Cuối cùng Diêu Nhất nói:

“Mọi người hãy học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày” Diêu Nhất ngừng một lát.

Hàn Tiêu Tiêu đứng ở phía dưới, ngẩng đầu cùng các bạn học khác đợi Diêu Nhất nói tiếp.

“Bài phát biểu của em đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người” Diêu Nhất cúi đầu chào.

“………” Toàn bộ phía dưới sân trường là một mảnh yên tĩnh. Dừng một lát, một tràng pháo tay nồng nhiệt phát ra từ phía Tây Nam cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi, ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay.

Căn bản là đứng lâu như vậy mọi người phía dưới cũng có chút không thoải mái. Ban đầu còn tưởng phải nghe bài phát biểu của học sinh đại diện tận mười phút mới xong, kết quả Diêu Nhất lại giải quyết trong vòng hai phút. Có nhiều học sinh còn nhảy cẫng lên.

Các giáo viên trên đài không ai động đậy, cuối cùng Hiệu trưởng lại một lần nữa đi lên, ra hiệu cho Diêu Nhất có thể lui sang một bên. Sau đó ông cầm lấy micro nói: 

“Xem ra là bạn học Diêu Nhất không đành lòng nhìn các em đứng lâu, buổi lễ sáng hôm nay kết thúc, các em giải tán đi”

Bên dưới các giáo viên bắt đầu nhận học sinh lớp mình rồi trật tự quay về lớp.

Diêu Nhất đi cùng với giáo viên chủ nhiệm, hai người cùng đi về về phía lớp học. Giáo viên chủ nhiệm không tức giận mà chỉ hỏi một câu:

“Không phải thầy bảo em có thể lên mạng tìm văn mẫu sao?”

“Em mang nhầm giấy ạ” Diêu Nhất vò nát tờ giấy trong tay mình, trong lòng biết vậy chẳng làm.

Tật xấu này của cô không chừng vĩnh viễn cũng không thay đổi được, luôn đắm mình trong toán học. Đầu óc mơ hồ hơn bình thường gấp mấy lần, việc không cần làm sẽ không làm, chỉ ngâm mình trong đại dương toán học thôi.

“Không sao, không có việc gì” Chủ nhiệm đối với thành tích của Diêu Nhất vẫn đặc biệt tin tưởng.

Khai giảng xong là chính thức bắt đầu học, tiết đầu tiên là tiết Toán của lão Hàn.

Hàn Tiêu Tiêu không biết từ đâu lấy ra cây kéo trang trí, tỉ mỉ cắt móng tay của mình làm Lý Cách bên cạnh nhìn mà sợ hãi.

“Người của mười lăm lớp còn lại đều nói bài phát biểu của cậu quá ngầu” Triệu Tiền bên cạnh ôm bụng cười:

“Họ nói đây là bài đại diện học sinh phát biểu ngắn nhất trong lịch sử của trường Nhất Trung”

“Nhất Nhất, mau cho mình xem bản thảo bài phát biểu của cậu” Hàn Tiêu Tiêu buông kéo xuống, hứng thú nói.

“Oh” Diêu Nhất mang tờ giấy bị mình vò nát trong tay ném lên bàn

“Thật sự là chỉ có một chút vậy thôi đấy!” Lý Cách thò đầu qua xem, vẻ mặt bội phục.

“Đây là cậu chưa viết viết xong à?” Hàn Tiêu Tiêu nhớ Diêu Nhất còn nói câu ‘Học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày’ 

Diêu Nhất gật gật đầu, lại lắc đầu

“Mình tải một bài từ trên mạng xuống, nhưng sáng hôm nay lại lấy nhầm tờ khác”

Lão Hàn tiến vào phòng, cả lớp trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tuy rằng ngày thường ông hay cười tít mắt, nhưng khi làm chủ nhiệm lớp vẫn luôn có sự uy nghiêm nên học sinh cũng không dám lỗ mãng.

