Hôm qua mới học được một cách giải đề thi mới, nên Diêu Nhất hưng phấn đến mức quên béng mất chuyện mình đã quyết tâm sẽ không thức khuya nữa.

Lâm Tú Ngọc nhìn dáng vẻ thường ngày đã quen của con gái mình, trong giây lát không có bất kỳ phản ứng nào, đợi đến khi quay đầu nhìn thấy Giang Lam ở phía đối diện mới âm thầm ít sâu một hơi.

“Nhất Nhất, trong nhà có khách đấy, mau đi thay quần áo nghiêm túc rồi xuống đây” Lâm Tú Ngọc vừa nói vừa kéo tay Giang Lam, không để ánh mắt bà đặt trên người Diêu Nhất nữa.

“Dạ” Diêu Nhất mới đi xuống được một nửa cầu thang, nghe thấy lời nói của mẹ mình lập tức quay người trở về phòng.

Giang Lam đúng là bị Diêu Nhất làm cho giật mình, có điều không phải là vì đầu tóc rối tung kia của Diêu Nhất mà là Diêu Nhất lại có thể trắng lại như thế.

“Nhất Nhất nó…” Giang Lam có chút tò mò, muốn hỏi Lâm Tú Ngọc vì sao trước kia Diêu Nhất đen như vậy.

“Đứa nhỏ Nhất Nhất đó chính là như vậy đấy, cứ bắt đầu làm đề thi là chẳng quan tâm đến cái gì nữa” Lâm Tú Ngọc bất đắc dĩ ngắt lời bà.

Giang Lam phì cười ra tiếng, hiển nhiên là vừa nhớ lại đầu tóc kia của Diêu Nhất.

“Trước kia tôi từng gặp Diêu Nhất ở cổng trường Nhất Trung một lần, lúc đó con bé không trắng như vậy” Giang Lam uyển chuyển nói.

Lâm Tú Ngọc lập tức phản ứng lại, chung quy thì mỗi mùa hè Diêu Nhất hầu như đều đến đấy một lần, bà cũng đã quen rồi.

“Còn không phải là vì mỗi kỳ nghỉ hè nó đều lên núi Lộc Cốc bán đồ sao, cả ngày phơi ở dưới ánh nắng mặt trời, đến khi đi học thì trắng lại thôi mà” Lâm Tú Ngọc đã không quản đến việc làm độc đáo này của Diêu Nhất. Dù sao cũng có thể để cô tiếp xúc nhiều hơn với người ngoài, không thì cả ngày đều ở mãi trong phòng.

Diêu Nhất ở trong phòng thay quần áo xong rồi, thuận tiện lấy lược chải chải lại mái tóc, vừa mới mở cửa ra một nhúm tóc ở phía sau lại nhô lên, nhưng mà Diêu Nhất không phát hiện.

“Chào bác gái, buổi sáng tốt lành ạ” Diêu Nhất bị mẹ kéo ngồi xuống, chào hỏi với Giang Lam ở phía đối diện.

Ba Phó cũng nhanh chóng đi xuống, cuối cùng phòng khách đã biến thành cuộc gặp gỡ giữa ba mẹ hai bên.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm rồi, 

Giang Lam đứng ở cửa xe hỏi chồng mình: “Thế nào? Em đã nói Diêu Nhất là một đứa bé ngoan mà”

“Ừm, đúng thật không tệ” Vẻ mặt ba Phó vẫn là một vẻ uy nghiêm như cũ không hề thả lỏng:

“Nhưng mà tính tình hai đứa nhỏ hình như đều không quá hướng ngoại, không thể bổ sung cho nhau”

“…. Thế ư” Giang Lam cẩn thận ngẫm lại:

“Có điều là người Tiểu Xuyên thích, chúng ta hãy mặc kệ nó đi. Nhất Nhất cũng khá tốt”

Bên này ba Diêu cũng rất nghiêm túc nhìn Diêu Nhất: “Nhất Nhất, con xác định muốn ở bên Phó Xuyên sao?”

“Bọn con đã ở bên nhau được một thời gian rồi ạ” Diêu Nhất bị giữ lại nói chuyện lâu như vậy bụng đã sớm đói đến phát hoảng, ngồi trên bàn lựa món gì ăn cho no bụng trước.

