựa của Tôn Thanh.”

Tôn Thanh lấy được 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 liền rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, đoàn người Dược Vương Cốc mênh mông cuồn cuộn, vẫn chưa cố tình che giấu hành tung của mình, chỉ cần chú ý hỏi thăm, sẽ biết được hướng đi của họ. Nếu như Úc Cẩm Huyền không xuất hiện, cô cũng định cưỡi ngựa đuổi theo.

“Hồng Lệ, đuổi theo xe ngựa của Dược Vương Cốc.” Úc Cẩm Huyền nói với Tiết Hồng Lệ ngoài xe ngựa.

“Đã biết, cốc chủ.” Ngoài xe truyền đến giọng đáp của Tiết Hồng Lệ.

Roi ngựa roi xuống, “Bang” một tiếng đập xuống mông ngựa, ngựa trắng vận sức kéo xe ngựa chạy, Ngu Phương Linh đang ngồi bên trong xe rõ ràng cảm giác tốc độ của xe ngựa tăng nhanh rất nhiều.

Thời gian ước chừng chạy được nửa nén hương, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, theo tác dụng quán tính, Ngu Phương Linh đột nhiên hất người về phía trước.

Úc Cẩm Huyền tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy bả vai cô, xốc màn xe hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiết Hồng Lệ đang ngồi trước xe ngựa cứng đờ cả người, không thể nhúc nhích, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt đạo. Bóng cây ngoài xe ngựa lay động, nửa bóng người cũng không thấy.

“Là cao nhân phương nào chặn đường?” Úc Cẩm Huyền ra khỏi xe ngựa, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

Võ công của Tiết Hồng Lệ không thấp, trên giang hồ người có thể ngay lập tức phong bế huyệt đạo trên người nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngu Phương Linh ra ngoài theo, nhìn quanh bốn phía.

Đáy lòng cô dâng lên một phần bất an, bốn phía nơi đây đều là rừng rậm, gió phất qua ngọn cây, phát ra tiếng vang ào ào.

“Không biết là vị tiền bối nào, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng bao dung. Hôm nay tại hạ có chuyện quan trọng trong người, lần sau lại bồi tội với tiền bối.” Úc Cẩm Huyền thấy không ai đáp lại, duỗi tay giải huyệt đạo cho Tiết Hồng Lệ.

Thủ pháp phong huyệt của người tới rất đặc thù, cho dù có giải huyệt đạo cho Tiết Hồng Lệ, thì thân thể nàng vẫn ở trong trạng thái cứng đơ như cũ. Chỉ thấy đáy mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ, vội giọng hô: “Cốc chủ, cẩn thận!”

Một đường kiếm trắng thình lình đâm tới, giống như sao băng, đâm về phía Úc Cẩm Huyền. Úc Cẩm Huyền phản ứng cực nhanh, thân thể cong về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được đường kiếm.

Đường kiếm lướt qua gò má hắn, gò má hơi lạnh, hắn nâng tay, nhẹ lau, sờ được đầy máu.

Một kiếm kia để lại trên mặt hắn một vết kiếm.

Sắc mặt Ngu Phương Linh thay đổi, quay đầu nhìn về nơi đường kiếm bay ra.

Một kiếm vừa rồi vô cùng cường đại, cuốn theo gió, lá cây bay tán loạn, giữa tàn ảnh trùng điệp, mơ hồ thấy được một bóng dáng cao dài đứng dưới tàng cây.

Trong tay Bách Lí Triều Hoa nắm kiếm Linh Tê, đầu ngón tay quấn lấy thiên tơ tằm, không có cảm xúc mà nhìn sang.

Đột nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, cơ thể Ngu Phương Linh cứng lại, dưới chân như đeo chì, thế nhưng đứng yên tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phải chạy trốn.

Hắn tới.

Hắn lại tới giết cô.

Trong đầu Ngu Phương Linh chỉ còn lại mỗi ý nghĩ này.

Úc Cẩm Huyền lấy từ trong lòng ra một ống trúc, kéo kíp nổ, ném về phía Bách Lí Triều Hoa.

Khóe miệng Bách Lí Triều Hoa nhẹ cong, lạnh lùng cười, lá cây như rơi xuống bất tận, rào rạt mà rơi, nụ cười này cách tàn ảnh đang bay tán loạn, có vẻ có vài phần thấm người.

Ầm một tiếng, khói trắng nổ tung quanh thân hắn.

“Đi!” Úc Cẩm Huyền nắm lấy tay Ngu Phương Linh, xoay người bỏ chạy. Nếu luận về phương diện võ công hắn không thể thắng Bách Lí Triều Hoa, nhưng trên phương diện dùng độc, Bách Lí Triều Hoa tuyệt đối không thắng được hắn.

Trong đầu Ngu Phương Linh trống rỗng, máy móc mà bước chân, bỏ trốn theo Úc Cẩm Huyền.

Đột nhiên, bước chân Úc Cẩm Huyền ngừng lại.

Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy máu nhuốm đỏ tầm mắt, cô trừng lớn hai mắt, nhìn một đoạn mũi kiếm, xuyên qua ngực Úc Cẩm Huyền, tất cả biểu tình đều đọng lại trên mặt.

Bách Lí Triều Hoa không biết xuất hiện ở trước người Úc Cẩm Huyền từ khi nào, hắn lạnh lùng mà rút kiếm Linh Tê đang cắm ở trước ngực Úc Cẩm Huyền về, đi đến trước mặt Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh mở to hai mắt không còn ánh sáng, nhìn máu tươi nhuộm đỏ xiêm y của Úc Cẩm Huyền, khiếp sợ cùng sợ hãi bao phủ toàn bộ thần kinh của cô, thế cho nên cô hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Câu nói “Tư tâm” Úc Cẩm Huyền nói với cô đang quanh quẩn lặp đi lặp lại ở trong đầu.

