Diêu Nhất ra khỏi bãi đỗ xe nhưng không đi xa, cô đang suy nghĩ chuyện tỏ tình. Cô sắp phải đi tham gia Đông Lệnh Doanh rồi không thể kéo dài thêm được nữa, đợi lát nữa cậu ấy ra liền tỏ tình luôn.

Đứng giữa một màn sương trắng mờ ảo trong lòng Diêu Nhất có vài phần tủi thân. Cô cảm thấy bản thân mình thật vất vả, một bên phải học tập một bên còn phải yêu đương cùng với người ở top đầu.

Theo đuổi người khác thật mệt!

“Đi thôi” Phó Xuyên xách theo cặp Diêu Nhất đi ra ngoài nói.

Trong lòng Diêu Nhất nhảy dựng, chột dạ xoay người nhìn Phó Xuyên, lời nói đến bên miệng rồi lại lập tức nuốt xuống, hay là đợi đến lúc lên lớp rồi nói vậy.

Phó Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Diêu Nhất, đi song song với cô về phía toà dạy học.

Trên đường Diêu Nhất còn trộm nhìn Phó Xuyên, trằn trọc trong lòng một chút.

Mọi người trong lớp hôm nay hình như hơi nóng lòng, ngồi trên vị trí cũng không mấy yên tĩnh. Nhiều người thì dòm ra ngoài cửa sổ rồi nói gì đó với mấy bạn bàn trước bàn sau.

“Nhất Nhất, lúc cậu tới có thấy rõ đường đi không?” Hàn Tiêu Tiêu thấy Diêu Nhất đến hưng phấn hỏi.

Diêu Nhất ngây người, cô ngồi ở phía sau lo suy nghĩ đến chuyện khác nào có để ý đến chuyện này. Cũng chỉ có thể nhớ lại tình huống lúc vừa ra cửa và xuống xe thôi.

“Lúc đi không có nhiều sương mù như vậy” Diêu Nhất tiếp nhận cặp sách mình từ trong tay Phó Xuyên ngồi xuống.

Hàn Tiêu Tiêu làm bộ như không nhìn thấy động tác này của cô: “Hôm nay sương mù siêu cấp dày, vừa nãy bọn tớ tận mắt nhìn thấy nó bỗng nhiên tràn ngập lên che khuất hết mấy thứ có thể nhìn thấy”

Thành phố Yên nhìn lớn như vậy nhưng sương mù rất khó xuất hiện, cho nên mọi người đều có chút hưng phấn, đặc biệt là vừa nãy sương mù bỗng nhiên tràn ngập lên trông không khác gì với trong phim là mấy.

“Không biết có được nghỉ hay không” Trong miệng Triệu Tiền còn ăn bánh rán, mơ hồ nói.

“Nghĩ thôi cũng không có khả năng nữa” Hàn Tiêu Tiêu cũng có chút buồn bực, loại thời tiết mới mẻ này cô cũng không muốn ở mãi trong lớp học.

Tuy rằng thái độ học tập của lớp giỏi là không còn gì để nói nhưng mà ai mà không muốn được nghỉ chứ? Sợ là về nhà thì cũng ngồi vào làm bài tập thôi.

Diêu Nhất đối với việc nghỉ học không có hứng thú nhiều lắm, cô chỉ một lòng suy nghĩ lát nữa tỏ tình với Phó Xuyên như thế nào. Nhất định không được để cậu vượt lên trước mình, phải có được quyền chủ động.

“Phó Xuyên” Diêu Nhất rốt cuộc cũng lấy hết can đảm muốn nói ra, kết quả là lão Hàn từ bên ngoài đi vào.

Phó Xuyên nhìn thoáng qua Diêu Nhất, hai người đều không trầm mặc, nghe câu được câu không của lão Hàn ở trên bục giảng đang điều chỉnh lại hứng thú học tập của học sinh.

