Gần đây Tần Lịch tìm Diêu Nhất hỏi chuyện trong lòng luôn có chút sợ hãi. Không vì cái gì khác, mà là vì nếu có người vẫn luôn đến tìm bạn gái cậu tất nhiên cậu cũng sẽ không vui. Suy bụng ta ra bụng người, cậu cảm thấy chắc chắn Phó Xuyên cũng nhìn không vừa mắt mình, tuy là hiện tại Tần Lịch không có bạn gái.

“Diêu….” Tần Lịch nhân lúc kết thúc tiết 2 giải lao hai mươi phút cầm đề thi lại, ho khan một tiếng nói: “Diêu Nhất, tớ muốn hỏi cậu một đề này, cậu viết bài giải lên giấy nháp cho tớ là được rồi”

Nói xong lập tức trở về vị trí của mình.

Diêu Nhất thuận tay nhận lấy, ghé nửa người vào bàn tính toán đề thi. Cái nắng của mùa đông khiến người khác nhịn không được mà đuổi theo, đáng tiếc là chỉ có một chút ánh nắng xuyên qua ở phía dưới ô cửa kính.

Nhưng mà một chút này đối với Diêu Nhất rất sợ lạnh thì đã rất trân quý rồi, vì thế cô trực tiếp nằm luôn lên bàn.

Nhiều lúc nhìn sang Phó Xuyên ở bên cạnh dáng ngồi đĩnh đạc, Diêu Nhất có hơi hâm mộ.

Dù sao thì cô cũng không làm được, từ trước đến nay cô chỉ ngồi sao cho thoải mái nhất thôi.

Có lẽ là vì một chút ánh nắng mặt trời chiếu xuống, làm cho người ta có ham muốn ngủ đông. Cũng có lẽ là bài thi dưới ngòi bút quá đơn giản không có lực khiêu chiến. Diêu Nhất nằm trên bàn mí mắt càng nặng trĩu, tay cầm bút cũng dần dần buông ra.

Bút máy so với bút thường lạnh hơn nhiều, lúc ngã vào trên mặt trực tiếp đem Diêu Nhất sắp ngủ bừng tỉnh ngồi dậy.

Thân bút lạnh lẽo kích thích đến mức làm Diêu Nhất nhảy dựng lên, cô đột nhiên ngồi dậy, đầu gối va phải hộc bàn làm phát ra âm thanh chói tai.

Hít sâu một hơi, Diêu Nhất không rảnh lo cảm giác lạnh lẽo kích thích trên mặt vừa nãy nữa, đầu gối để dưới hộc bàn, hai tay che đầu gối lại, nước mắt đảo quanh hai hốc mắt.

Không phải là Diêu Nhất muốn khóc mà chỉ là đột nhiên phát ra nước mắt sinh lý thôi.

“Diêu Nhất?” Bên tai nghe thấy giọng nói của Phó Xuyên, mang theo chút nôn nóng “Đụng phải sao?’

Diêu Nhất cau mày ngẩng đầu lên: “Không sao rồi”

Một trận đau này vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt, Diêu Nhất cắn răng ngẩng đầu muốn cười an ủi bạn cùng bàn bảo cậu không cần lo lắng, nhưng nước mắt lại không tự giác rơi xuống.

Từng giọt, từng giọt nước mắt theo nhau rơi xuống, Diêu Nhất chớp chớp mặt, hiển nhiên chưa phản ứng lại được.

Cằm Phó Xuyên căng chặt, ngón tay nắm chặt rồi thả lỏng, lại nhanh chóng lấy ra khăn giấy một tay giữ lấy mặt Diêu Nhất, lau sạch sẽ nước mắt cho cô.

“Để tớ tự làm là được rồi” Diêu Nhất một tay đè tay Phó Xuyên lại, một tay khác của cô còn ấn đầu gối của mình.

Lúc Phó Xuyên giữ lấy mặt Diêu Nhất mới phát hiện mặt cô có bao nhiêu nhỏ, không kịp cảm thán, cậu thu tay lại cong lưng ấn vào đầu gối của Diêu Nhất.

“Chỗ này sao?” Phó Xuyên thử ấn ấn xuống, thấy mặt Diêu Nhất nhăn lại, cậu cúi đầu tinh tế giúp Diêu Nhất xoa bóp.

Lau khô nước mắt thình lình chảy ra rồi một trận đau kia của Diêu Nhất mới dần giảm bớt.