“Ba hỏi con là có phải con xác định sau này sẽ kết hôn với tiểu Phó không?” Ba Diêu có chút phiền muộn: “Tình huống ở nhà họ Phó có chút phức tạp”

“Khụ, khụ, khụ….” Diêu Nhất bị miếng trái cây trong miệng sặc đến khó chịu, dừng lại một lúc lâu mới nói: “Ba, con muốn kết hôn lúc nào chứ?”

Lâm Tú Ngọc ở bên cạnh dùng nét mặt quái dị nhìn chồng mình.

Ba Diêu sửng sốt, trong lòng không muốn thừa nhận lắm, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ Phó Xuyên đó thoạt nhìn rất nghiêm túc, thật giống như muốn kết hôn vậy”

“Đã là thời đại nào rồi mà anh còn có tư tưởng cổ hủ như vậy” Lâm Tú Ngọc phê bình đầu tiên:

“Yêu đương không đồng nghĩa với việc sẽ kết hôn”

“Không tính kết hôn mà em còn nói chuyện với nhà họ Phó vui vẻ như thế à?” Ba Diêu kỳ quái nhìn vợ mình:

“Nhà họ Phó sang đây không phải là có ý định muốn xem…. con dâu tương lai của họ sao?”

Thật sự, hai nhà đều quá mức xem trọng chuyện yêu đương của con cái. Nếu như là nhà người khác chắc chắn sẽ không can thiệp đến chuyện yêu đương, chỉ có khi kết hôn mới đến thăm mặt nhau thôi.

“Ba, mẹ, con về phòng trước. Đến trưa ăn cơm hẵng kêu con xuống” 

Diêu Nhất cảm thấy vấn đề này càng đi xa rồi, dứt khoát đứng lên đi lên lầu.

Có điều, vấn đề này cũng làm cho cô có chút hoài nghi, cho nên khi về phòng Diêu Nhất không làm bài tập ngay mà gọi điện cho Phó Xuyên.

Lúc Phó Xuyên nhận được điện thoại là lúc cậu đang ở công ty của mình. Bên cạnh còn có nhân viên đang đứng phát biểu kế hoạch cho quý mới.

Bình thường mọi việc ở công ty của mình, Phó Xuyên cũng không quản đến. Một khi cậu ở công ty khoảng thời gian dài tức là công ty đang có một việc lớn quan trọng cần làm, và công ty phải mất vài năm để thực hiện được mục tiêu của mình.

Điện thoại của ông chủ ở trên bàn rung lên, ở trong phòng họp rất dễ nhìn thấy, hầu như ánh mắt của tất cả nhân viên đều dừng ở trên người Phó Xuyên.

Phó Xuyên lấy điện thoại sang, nhìn thấy cái tên phía trên lập tức ra hiệu, ý nói mọi người cứ tiếp tục, còn cậu đứng lên ra ngoài nhận điện thoại.

“Diêu Diêu” Vẻ mặt lãnh đạm của Phó Xuyên hiện lên một chút ý cười:

“Làm sao vậy?”

Diêu Nhất cầm điện thoại không hiểu sao thấy có chút nóng, nhịn không được đổi tay cầm: “Tớ muốn hỏi cậu một chuyện”

“Ừm” Đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng: “Diêu Diêu hỏi gì cũng được hết”

“Chính là….” Không biết tại sao Diêu Nhất có chút thấp thỏm:

“Cậu sẽ kết hôn với tớ sao?”

Tuy là cô thích Phó Xuyên nhưng cô không nghĩ đến chuyện kết hôn, hơn nữa nếu Phó Xuyên biết cô yêu đương với cậu là vì muốn thành tích của cậu giảm xuống thì có thể cậu cũng sẽ không hiểu nổi mình rồi.

Phó Xuyên đứng ở trước cửa sững sờ, trong đầu nhớ lại hai chữ Diêu Nhất vừa nói.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi Phó Xuyên mới mở miệng hỏi: “Diêu Diêu muốn không?” Cậu chính là muốn.

“Tớ á?” Diêu Nhất trầm mặc một lúc, hơi khô khan nói:

“Thật ra tớ chỉ là tùy ý hỏi cậu vậy thôi”

“Chẳng lẽ Diêu Diêu còn muốn kết hôn với người khác á?” Giọng nói Phó Xuyên hình như lạnh hơn vài phần.