“Lớp 11 là thời điểm quan trọng, chỉ cần một năm này các em không bị đứt đoạn thì lên lớp 12 các em sẽ nhẹ nhàng thôi” Lão Hàn nhìn bọn học sinh đang nóng nảy dần dần yên tĩnh lại, vừa lòng nói: “Học tập giống như là chèo thuyền ngược dòng nước vậy, không tiến lên ắt sẽ lùi lại, các em phải nắm thật chắc. Phải biết rằng các lớp ở phía sau luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của các em, chờ xem ai trong số các em sẽ rớt ra ngoài”

Thuyết giáo một hồi, lão Hàn mới nói mọi người tiếp tục học rồi ông đi ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Phó Xuyên thấy thầy giáo rời đi rồi lập tức quay đầu lại hỏi Diêu Nhất.

Diêu Nhất nhéo nhéo ngón cái mình, trong lúc khẩn trương nhất thời nói lắp: “Cậu, tớ….. xong tiết hai muốn đi mua đồ ăn vặt không?”

Ánh mắt Phó Xuyên dừng lại, hàng lông mày đẹp đẽ của cậu hiện lên vẻ sững sờ.

“Cậu….. nếu không muốn thì bỏ qua đi” Diêu Nhất cũng không biết là mình đang nói thứ gì nữa.

“Được” Phó Xuyên – người từ hồi vào Nhất Trung tới giờ chỉ mua đúng một ly trà gừng đường đỏ đã phản ứng lại, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vì lời hẹn sau tiết thứ hai cùng đi mua đồ ăn vặt mà Diêu Nhất và Phó Xuyên cùng nhau thất thần trước khi kết thúc 2 tiết học.

Hai tiết này là tiết của giáo viên ngữ văn, thường thường thì Diêu Nhất và Phó Xuyên là người hay được thầy chú ý đến. Trọng tâm của bài thi văn chính là phần viết văn, còn về mấy phần khác thì dựa vào thực lực của Lớp giỏi chuyện này thì không cần phải nói thêm nữa, đều là kiến thức cơ bản cả. Vì thế mà thầy giáo dạy văn luôn chú ý giảng vào phần bài làm văn thôi.

Mà Phó Xuyên là một người viết văn cực kỳ ưu tú đương nhiên là bị thầy chú ý đến. Đồng thời còn có trái ngược lại, lấy một người đại diện làm kém cũng rất cần thiết, Diêu Nhất là nhất định phải lấy ra phê bình.

Tiết học này là sửa bài thi văn của tuần trước đã làm, giáo viên trước tiên là lấy bài thi của Phó Xuyên ra đọc lên. Bố cục rõ ràng, suy nghĩ biện chứng không giống như bình thường, làm người khác có cảm giác mới mẻ mà lại không bị lạc đề.

“Bạn học Phó Xuyên trình bày và phân tích ở góc độ này đúng là rất kỳ lạ, viết rất khá, cả lớp không ai đứng ở góc độ này nhìn ra vấn đề cả” Giáo viên ngữ văn hài lòng nhìn về phía Phó Xuyên ở hàng cuối cùng “Phó Xuyên, em có thể nói lúc em nhận được đề thi làm cách nào em khai thác được luận điểm này không?”

Sống lưng Phó Xuyên thẳng tắp, rũ mắt xuống, căn bản là không nghe thấy lời thầy giáo nói.

Giáo viên ngữ văn cho rằng giọng nói chả mình có hơi nhỏ lại tăng giọng hơn nữa.

Phó Xuyên vẫn như cũ không hề phản ứng.

Hàn Tiêu Tiêu lặng lẽ quay đầu, có lòng tốt đập đập vào bàn Phó Xuyên.

Phó Xuyên lúc này mới lười nhác nâng mi mắt lên, ánh mắt cực nhanh hiện lên một tia sắc bén nhưng lập tức bị cậu che giấu đi.

Cả lớp hai phần ba người đều quay đầu lại nhìn Phó Xuyên, cậu lại ngây người, cũng phản ứng lại được là xảy ra chuyện gì.

Thầy giáo nhất định là đã gọi tên cậu.

Giáo viên ngữ văn rốt cuộc cũng coi trọng Phó Xuyên, không quản chuyện của cậu nữa, trực tiếp cho qua.

“Bài văn tốt đã đọc xong rồi, chúng ta hãy xem vấn đề từ một góc độ khác, bạn học nào đó….” Giáo viên ngữ văn cúi đầu rút ra một bài thi, hung hăng thở dài: “Các em tự mình nhận xét xem thử”

Một bài văn được đọc xong, cả lớp đều biết là ai viết.