Cô cũng cúi đầu nhìn đầu gối của mình, nhỏ giọng nói với Phó Xuyên vẫn còn đang xoa bóp “Không sao rồi, tớ không không đau nữa”

Phó Xuyên ngồi dậy, đáy mắt u tối toàn là ý tứ mà Diêu Nhất nhìn không hiểu được.

“Cẩn thận một chút” Giọng của Phó Xuyên hơi trầm xuống, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Diêu Nhất không nhìn thấy rõ mặt Phó Xuyên nhưng cũng cảm nhận được tâm tình của cậu đang cực kỳ kém.

“Oh” Diêu Nhất di chuyển thân mình ngồi lại đàng hoàng xong, trong lòng thầm nghĩ: Sao Phó Xuyên so với cô là người đụng phải cái bàn tâm tình còn kém hơn ấy nhỉ.

Phó Xuyên ở bên cạnh tuy là không nhìn về phía Diêu Nhất, nhưng đầu óc đều đặt hết trên người cô.

Cậu rũ mắt xuống, trong lòng dần dần ngập tràn tự trách.

Ở ngay bên cạnh cậu Diêu Nhất còn có thể đem chính mình làm thành một trận như vậy, nếu rời khỏi cô Phó Xuyên không thể tưởng tượng được Diêu Nhất còn làm ra việc gì nữa.

Đôi khi Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất, luôn muốn biến cô trở nên nhỏ hơn một chút, sau đó dùng một chiếc bình thủy tinh đặt vào trong rồi để cô vào trước ngực, như vậy những tổn thương ở bên ngoài sẽ không đến gần cô được, cậu cũng có thể luôn ở bên cạnh cô.

“Mình cảm thấy không được đâu” Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền một trước một sau vừa cười vừa nói.

Đồng phục của Triệu Tiền bị cuộn lên một mớ.

“Dù sao thì tớ cũng muốn có một bữa BBQ mà” Triệu Tiền cười cười, đi vài bước đến bên bàn Lý Cách đổ vài bịch đồ ăn vặt lên bàn, lộ ra một góc của bộ đồng phục học sinh.

Tần Lịch ở bên cạnh đang im lặng làm đề thi nghe thấy âm thanh, yên lặng chăm chú nhìn Triệu Tiền.

“Ấy…. Cho cậu một bịch mì gói?” Triệu Tiền cẩn thận từ trong túi đồng phục lấy ra một gói ném đến.

Tần Lịch vừa lòng nhận lấy: “Cảm ơn” Tiếp tục cúi đầu làm đề thi của mình.

Cấp ba đang là tuổi phát triển, bọn họ còn phải có một độ tập trung cao để đi làm bài thi, tới tiết 2 đã đói bụng là chuyện thường ngày.

“Gói Q.Q đường kia nhớ để lại cho mình đấy” Hàn Tiêu Tiêu ở phía sau nói với lên.

Triệu Tiền ra hiệu lại ‘ok’ một cái, rồi đi đến trước bàn Diêu Nhất cười hì hì nói: “Diêu Nhất, phát đồ ăn này”

Lúc này Phó Xuyên cũng ngẩng đầu lên nhìn sang đây.

Vừa mới bị Phó Xuyên nhìn quá chăm chú, Triệu Tiền không chút suy nghĩ từ bên trong lấy ra một gói đặt trên bàn Phó Xuyên: “Mì gói?”

“……” Thấy một màn như vậy Hàn Tiêu Tiêu lập tức lấy tay chọc chọc Triệu Tiền, đứng ở phía sau cậu nói: “Cậu làm gì đấy?”

Triệu Tiền giật mình một cái, nhớ đến đối diện là Phó Xuyên lập tức vươn tay muốn lấy gói mì quay về, lại bị một bàn tay thon dài sạch sẽ đè lại.

Triệu Tiền nuốt nuốt nước bọt, theo bàn tay kia nhìn lên trên, là đôi mắt màu đen rất đẹp.

“Cảm ơn” Phó Xuyên vậy mà tự nhiên tiếp nhận gói mì.

Triệu Tiền bỗng chốc cảm thấy thụ sủng nhược kinh không thể hiểu được, sự tồn tại của Phó Xuyên trong lớp nói là mạnh mẽ nhưng cũng có thể coi là nhẹ.

