“Chăm chỉ làm bài tập đi” Diêu Nhất đầu cũng chưa ngẩng lên, trực tiếp cho lời khuyên luôn:

“Một chữ viết giải ngàn nỗi sầu mà”

“…… Cậu vừa nãy còn mới nói chuyện đấy, mình đều nghe thấy cả rồi” Triệu Tiền không phục, lập tức chỉ trích Diêu Nhất.

Tay Diêu Nhất ngừng lại một lúc, thế mà lại nhất thời không tìm được lời nào để phản bác. 

“Lớp trưởng, bạn học Triệu Tiền nói chuyện làm ảnh hưởng đến việc học của tôi” Phó Xuyên đột nhiên giơ tay lên nói với lớp trưởng đang ở trên bục giảng giữ kỷ luật của lớp.

Nghe thấy âm thanh của Phó Xuyên, hơn nửa học sinh trong lớp đều từ trong sách vở ngẩng đầu lên, quay lại nhìn về phía sau.

Triệu Tiền khiếp sợ mà nhìn Phó Xuyên, hiển nhiên là không phản ứng lại được.

Hàn Tiêu Tiêu thở dài, đập bút xuống bàn, một tay quay đầu Triệu Tiền để cậu xoay người lên đây.

“Cậu ta, cậu ta…..” Triệu Tiền lắp bắp, tủi thân nhìn bạn cùng bàn của mình:

“Quá đê tiện đi”

Hàn Tiêu Tiêu cũng không thích nổi Phó Xuyên, người này căn bản là không một chút nào để bụng đến tình bạn học, cô nhiều lúc còn nhìn ra được mấy bạn học trong lớp không có ai là cậu ta thèm để vào mắt.

À, ngoại trừ Diêu Nhất hơi khác biệt một chút.

Không chừng là vì thành tích của Diêu Nhất vẫn luôn rất tốt, do trước đây vẫn luôn chèn ép cậu ta.

Diêu Nhất được giải vây, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy rằng là Triệu Tiền phải đón nhận ‘món quà chú ý’ từ các bạn trong lớp.

———

“Mình cũng cần thể diện đấy nhé” Triệu Tiền quay phắt mặt đi, bất hoà không nói chuyện với Diêu Nhất nữa.

“Là Phó Xuyên kia báo chứ cũng có phải Diêu Nhất đâu” Lý Cách đứng ra duy trì hòa bình nói.

“Hừ, cậu không ngồi chung chỗ với bọn mình căn bản là không biết Diêu Nhất bây giờ vẫn luôn nói chuyện cùng Phó Xuyên, không có nói chuyện với mình và Tiêu Tiêu đâu” Triệu Tiền vẫn còn một bụng tủi thân chỉ tay vào Diêu Nhất nói:

“Cậu ấy thay đổi rồi!”

Hàn Tiêu Tiêu tốt bụng giải thích dùm Diêu Nhất “Giữa bọn họ mới có đề tài để nói chuyện, chẳng lẽ cậu tới thảo luận đề thi với Diêu Nhất sao?” 

Triệu Tiền sửng sốt “Mình, mình…. Sao có thể?”

Diêu Nhất dạy cậu thì được, chứ cậu có thể dạy Diêu Nhất cái gì?

“Còn không phải sao, bọn họ nói chuyện mới là bình thường chứ” Hàn Tiêu Tiêu chán muốn chết, gắp một sợi mì lên cắn.

Diêu Nhất ngẩng đầu từ trong chén lên, bị khí nóng thổi đến mặt hồng hồng, nhịn không được phản bác lại “Mình cũng nói chuyện với các cậu mà”

“Biết mà” Hàn Tiêu Tiêu tùy ý gật đầu:

“Nhưng mà một người nào đó lại cần một lời giải thích”

Bốn người ngồi trong một góc, trước mặt mỗi người là một cái chén nóng hổi bốc lên mặt.

“Dịch sang một chút” Tần Lịch một tay bưng chén, một tay lôi cái ghế dựa đứng bên cạnh Lý Cách nói.

“Bên cạnh không phải còn bàn sao?” Lý Cách bất mãn nhưng vẫn dịch sang bên cạnh Diêu Nhất, nhường ra một chỗ trống.

“Mình muốn hỏi Diêu Nhất mấy vấn đề” Tần Lịch hình như bưng không phải là cái chén mà là một quyển sách, giải thích với Lý Cách.