Rốt cuộc thì viết một bài văn giống như là phiên dịch từ mooth của nước ngoài ra với giọng văn của riêng mình thế này, kiểu này không chỉ nói là trong lớp cả toàn khối chắc cũng chỉ có một người.

“Luận điểm chỗ này theo tôi thấy là một lỗ hổng của bài văn. Việc tìm ra lỗi logic trong văn bản có hợp lý không hả?” Giáo viên ngữ văn có ý nói: “Chúng ta không phải là đang làm một đề toán”

Ban đầu giáo viên ngữ văn đối với Diêu Nhất vẫn luôn hiền lành kiên nhẫn. Nhưng hết lần này đến lần khác cách viết văn với logic tự giải thích mạnh mẽ mà không thể chối cãi của mình làm cho ông sống dở chết dở, người có hoà nhã đến đâu cũng không đỡ nổi.

“Em nói thử xem đúng không, Diêu Nhất?” Giáo viên ngữ văn đi xuống bục giảng, dựa vào bàn thứ ba của một bạn học chậm rãi dạy bảo.

Diêu Nhất mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình nhìn chằm chằm lên bảng đen cả nửa ngày cũng không nháy mắt một cái.

Hiển nhiên lại là một vị chủ nhân đang thất thần nữa.

“Diêu Nhất!” Lần này giáo viên ngữ văn thật sự tức giận, trực tiếp vỗ lên bàn của học sinh hàng thứ ba “Ban ngày ban mặt mà em bắt đầu nằm mơ đấy à?!”

Diêu Nhất mắt điếc tai ngơ, trong lòng còn đang nghĩ xong hai tiết này thì phải tỏ tình với Phó Xuyên như thế nào.

“Diêu Nhất, em coi tôi chết rồi sao?” Giáo viên ngữ văn thân hình hơi lung lay, cầm bài thi trên tay còn có chút phát run: “Các em đây….. một người hai người này”

“Nhất Nhất” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại gọi.

Lúc này Triệu Tiền còn xô đẩy cái bàn Diêu Nhất vài cái cô mới mờ mịt hồi phục tinh thần lại.

Phó Xuyên ở bên cạnh cũng một lần nữa mang suy nghĩ đang trôi dạt tự do ở bên ngoài kéo lại.

“Hai người các em đi ra ngoài phạt đứng cho tôi, cho thanh tỉnh đầu óc lên đi!” Chưa bao giờ giáo viên ngữ văn lên lớp dạy mà lưat giận lên tới trời như vậy.

Ngược lại không phải là vì uy nghiêm của mình bị khiêu khích mà hai học sinh này là người ông để ở trong lòng, kết quả hai người đều thất thần như nhau.

Hai mắt Phó Xuyên và Diêu Nhất nhìn nhau, rất nhanh liền tách ra. Hai người cầm sách ngữ văn đi ra ngoài.

“Đứng ở hành lang đi, hai em thanh tỉnh lại hết cho tôi!” Bài thi trong tay giáo viên ngữ văn tức giận đến mức rơi hết xuống đất, bạn học ở bên cạnh nhặt lên hết.

Hai người đi học nhiều năm như vậy là lần đầu tiên bị phạt đứng, công việc này có vẻ không thành thạo lắm. Tìm cả nửa ngày mới thấy được một vị trí thích hợp, mới được đứng thoải mái một chút.

Giáo viên ngữ văn đi ra, đứng ở cửa: “Hai tiết này tỉnh lại thật tốt cho tôi, lần sau còn tái hiện tình huống này lần nữa hai em không cần ngồi học tiết của tôi” Nói xong ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.

Chữ ‘Dạ’ trong miệng Diêu Nhất còn chưa kịp nói ra.

Lớp sương mù bên ngoài không theo thời gian mà giảm dần đi ngược lại càng thêm đậm hơn, tựa hồ như cảm nhận thật rõ.

“Lạnh không?” Phó Xuyên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Không được, thế mà lại bị cậu giành trước. Diêu Nhất theo bản năng nhíu chặt mày, chiêu này chính là câu nói kinh điển trong cuốn 《 Sách tình yêu 》. Chẳng lẽ Phó Xuyên cũng mua cuốn sách này à?