Luôn rất chói mắt, luận về điểm số hay là về ngoại hình không ai trong lớp có thể so sánh được với cậu. Nhưng cậu rất ít khi tương tác với mọi người, hơn nữa với khí chất này của cậu cảm giác như lui tới trong lớp học này không thích hợp lắm.

Vì thế nên các bạn học đều không chủ động đến tìm cậu như nhau, cũng chỉ có Dụ Thanh Doanh trước kia cảm thấy mọi phương diện của mình không tồi, lớn lên đẹp, lại tự tin quá mức rồi luôn chạy đến quấy rầy Phó Xuyên.

Hàn Tiêu Tiêu ở phía sau còn đợi phát đồ ăn, trực tiếp đẩy cậu vào trong chỗ ngồi.

“Nhanh lên”

Triệu Tiền lấy lại tinh thần, lập tức đem một đống đồ ăn vặt đặt ở trên bàn Diêu Nhất.

“Cảm ơn” Diêu Nhất ôm hết chúng lại vào một góc.

“Nhất Nhất, hai mắt cậu sao thế?” Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn đôi mắt đỏ lên kia của Diêu Nhất.

Diêu Nhất đưa tay sờ đôi mắt của mình: “Mình….. đầu gối vừa bị va phải”

“Va phải đầu gối á, cậu không sao chứ?” Triệu Tiền vốn dĩ đã ngồi lại vị trí rồi, nghe thấy lời này lập tức xoay người lại hỏi.

“Ổn rồi, không có gì to tát đâu” Diêu Nhất mím môi cười cười nói, cô nhớ lại một trận vừa rồi liền cảm thấy đầu gối âm ỉ phát đau.

“Ăn viên đường đi” Hàn Tiêu Tiêu đem gói đường q.q nãy Triệu Tiền để lại cho mình đưa cho Diêu Nhất một viên, an ủi nói: “Miệng ngọt ngào, tim cũng ngọt ngào”

_______

Phải mặc đồng phục rất nhiều nên ban ngày Diêu Nhất không xem xét đầu gối. Đến khi buổi tối về nhà tắm rửa xong rồi Diêu Nhất ngồi trên giường mới phát hiện đầu gối mình bị đụng đến phát tím, thậm chí còn biến thành màu đen.

“Ringg____”

Trên tủ đầu giường chợt rung lên, Diêu Nhất lấy lại liền thấy thông báo người gọi đến:

[Bạn trai tương lai]

“Ngủ rồi à?” Âm thanh trong trẻo dễ nghe của Phó Xuyên từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.

Diêu Nhất lắc đầu: “Vẫn chưa”

Phó Xuyên ngửa đầu nhìn đèn cửa sổ ở lầu bảy vẫn còn sáng: “Đầu gối còn đau không?”

Diêu Nhất cúi đầu nhìn vết bầm tím dọa người trên đầu gối mình: “Không đau”

Giọng điệu quá dứt khoát, Phó Xuyên thở dài một hơi: “Vẫn chưa bôi đúng chứ?”

Diêu Nhất nghẹn lời, lúc cùng nhau trở về Phó Xuyên dặn dò là về nhà cô phải tự mình bôi thuốc vào, khi đó còn hỏi nhà cô có thuốc hay không, cô còn đồng ý nói trong nhà có quay về liền đi bôi.

Kết quả quay về nhà mới nhớ là ba mẹ mình đi công tác vài ngày rồi, Diêu Nhất cũng không biết thuốc ở nhà mình được cất ở đâu, lại không nguyện ý gọi điện làm phiền ba mẹ. Dứt khoát không bôi thuốc ngồi ở phòng khách làm bài tập một hồi.

“Tôi đi mua thuốc, cậu đợi lát nữa ra mở cửa nhé” 

Tiết tự học buổi tối về nhà được một lúc, Phó Xuyên ngồi một lát liền nhịn không được gọi điện thoại cho Lâm Tú Ngọc, nói bóng nói gió là đầu gối Diêu Nhất bị thương bảo bọn họ nhớ bôi thuốc cho Diêu Nhất.

Lâm Tú Ngọc chấn kinh, nhưng bà lại không ở thành phố Yên.

“Nhất Nhất bị thương có nghiêm trọng không, nó cũng chưa gọi điện thoại nói cho bọn cô” Lâm Tú Ngọc gấp đến mức quay quanh “Thuốc trong nhà lần trước hết hạn vẫn chưa kịp đổi”

“Cô đừng vội, chỉ là đầu gối đụng phải bàn không thấy máu nhưng hẳn là có bầm tím” Ngón tay Phó Xuyên nắm thật chặt, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ an ủi Lâm Tú Ngọc ở bên kia.