Diêu Nhất đang nghiêm túc cúi đầu ăn, nghe thấy lời của Tần Lịch, vô cùng nghiêm túc nói “Ăn cơm không được thảo luận vấn đề, sẽ rối loạn tiêu hoá”

Đây là quan niệm từ nhỏ mà ba mẹ đã dạy cho cô, chính là vì không muốn Diêu Nhất đang ăn cơm mà còn làm bài tập.

Tần Lịch ngồi không yên, nghe thấy Diêu Nhất nói như vậy lập tức phản bác “Cậu trước kia đều là vừa ăn đồ ăn vặt vừa làm đề toán mà”

“Nhưng chúng ta bây giờ là đang 

ngồi trên bàn cơm đấy” Chỉ cần không ở trên bàn cơm thì có thể thảo luận, Diêu Nhất mặc định là như vậy.

“Các cậu không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Hàn Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe liền thấy mệt: “Không phải toán học thì là máy tính, thả lỏng một chút không được ư?”

Một bàn năm người ngồi, bốn người cúi đầu trầm mặc ăn mì, trừ Lý Cách.

Không khí trầm mặc thế này cần nhất là nhân tài bát quái như cậu, gần đây cậu vơ vét được một mớ tin tức, đang lo không có người chia sẻ đây.

“Các cậu biết Dụ Thanh Doanh đã đi đâu rồi không?” Một lần mở miệng của Lý Cách thành công làm ba người ngẩng đầu lên.

“Đi đâu?” Hàn Tiêu Tiêu là người đầu tiên mở miệng “Không phải nói không học nữa à?”

“Sao có thể, nhà cậu ta vẫn còn một ít tiền” Lý Cách bĩu môi nói “Nghe nói là dự định ra nước ngoài mạ vàng* rồi về mà”

*Mạ vàng: ý muốn nói muốn đi đến đó học chỉ để lấy danh tiếng thôi.

Triệu Tiền cười lạnh một tiếng:

“Đại gian ác tư bản chủ nghĩa”

Bọn họ đối với Dụ Thanh Doanh ấn tượng tương đối kém, còn hãm hại Diêu Nhất nữa, loại con gái này diện mạo cho dù có xinh đẹp, thì phía dưới cũng chỉ là một vũng bùn lầy thôi.

“Không có, hình như sau lại trong nhà tài chính xảy ra vấn đề gì đấy” Lý Cách có chút cảm thán:

“Sao cậu lại rõ ràng thế chứ? Cậu đến nhà cậu ấy xem à?” Diêu Nhất nói với Lý Cách.

“Mình, mình cũng chỉ nghe hàng xóm của cậu ta nói” Lý Cách cười gượng: “Con trai nhà hàng xóm của bọn họ là anh trai của bạn học thời cấp 2 của mình”

“Khoảng cách này của cậu có hơi  xa rồi đấy” Hàn Tiêu Tiêu lập tức thấy hứng thú.

Lý Cách trong nháy mắt không phục “Tuy rằng mối quan hệ có qua mấy vòng nhưng mình có chứng cứ đấy nhé”

Nói xong Lý Cách lấy điện thoại từ trong túi ra “Cậu xem, hàng xóm của bọn họ ngày đó chụp Dụ Thanh Doanh trước cửa nhà này”

Trên ảnh là chụp Dụ Thanh Doanh ngã ngồi trên mặt đất, gục đầu xuống khóc, một vị phụ nữ trung niên đứng bên cạnh không biết nói cái gì, biểu tình xúc động cực kỳ tức giận.

“Ác giả ác báo” Tần Lịch nhìn sang ảnh chụp nhàn nhạt nói một câu.

“Cậu có thể nói lời này, hôm nay cậu chính là anh em của tôi” Lý Cách ôm lấy Tần Lịch, vỗ ngực nói.

Tần Lịch lười tranh luận với tiểu mập mạp này “Cảm ơn ngài nhé”

Diêu Nhất vốn dĩ không nhớ gì quá đặc biệt rõ ràng về Dụ Thanh Doanh, trong ấn tượng của cô Dụ Thanh Doanh cũng chỉ là một bạn học cùng lớp bình thường.