“Làm, làm sao có thể chứ!” Diêu Nhất khẩn trương phủ nhận:

“Không phải tớ chỉ thích một mình cậu thôi à”

Phó Xuyên dựa vào vách tường trên hành lang, khoé môi cong cong lên vừa lòng nói: “Nếu Diêu Diêu muốn kết hôn, mình có thể…”

“Tớ đi học bài đây” Diêu Nhất một tay cầm điện thoại, một tay che lại trái tim đang đập rất nhanh của mình, cắt ngang lời Phó Xuyên định nói tiếp.

Cúp điện thoại, Phó Xuyên bình ổn lại cảm xúc của mình một lát rồi đẩy cửa vào phòng họp.

Các nhân viên trong phòng họp tận mắt nhìn ông chủ trẻ tuổi của mình sau khi nhận điện thoại xong, trước đó vốn dĩ vẻ mặt sắp phát giận rồi, thế nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy.

“Kế hoạch này không ổn, ba ngày sau hoàn thành một bản kế hoạch khác” Phó Xuyên để lại một câu này, không còn dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn nhân viên phụ trách nữa.

__________

Nhiều lúc khi đã gặp được một người rồi thì bạn sẽ thường xuyên gặp lại người đó.

Diêu Nhất và Chu Thành gặp nhau chính là như vậy.

Mặc dù lên thủ đô ăn tết nhưng những thứ cần thiết để đón tết vẫn phải có. Có điều phần lớn là Lâm Tú Ngọc đã lo liệu xong hết rồi, Diêu Nhất chỉ đi ra ngoài mua ít đồ quên chưa mua thôi.

Trên thủ đô có rất nhiều cửa hàng buôn bán mang đậm hơi thở sinh hoạt.

Diêu Nhất không phải quá quen thuộc với nơi này, may mắn là các cửa hàng là một hàng thẳng dài đến cuối cùng, cho dù là mù đường cũng sẽ không bị lạc.

Đang chậm chạp đi dạo, bỗng nhiên Diêu Nhất bị gọi lại.

“Chào thầy Chu ạ” Diêu Nhất quay người lại, thấy người đi đến thì khách sáo chào một tiếng.

“Đến mua đồ à?” Chu Thành hôm nay ăn mặc giản dị, còn không đeo mắt kính, thoạt nhìn giống sinh viên trẻ tuổi hơn.

“Dạ” Ánh mắt Diêu Nhất liếc nhìn khắp nơi, lúc cô nhìn thấy Chu Thành liền nghĩ đến việc thầy có rất nhiều cuốn sách cô muốn đọc.

“Tôi cũng đến mua đồ Tết” Chu Thành lắc lắc danh sách trên tay mình cho Diêu Nhất xem:

“Cùng đi chứ?”

Trong lòng Diêu Nhất có quỷ, đương nhiên là đồng ý rồi. Cô đi theo Chu Thành, vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để mở miệng mượn sách bây giờ.

“Sao bây giờ em vẫn còn học cấp ba?” Chu Thành giống như lơ đãng hỏi.

Diêu Nhất dừng lại ở một quầy hàng: “Ba mẹ em nói nhảy lớp có thể sẽ không còn tuổi thơ nữa, bọn họ hy vọng em có một điều kiện tâm lý hoàn toàn bình thường”

Lời này trái lại nếu là gia đình bình nói thì có thể xem là bình thường, chung quy lại thì cha mẹ luôn muốn con mình vui vẻ. Nhưng đây là nhà họ Lâm…

“Không phải tất cả thiên tài nhảy lớp đều có tâm lý không bình thường” 

Chu Thành vừa lựa câu đối trên quầy hàng vừa nói: “Hơn nữa cậu của em từ tiểu học đã bắt đầu nhảy lớp mãi cho đến cấp 2, không phải khá tốt à?”

“Cậu em á?” Diêu Nhất nghe không hiểu lời Chu Thành nói.

“Không phải là cậu em à? Lâm Nguyên ấy” Chu Thành kinh ngạc nhướng mày.

Diêu Nhất đang trả tiền, không nghe thấy lời Chu Thành nói.

Chu Thành cho rằng là cô ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: “Trước kia tôi nghe nói cậu của em cũng lợi hại giống như em vậy, môn nào cũng đều là điểm tuyệt đối, chỉ duy nhất một môn ngữ văn là không có cách nào giỏi được”

Diêu Nhất hoài nghi nhìn Chu Thành, nghĩ thầm ai lại thảm vậy chứ, thế mà lại giống y như mình.