Diêu Nhất có hơi sốt ruột.

Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất còn đang sững sờ tại chỗ, nhịn không được đưa tay chạm chạm vào mu bàn tay cô, mang theo một chút hơi lạnh.

Bọn họ bị phạt đứng vội vàng cũng chưa kịp mang bao tay vào. Phó Xuyên nhíu mày, nốt ruồi đỏ ở giữa mày càng hiện lên rõ ràng.

Lấy khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, Phó Xuyên bọc nó lên tay Diêu Nhất.

“Tớ còn cầm sách” Diêu Nhất rụt rụt tay, ý bảo Phó nhìn sách ngữ văn trong tay mình.

Phó Xuyên trực tiếp rút cuốn sách ngữ văn ra, gộp nó lại với cuốn sách của mình cùng đặt nó dưới lan can, rồi cúi đầu quấn chiếc khăn vào tay Diêu Nhất.

“Phó Xuyên, chúng ta yêu nhau đi” Diêu Nhất cúi đầu nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của Phó Xuyên tỉ mỉ bao bọc lại, nhất thời xúc động đem lời nói trong lòng nói ra.

Có lẽ là sức ảnh hưởng của câu nói này quá lớn, Phó Xuyên hất tay đánh rơi hai cuốn sách còn đặt trên lan can xuống.

“Bụp” một tiếng hai cuốn sách rơi thẳng xuống, còn nghe thấy tiếng hô của một giọng nam trung niên.

Những người ở trên tầng trên không ai chú ý đến động tĩnh ở phía dưới cả, Diêu Nhất còn đang thấp thỏm chờ câu trả lời. Đáy mắt Phó Xuyên là một cảm xúc hỗn loạn rất lớn.

Thật lâu sau, Phó Xuyên lại một lần nữa có động tác, cậu cúi đầu rũ mắt xuống không thấy rõ sắc mặt, dịu dàng quấn quanh tay Dieu Nhất lại.

Diêu Nhất không có can đảm hỏi lại lần thứ hai, chỉ có thể khô khan đứng đó nhìn Phó Xuyên chờ cậu trả lời.

“Sao lại nói như vậy?” Phó Xuyên rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diêu Nhất “Cấp ba không cho phép yêu sớm, cậu biết mà”

Làm một học sinh tốt, Diêu Nhất đương nhiên biết yêu đương lúc cấp ba là thuộc dạng yêu sớm.

Tim Diêu Nhất đập mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại không phục: Phó Xuyên này quá mưu mô đi, chỉ vì là cô tỏ tình trước nên nói không thể yêu sớm sao?

“Tớ cảm thấy….” Não Diêu Nhất cấp tốc hoạt động muốn tìm ra một lý do “Chúng ta yêu đương có thể giúp cải thiện thể chất lẫn tinh thần, thành tích càng cao hơn. Đúng, thành tích càng cao hơn nữa”

“Yêu sớm hình như không phải ảnh hưởng đến thành tích sao? Sao lại thành tích càng cao” Khoé môi Phó Xuyên nhẹ nhàng cong lên một vòng cung “Hơn nữa thành tích của chúng ta có nhắc lại cũng không đi lên được nữa”

Diêu Nhất nhìn chăm chú vào nụ cười bên môi Phó Xuyên, cảm thấy chói mắt đến cực điểm đồng thời cũng làm cô chột dạ.

Chắc cậu sẽ không biết suy tính của cô chứ? Lại nói lời như vậy.

“Oh, chính là thành tích của chúng ta có thể càng cao hơn nữa, ví dụ như chuyện viết văn của tớ này, với cả mấy cái đáp án cậu viết ra liền làm mất điểm kia của cậu nữa” Diêu Nhất nỗ lực nói ra chỗ tốt của việc yêu đương “Nếu chúng ta yêu đương ở bên nhau có thể có nhiều thời gian thảo luận mấy vấn đề này”

“Là những thứ này?” Độ cong bên môi Phó Xuyên dần giảm xuống “Chúng ta làm bạn học cũng có thể làm những việc này”

“Tớ, còn có,….. Tớ……” Diêu Nhất khẽ cắn môi nói: “Tớ thích cậu”