Tiết học đầu tiên, trang đầu tiên của sách mới bài học sẽ không quá khó. Hơn nữa học sinh của Lớp 2 khi được chọn vào đây thành tính đương nhiên nổi bật hơn, luôn có thói quen xem trước bài học

Diêu Nhất nghe lão Hàn giảng bài, mở sách ra trang đầu tiên, đến tên cô cũng chưa viết

Toán của cấp ba cô đã sớm học xong rồi, sách còn phải lục trong thùng rác lấy về. Các môn học khác về cơ bản cô cũng đã học xong, chỉ là không đi sâu vào như môn toán thôi.

Diêu Nhất đã sớm nghĩ xong rồi, sau này lên đại học cô sẽ vào khoa Toán học.

Bởi vì đã học xong từ sớm nên Diêu Nhất không có hứng thú xem lại toán cấp ba nữa. Cái này cũng giống như một đứa cấp ba đi xem lại sách tiểu học vậy, liếc mắt một cái đã biết đáp án. Ai còn có hứng thú chứ?

Nhưng mà nghe giảng thì cô vẫn muốn nghe, không nói đến cái khác nhưng lão Hàn giảng bài rất dí dỏm. Còn thích mở rộng tư duy của mọi người.

So với không khí hoà bình và nhẹ nhàng của Lớp 2 thì không khí bên Lớp 1 không mấy yên bình.

Lớp 1 có hai giá trị nhan sắc đại biểu là Phó Xuyên và Dụ Thanh Doanh. Trong giờ học luôn có một ít học sinh ngồi ngắm bọn họ không chú ý nghe giảng.

Vốn dĩ chủ nhiệm của Lớp 1 là Chu Tuệ từ ngày bắt đầu nhập học đầu tiên biết trạng nguyên tỉnh không ở trong lớp mình tâm tình liền không tốt lắm.

Từ trước đến nay trường Nhất Trung đều có một truyền thống, đó là sau khi kết thúc học kì 1 của lớp 10, cả khối sẽ được chia thành ban tự nhiên và ban xã hội. Hai con đường song song của bọn họ sẽ sớm bị dỡ bỏ, rồi tổ hợp thành một lớp duy nhất.

Giáo viên giỏi nhất dạy lớp giỏi nhất.

Đương nhiên rõ ràng là chủ nhiệm dạy lớp số lẻ sẽ là giáo viên giỏi nhất đảm nhiệm, nhưng theo như chủ nhiệm lớp Chu Tuệ ở lớp một được biết thì trạng nguyên của tỉnh lại ở trong lớp của lão Hàn kia. Vậy việc ông ta làm chủ nhiệm của lớp giỏi nhất không phải là ván đã đóng thuyền rồi sao?

Nếu là trước đây thì Chu Tuệ sẽ không áp lực lớn như vậy. Một lần làm trạng nguyên thì có thể đại diện cho cái gì? Còn lấy tận một năm ai biết được danh trạng nguyên ấy có đổi chủ không.

Chỉ là Diêu Nhất chiến tích quá xuất sắc. Từ khi đi học đến nay chưa bao giờ tuột xuống hạng nhì, ai có thể phủ định là ba năm học tiếp theo em ấy không đứng hạng nhất tiếp?

Huống hồ Chu Tuệ đã nhìn thấy ánh mắt đó, ánh mắt sạch sẽ thấu đáo, thoạt nhìn như không có bất kỳ chuyện gì có thể quấy nhiễu em ấy.

“Tiết học đầu tiên liền không chú ý nghe giảng, mấy em muốn làm gì đây?”  Chu Tuệ đập bàn tức giận nói

“Có phải cho rằng bản thân vào được Lớp 1 này rồi là không có gì lo lắng phải không?”

Phía dưới yên tĩnh dị thường.

“Các em được vào đây so với thành tích của Lớp 2 bên kia gần như ngang nhau, nhưng tôi tin tưởng không đến nửa năm thành tích của các em sẽ cách họ một khoảng lớn!” Chu Tuệ thở hổn hển 

“Biết vì sao không? Là vì mấy em không dốc sức học tập một chút nào!” 

“Biết cái gì gọi là dốc sức học tập không?” Chu Tuệ đứng trên bục giảng vỗ thước bạch bạch 

“Diêu Nhất ở Lớp 2 cách vách bên kia, vì tiết kiệm thời gian học tập liền đem bài thi giấu ở đũng quần! Đây mới gọi là dốc lòng học tập.”