Bách Lí Triều Hoa duỗi tay điểm nhẹ lên người cô, ôm lấy thân thể vừa ngã xuống, nhẹ điểm mũi chân, đạp cành lá, phi thân rời đi.

“Cốc chủ! Cốc chủ!” Cảm giác cứng đờ trên người Tiết Hồng Lệ rốt cuộc rút hết, nàng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vội tới trước mặt Úc Cẩm Huyền, thế nhưng hoảng loạn mà muốn giúp Úc Cẩm Huyền ngăn máu trên miệng vết thương.

Một bàn tay đeo bao tay da đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng, Tiết Hồng Lệ như vừa mới tỉnh ở trong mộng, nhìn về phía Úc Cẩm Huyền.

Sắc mặt Úc Cẩm Huyền tái nhợt mà lắc đầu với nàng: “Ta không có việc gì, không thương đến chỗ yếu hại, Bách Lí Triều Hoa, khụ khụ, hắn… Chung quy vẫn còn nể tình.”

Ánh nến lập loè, ánh sáng ấm màu vàng xuyên thấu qua màn lụa màu đỏ, chiếu vào đáy mắt Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh mở to hai mắt, nhìn màn lụa tung bay trên đỉnh đầu, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, cô còn sống. Trước khi ngất cô đã nhìn thấy ánh mắt của Bách Lí Triều Hoa, dường như cho rằng mình lập tức sẽ được hệ thống truyền tống về lúc sống lại.

Cô thật sự đã bị hành động của Bách Lí Triều Hoa dọa sợ, đến nỗi đã quên là mình còn có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ.

Nhớ tới một kiếm của Bách Lí Triều Hoa đâm Úc Cẩm Huyền trước khi ngất, đáy lòng Ngu Phương Linh chợt lạnh, đột nhiên ngồi dậy, tiếp theo, một quyển sách trên đầu giường hấp dẫn lực chú ý của cô, bên trên viết bốn chữ “Độc Vương Tâm Kinh”, làm đáy lòng cô dâng lên muôn vàn kích động.

Cô vươn tay đi lấy 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, khi đầu ngón tay sắp chạm được vào 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, quyển sách kia lại bị một sợi tơ trong suốt cuốn lấy, bay lên trời, rơi vào trong tay một người khác.

Ngu Phương Linh ngẩng đầu.

Bách Lí Triều Hoa giống như quỷ mị đứng ngoài màn lụa đỏ, hắn đứng trước giá cắm nến, lại mặc một bộ y phục đỏ rực, hòa thành một thể với màn lụa đỏ, không tạo ra chút tiếng vang nào, Ngu Phương Linh nhất thời không thấy được hắn, cũng là bình thường.

Bách Lí Triều Hoa cầm lấy 《 Độc Vương Tâm Kinh 》, cụp mí mắt, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve bốn chữ “Độc Vương Tâm Kinh”, thấp giọng lẩm bẩm: “Độc Vương Tâm Kinh, là mục tiêu lần này của nàng sao?”

Hắn nâng tay, giơ 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 trên ngọn lửa.

Tóc dài đen nhánh, y phục đỏ như máu, sáp nến đỏ tươi chảy theo thân nến, chất đầy tòa. Ngọn lửa nhảy lên, phác họa ra thân hình cao dài của hắn, tham lam mà muốn cắn nuốt vật trên đầu ngón tay hắn, hình ảnh quỷ dị yêu dã này, thế nhưng lại có loại mỹ lệ câu hồn nhiếp phách.

Có điều Ngu Phương Linh không có tâm tư cảm thán vẻ kinh tâm mỹ lệ này, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên quyển 《 Độc Vương Tâm Kinh 》 kia, mắt thấy quyển sách sắp bị ngọn lửa cắn nuốt, cô cao giọng nói: “Đừng, Triều Hoa, dừng tay.”

Cô vốn đã định từ bỏ nhiệm vụ lần này, nhưng sau khi nhìn thấy quyển《 Độc Vương Tâm Kinh 》, cô lại thay đổi chủ ý. Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, là có thể trở về. Đường về nhà đã ở trải ở trước mắt, lúc này muốn cô quay đầu lại, đó là việc không có khả năng.

Chỉ cần cô kết thúc tất cả ở nơi này, Bách Lí Triều Hoa sẽ có thể kết thúc thống khổ của hắn, một lần nữa trở lại năm hắn mười sáu tuổi, bắt đầu lại từ đầu.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì một ít nguyên nhân, thoáng điều chỉnh lại đại cương một chút, xóa bỏ một lần bị giết, cho nên chủ tuyến chỉ còn lại 6 lần, nhưng không ảnh hưởng đến kết cục, cũng sẽ không đầu voi đuôi chuột.

Góc nhìn của văn chương vẫn luôn đi theo nữ chính, bên phía nam chính có một số nội dung chi tiết, sẽ đặt ở ngoại truyện, hành động của nam chính mọi người không cần thấy kỳ lạ, ngoại truyện sẽ có giải thích.

Còn nam phụ số ba, suất diễn tình cảm của hắn không nhiều lắm, không cần chờ mong quá nhiều nhé, xếp hắn vào ghế nam phụ số ba, là bởi vì hắn là nam nhân thứ ba có hảo cảm với nữ chính.

Cách chính văn kết thúc đại khái còn hai mươi nghìn chữ, moah moah một cái!

Editor: Q17

- -----oOo------