“Đứa nhỏ đó từ bé đã như vậy, cứ qua loa cho xong. Nhiều lúc bị thương mà chính mình cũng không biết” Lâm Tú Ngọc oán giận nói, giọng nói không giấu được đau lòng.

“Cô xem như vậy được không, cháu vẫn còn một ít thuốc xoa vết bầm” Phó Xuyên rũ mắt xuống bình tĩnh nói: “Cháu mang đến cho Diêu Nhất”

Lâm Tú Ngọc hơi do dự “Tiểu Phó, có phải làm phiền cháu quá không?”

Phó Xuyên lập tức nói “Không phiền, hai nhà chúng ta gần nhau, đi bộ vài bước là đến ạ”

Lâm Tú Ngọc cũng biết Phó Xuyên đã dọn đến khu đó, nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể đồng ý.

“Con tới rồi tiện thể cho cô gửi mấy câu, bảo Diêu Nhất phải chăm sóc bản thân mình thật tốt” Lâm Tú Ngọc bây giờ đang ở nước ngoài, lát nữa phải nói chuyện với khách hàng, điện thoại cũng không rảnh gọi.

Phó Xuyên đồng ý, mặc áo khoác rồi tìm vài bình thuốc, chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Cậu chủ, trễ như vậy cậu còn đi đâu?” Chú Lý nghe thấy âm thanh đi ra ngoài kinh ngạc nhìn Phó Xuyên ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng muốn đi ra ngoài.

“Chú Lý, cháu đi ra ngoài một chuyến” Phó Xuyên sửa sửa cổ áo nói.

“Trễ thế này rồi, cậu có việc gì để mai hẵng xử lý” Chú Lý khuyên can nói “Hay là tôi đi giúp cậu nhé?” 

“Không cần, chú Lý đi nghỉ sớm một chút đi” Phó Xuyên mang theo thuốc đã chuẩn bị tốt nói “Cháu sẽ quay về ngay”

Chú Lý tuy là bị sai tới chăm sóc Phó Xuyên, nhưng mà từ nhỏ đến lớn Phó Xuyên nói một không có hai, không ai dám phản bác lại cậu. Chú Lý cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Xuyên một thân gió lạnh đi ra khỏi cửa.

Diêu Nhất theo bản năng dịch sang bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

“Cậu tới rồi à?” Diêu Nhất ngơ ngác hỏi.

“Ừm, tôi đang lên lầu, đợi lát nữa cậu ra mở cửa được chứ?” Giọng nói Phó Xuyên trầm thấp nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Diêu Nhất thử bước đi hai bước, mặt mày lập tức nhăn lại, giống như di chứng của đầu gối bây giờ mới phát tát.

Cô chỉ mặc quần áo ngủ thôi, vốn dĩ là định đi ngủ.

Phó Xuyên không ngắt điện thoại, âm thanh hít thở sâu ở đầu dây bên kia truyền lại. Diêu Nhất từ trên giá áo lấy áo khoác xuống, miễng cưỡng bọc lại đi về phòng khách.

“Đầu gối đau phải không?” Phó Xuyên giống như nghe thấy bước chân khập khiễng của cô, lập tức khẩn trương lên.

“Không sao” Diêu Nhất lắc đầu ý đồ phủ nhận, theo bản năng đứng thẳng hai chân lại không biết đối phương cũng không nhìn thấy động tác của cô.

Chắc là do trong phòng quá trống vắng hoặc là đêm tối quá yên tĩnh, âm thanh Diêu Nhất bước đi truyền tới rõ ràng bên tai Phó Xuyên.

“Diêu Nhất” Phó Xuyên gọi.

“Oh” Diêu Nhất ngoan ngoãn lên tiếng, đã đi phòng khách rồi.

“Đi đường chậm một thôi, đừng làm đau chính mình” Giọng nói của Phó Xuyên hơi nặng nề

“Cẩn thận một chút”

“Ừm” Diêu Nhất đi đến huyền quan* “Mình ở cổng lớn đợi cậu nhé”

*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.

Một phút sau.

“Tôi tới rồi” Phó Xuyên đứng đối diện cửa nhà Diêu Nhất, nhẹ giọng nói với đầu dây điện thoại ở bên kia.

Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Đây là mì gói của bạn Diêu Nhất, tiếp theo nào.