Bởi vì thời tiết nóng, mỗi học sinh ở mỗi lớp đều mở cửa sổ ra, Lớp 1 và Lớp 2 cũng không ngoại lệ. Cho nên lúc lão Hàn xoay người viết bài lên bảng đen thì giọng nói tức giận của chủ nhiệm bên Lớp 1 rõ ràng truyền tới.

“Diêu Nhất….giấu… ở đũng quần”

Cả lớp 2 đều ngẩn người một lát, sau đó là một trận cười ha ha

Lão Hàn đương nhiên cũng nghe thấy, đối mặt với bảng đen không tiếng động cười một lát rồi mới quay mặt lại.

“Được rồi, được rồi, chuyện này không đáng để các bạn học tập. Lời của huấn luyện viên tất nhiên là phải nghe, có thời gian là học. Đúng không? Diêu Nhất”

Diêu Nhất không nghĩ chuyện này lại đến tai các thầy cô giáo liền chột dạ gật đầu.

Tất nhiên tiếng cười cách vách cũng rõ ràng truyền sang bên Lớp 1, lời răn dạy của Chu Tuệ dừng lại, không dấu vết chuyển sang chuyện khác. Một lần nữa bắt đầu bài học.

Phó Xuyên ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ kính, nghĩ đến tình cảnh bi thảm của người nào đó trong lòng có một chút vui vẻ không giải thích được. Cảm thấy phòng học cũ nát này cũng thuận mắt hơn không ít.

Khi giáo viên của các môn học lần lượt thay phiên nhau ra trận dạy, học sinh xuất sắc để đại diện cho các môn học cũng xuất hiện.

Ngày hôm sau, trong tiết học tiếng anh Hàn Tiêu Tiêu bị giáo viên gọi lên:

“Bài khoá thứ bảy, đọc lên đi”

Bài một còn chưa học đã chuyển sang bài thứ bảy. Học sinh của Lớp 2 không đoán được là giáo viên tiếng anh đang nghĩ cái gì.

Hàn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe theo lật đến bài khoá thứ bảy, bắt đầu đọc lên.

Giọng đọc tiêu chuẩn, đầy cảm xúc.

“Ừm, được lắm” Giáo viên tiếng anh sau khi nghe xong gật đầu

“Đại diện cho môn tiếng anh sẽ là em”

Hàn Tiêu Tiêu ngồi xuống với vẻ mặt thất thần, nghi ngờ có người ở giữa gây khó dễ.

“Nghe nói em hát tiếng anh nghe không tồi, xem ra bây giờ em học tiếng anh rất tốt” Lời nói của giáo viên tiếng anh tràn đầy tán thưởng.

“Tôi đã xem qua thành tích tiếng anh của các em, chắc là ngữ pháp các em học cũng ổn rồi, bây giờ tôi cần một đại diện cho môn tiếng anh để cải thiện trình độ phát âm đáng thương của các em”

“Phát âm đáng thương là cái quái gì” Triệu Tiền ngồi ở hàng ghế cuối lớp lẩm bẩm, kiên quyết không thừa nhận việc phát âm đáng thương của mình.

“Một bạn đứng lên đọc bài khoá thứ bảy” Giáo viên tiếng anh đầu cũng không ngẩng lên, nhìn vào sách giáo khoa gọi

“Bạn học Triệu Tiền”

Diêu Nhất nhìn lướt qua một lần, bài khoá thứ bảy cũng không khó lắm. Chủ yếu khó ở phần phát âm, đủ loại từ dài, ngắn âm

Triệu Tiền khiếp sợ, hận không thể đem lời nói lúc nãy của mình nuốt trở lại.

Đọc thì vẫn phải đọc, có khó nghe thì vẫn phải đọc hết.

Mười phút sau, giáo viên tiếng anh ngẩng đầu lên

“Đây mới là phát âm đáng thương này”.

Các bạn học ngồi ở phía sau nghe lời lẩm bẩm của Triệu Tiền lúc nãy bắt đầu cười rộ lên.

‘’Bạn đại diện, em nhớ chú đến bạn học Triệu Tiền này, đừng để bạn ấy kéo Lớp 2 của chúng ta thụt lùi lại”.