“Cậu ấy không đi học nữa sao? Bây giờ cấp ba vẫn phải học xong ấy”

Diêu Nhất không hiểu nói: “Thành tích của bạn học Du cũng không tệ”

Lý Cách trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói “Hẳn là vẫn đi học chẳng qua là không xuất ngoại thôi với cả điều kiện sinh hoạt cũng không tốt như vậy”

Năm người cùng ở căn tin ăn xong mới cùng nhau quay về lớp học. Đã không còn cuộc thi đua tra tấn nữa bọn họ có thể ở giờ ăn cơm trưa tụ tập lại với nhau.

“Cậu định khi nào tỏ tình với Phó Xuyên?” Hàn Tiêu Tiêu và Diêu Nhất lùi lại ở phía sau, cô nhỏ giọng hỏi Diêu Nhất.

“Vẫn chưa chuẩn bị tốt” Diêu Nhất nghĩ thầm cuốn《Sách tình yêu》 vẫn còn mười mấy chương cô chưa hoàn thành xong đâu, phải đợi đến khi thời cơ chín mùi rồi, bọn họ mới có thể nước chảy thành sông mà nói chuyện yêu đương được.

“Cảm thấy có chút khó đấy” Hàn Tiêu Tiêu nhớ đến gương mặt lãnh đạm kia của Phó Xuyên liền cảm thấy hành động của Diêu Nhất hơi gian nan.

Diêu Nhất không để bụng lắc đầu “Mình quen một người, cậu ấy có bạn trai rồi, có thể hỗ trợ cho mình”

Cao cấp vậy à? Hàn Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn thoáng qua Diêu Nhất, không nghĩ ra cô còn có bạn như vậy nữa.

“Tiêu Tiêu cậu từng yêu đương chưa?” Diêu Nhất hiếu kỳ hỏi, nếu như cậu ấy cũng đã từng thì cô cũng có thể học tập thêm một chút rồi. Diêu Nhất cho rằng yêu đương và học tập là giống nhau, cả hai đều cần lời khuyên và kinh nghiệm.

Hàn Tiêu Tiêu lập tức phủ nhận “Mình đi đâu nói chuyện yêu đương chứ, không có chuyện đó đâu” 

“Oh” Không thể không nói là Diêu Nhất có chút mất mát, cô muốn mau mau sớm một chút kéo Phó Xuyên xuống.

Chưa ăn thịt heo lần nào chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy? Hàn Tiêu Tiêu kéo Diêu Nhất lại lặng lẽ nói “Buổi chiều Phó Xuyên cũng không có quay về, cậu và cậu ấy ở cùng nhau, như vậy không phải rõ ràng là…..”

“Nhưng mà mình muốn ăn cơm” Diêu Nhất vô tội nói.

Lên lớp buổi chiều xong và lên lớp tiết học buổi tối ở giữa chỉ kém nhau 1 tiếng đồng hồ, trừ bỏ những người thuê nhà gần đấy hoặc là ở ký túc xá thì có thể quay về, vì vậy càng nhiều người chọn ở căn tin ăn xong liền quay về lớp học ngay.

“Cậu có thể đi ăn cùng cậu ấy mà” Hàn Tiêu Tiêu bày mưu tính kế nói, cô cũng muốn nhìn Diêu Nhất giành lại vị trí đầu tiên.

“Nhưng mà hình như Phó Xuyên không ăn ở căn tin” Diêu Nhất nỗ lực nhớ lại, mỗi lần Phó Xuyên vừa tan học liền không biết đi đâu mất.

Nhưng mà trải qua sự nhắc nhở của Hàn Tiêu Tiêu, Diêu Nhất quyết định đi hỏi thử một câu, hỏi thử xem Phó Xuyên có đồng ý cùng đi ăn cơm với cô không.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi đi vào lớp học rồi không nhìn thấy Phó Xuyên đâu, Diêu Nhất lại vùi đầu làm bài tập của mình, thẳng đến tận khi tiết tự học buổi tối kết thúc hoàn toàn xong cũng quên béng mất chuyện này.

Tiếng chuông báo tiết tự học buổi tối kết thúc vang lên, mọi người trong lớp bắt đầu thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

“Xe đạp sửa xong rồi đấy” Phó Xuyên nói với Diêu Nhất đang chuẩn bị rời đi.

Lúc ở cửa hàng sửa xe là lưu số điện thoại của Phó Xuyên, hai ngày nay học xong Diêu Nhất đều tự bắt taxi quay về sở dĩ không đi cùng Phó Xuyên là vì Diêu Nhất vẫn luôn thích sau khi học xong tiết tự học buổi tối liền ở lại thêm nửa tiếng.