“Tôi vẫn luôn muốn làm bạn với người cậu Lâm Nguyên này của em” 

Chu Thành tự giễu nói: “Bất kể là tôi đi đến đâu, tên của cậu em vẫn luôn đứng ở trên tôi. Lâm Nguyên thế này, thế kia, nếu như Lâm Nguyên ở đây chắc chắn có thể giải đáp được….”

Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Diêu Nhất, Chu Thành cho rằng cô không vui khi nghe mình nói về cậu của cô như vậy.

“Xin lỗi, có chút không thể kiềm chế cảm xúc” Chu Thành nhún vai:

“Đồ của em đã mua xong rồi, tôi đi lên trước mua tiếp nhé”

“Dạ, tạm biệt thầy” Diêu Nhất ngơ ngác nhìn bóng dáng Chu Thành, chuyện mượn sách cũng quên mất tiêu, trong đầu chỉ có hai chữ “Lâm Nguyên” và “cậu” này xoay quanh.

Cô có thêm một người cậu lúc nào vậy? Diêu Nhất từ trước đến nay luôn cho rằng ông ngoại chỉ có một người con gái là mẹ mình.

Nhưng mà…. Lâm Nguyên, cái tên này hình như đã từng nghe thấy rồi.

Mơ mơ màng màng về đến nhà, Diêu Nhất thả đồ mua được trong tay ra.

“Mua xong hết rồi à?” Lâm Tú Ngọc cười cười xoa đầu con gái mình:

“Nhất Nhất vất vả rồi”

“Mẹ, con có cậu à?” Rốt cuộc Diêu Nhất nhịn không được hỏi.

Lâm Tú Ngọc vừa lấy túi đồ từ Diêu Nhất sang, định nhìn mấy thứ bên trong thì nghe thấy lời nói của cô, tay lập tức vô lực, toàn bộ đồ đều rơi xuống chiếc thảm trên sàn nhà.

Bà hoang mang quay đầu nhìn về phía thư phòng, không để ý đến mấy thứ đồ bị rơi xuống chỉ kéo Diêu Nhất sang, hỏi: “Con nghe thấy ở đâu?”

“Một người thầy nói với con ạ” Diêu Nhất không nghĩ đến phản ứng của mẹ lại lớn thế này, thoạt nhìn giống như cô thật sự có một người cậu vậy.

“Nhất Nhất, mấy lời này con đừng đi hỏi ông ngoại nhé” Lâm Tú Ngọc kéo Diêu Nhất về phòng, thuận tiện khoá trái cửa lại.

“Mẹ?” Diêu Nhất hơi do dự rồi gọi một tiếng.

Lâm Tú Ngọc khoá cửa xong, lúc quay người lại khoé mắt đã đỏ lên.

“Nhất Nhất….” Lâm Tú Ngọc kéo con gái ngồi xuống: “

Con có một người cậu, nhưng đừng nhắc đến trước mặt ông ngoại nhé, ông ngoại con sẽ khó chịu đấy”

“Dạ” Diêu Nhất hoàn toàn mờ mịt.

“Cậu của con….” Lâm Tú Ngọc nghẹn vài lần cũng không thể nói ra, cuối cùng cắn răng nói: “Nó mất tích”

Diêu Nhất mở to hai mắt: “Mất tích?”

“Ừ, con rất giống cậu của con” Lâm Tú Ngọc sờ sờ mặt Diêu Nhất, hệt như thông qua cô có thể nhìn thấy được em trai mình:

“Tiểu Nguyên ấy à, nó trời phú thông minh, đam mê toán học, yêu thích tất cả những thứ tính toán. Nó một đường nhảy lớp đi lên, kết quả đến khi mẹ mới vào đại học cậu của con đã lên đại học làm giáo sư”

“Giáo sư?” Diêu Nhất không có cách nào tưởng tượng ra một đứa bé mới mười mấy tuổi đi dạy sinh viên đại học.

“Đương nhiên chỉ là một cái danh hiệu thôi, cậu của con sẽ không lên lớp dạy” Lâm Tú Ngọc cười, bắt đầu chìm vào quá khứ.