Lúc tan học, Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại:

“Triệu Tiền, bài thi tiếng anh vào cấp ba của cậu mấy điểm?”

Cách phát âm này mà dùng từ đáng thương đã là dễ nghe rồi.

“……” Triệu Tiền im lặng một lúc, rồi khoa tay múa chân.

“70 điểm? Còn chưa đạt tiêu chuẩn” Lý Cách kinh ngạc nói

“Thế này cậu cũng vào được Lớp 2, các môn khác cậu bao nhiêu điểm?”

“Vật lý, hoá điểm tối đa, toán kém 5 điểm” Triệu Tiền nhún vai, điểm tiếng anh của cậu quá tệ dẫn đến ngay cả thứ hạng 100 của tỉnh cậu cũng chưa tiến vào được.

Diêu Nhất ở bên cạnh ngồi nghe, đột nhiên cô cũng cảm thấy đồng cảm với bạn cùng bàn của mình.

_______

Trải qua một tuần, hầu hết các học sinh trong lớp đã quen nhau. Một số người nhận được sự chú ý cũng bị đào lên các tin tức khác nhau cho mọi người nghe.

Ví dụ như Dụ Thanh Doanh, ví dụ như Phó Xuyên.

Dụ Thanh Doanh là người thành phố Yên. Nhất Trung có rất nhiều bạn cấp 1, cấp 2 của cô ấy, thông tin bị đào ra rất nhiều. Hiện tại mọi người đều biết người ta không chỉ lớn lên đẹp, thành tích học tập tốt mà trong nhà còn có tiền.

Về phần Phó Xuyên, vì cậu là người ngoại tỉnh đến nên mọi người chỉ biết là cậu sống ở đường Phượng Dương.

Nghe tiểu mập lảm nhảm đủ thứ chuyện bát quái, Diêu Nhất lại rơi vào trầm tư.

Tiệm sách kia không phải ở đường Phượng Dương sao? Khó trách lần trước lại gặp phải, hoá ra cậu ấy ở đó.

Hiếm thấy khi Diêu Nhất động tâm tư sang chuyện khác

“Lớp chúng ta có người sống ở đường Phượng Dương sao?” Hàn Tiêu Tiêu hỏi thay lời muốn hỏi của Diêu Nhất.

Lý Cách lắc đầu: “Những ngôi nhà ở đó là những tòa nhà cũ,nơi ở cũng không tốt. Những người sống ở đó hoặc là giáo sư đã định cư ở đó trước đây, hoặc những người giàu có đã mua chúng với giá lớn. Hầu hết mọi người sống ở Đông Thành.”

Nhất Trung tuy là trường trung học trọng điểm nhưng vẫn không ngăn được tuổi thanh xuân của mọi người. Phó Xuyên cau mày cự tuyệt các nữ sinh chạy tới thổ lộ lần này là lần thứ 6 trong tuần.

Gặp cậu còn chưa được mấy lần, cũng không biết lấy tình cảm từ đâu ra, Phó Xuyên thầm cười nhạo trong lòng. Trên mặt vẫn là biểu cảm nhẹ nhàng, ôn hoà không làm ra hành động gì thất lễ.

Nữ sinh nhìn người có nốt ruồi đỏ trên lông mày phía đối diện. Vẻ mặt lãnh đạm, giống như một vị bồ tát từ bi, mũi bắt đầu nhức nhối, rơi nước mắt chạy đi.

Diêu Nhất thò người từ cửa sau đi vào, liếc mắt một cái liền nhận ra Phó Xuyên.

Khí chất và chiều cao còn ở đó, tuy là Diêu Nhất bị mù mặt nhưng vẫn thuận lợi nhận ra cậu.

Phó Xuyên ngồi ở hàng áp chót sát tường, Diêu Nhất lặng lẽ đi qua từng học sinh của Lớp 1, đi đến sau lưng Phó Xuyên vỗ vỗ vai cậu.

Nhìn thấy là Diêu Nhất, Phó Xuyên ngẩn người nhưng ngược lại trong lòng lại thả lỏng: Người này chắc chắn đến không phải để tỏ tình.

Sau đó Diêu Nhất đã xác minh phỏng đoán của cậu.