Diêu Nhất lúc này mới nhớ tới là mình còn có chiếc xe đạp.

“Oh, ngày mai tớ đi lấy” Diêu Nhất cắn đầu bút nói.

“Ông chủ nói cậu đã mấy ngày không lấy xe rồi, bảo cậu tối nay học xong thì sang đẩy về” Phó Xuyên nhìn động tác nhỏ của Diêu Nhất, nhịn không được vẫn nói ra “Bút rất bẩn, sinh bệnh là do ăn uống mà ra đấy”

Diêu Nhất bị Phó Xuyên dạy dỗ đến ngây người “Oh”

“Tôi đi lấy cùng với cậu, buổi tối về nhà sớm một chút” Phó Xuyên lên trước một bước, đẩy Diêu Nhất.

Sau cùng vẫn chưa xong đề, Diêu Nhất ngoan ngoãn dọn đồ đạc đi ra.

“Hôm nay chú Lý không đến đón cậu à?” Đi dưới ánh đèn đường, Diêu Nhất kỳ quái hỏi Phó Xuyên.

Phó Xuyên cũng không thể nói là vì chính cậu bảo chú Lý đừng đến, cậu bình tĩnh nói “Xe hỏng rồi, cần tu sửa lại tất cả, chắc cũng phải mất một đoạn thời gian không thể đưa đón tôi được”

《 Sách tình yêu》 Chương sinh hoạt, điều thứ 5: Không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tiếp cận đối phương.

“Chúng ta cùng nhau đi đi, vừa lúc tớ cũng sửa xong xe đạp rồi” Diêu Nhất cười vô cùng thân thiện nói.

“Tiết tự học buổi tối cũng được?” Phó Xuyên giống như hơi lo lắng “Không phải cậu muốn ở lại làm bài tập sao?”

Diêu Nhất lập tức phủ nhận: “Tớ có thể để về nhà làm, lớp học thật lạnh” 

《 Sách tình yêu》 Chương kỹ xảo nhỏ, điều thứ 11: Mọi chuyện đều theo đối phương hết.

Đi ngang qua bãi đỗ xe của học sinh, Diêu Nhất dừng lại, đứng ở kia nhìn Phó Xuyên.

“Sao vậy?” Phó Xuyên bị nhìn một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi.

Diêu Nhất nghi hoặc khó hiểu chỉ chỉ bãi đỗ xe:

“Cậu không đi lấy xe à?”

Nơi này là nơi trước kia bọn họ thường xuyên gửi xe lại.

Hôm nay là chú Lý đưa Phó Xuyên đến, nào có đi xe đạp. Buổi chiều nhận thông báo là đến lấy xe của Diêu Nhất cậu mới bảo chú Lý không cần đến.

“Dây xích xe đạp của tôi bị hỏng rồi, hôm nay là đi bộ đến đây” Phó Xuyên mặt không đổi sắc nói.

Diêu Nhất rất vui vẻ nói: “Vậy cậu lái xe tớ nhé, chở tớ!” Không cần phải tự mình đi đối phó với chiếc xe đạp kia đối với Diêu Nhất mà nói là chuyện đáng ăn mừng.

“Được” Phó Xuyên nghe lời nói.

Chú sửa xe rất tốt bụng, không chỉ sửa riêng cái kia cho Diêu Nhất mà còn sửa mấy chỗ linh tinh bị rơi hoặc hỏng mất. 

“Cháu gái nhỏ, đây là xe của cháu à? Sao lại không biết yêu quý nó chứ, xe mua rất đắt phải không?”

“Là không cẩn thận bị ngã chứ không phải cố ý ạ” Diêu Nhất cũng thật tủi thân, bản thân cô thật sự lái không được thuận lợi lắm.

Sau khi đẩy xe ra khỏi cửa hàng rồi, Diêu Nhất giải thích với Phó Xuyên

Phó Xuyên tiếp nhận chiếc xe đạp từ trong tay Diêu Nhất:

“Sau này buổi sáng tôi sẽ đưa cậu đi học, dù sao cũng tiện đường”

Diêu Nhất chớp chớp mắt, không từ chối, chuyện lái xe đạp của cô thật sự rất đau đầu.