“Các em tự mình chọn, tốt nhất là chọn hai môn trở lên, nếu không chọn cả hai thì có thể chọn chuyên về một môn để đi thi đấu” Lão Hàn nhìn quanh một vòng nói “Học kỳ này chỉ là thi sơ bộ, học kì một năm lớp 11 sẽ có một cuộc thi đấu, đối với các em thì thi đấu không thành vấn đề, nếu không thì các em không cần phải ngồi ở đây”.

“Thầy ơi, có thể không đi không ạ?” Diêu Nhất đưa tay đứng lên hỏi.

Lão Hàn kinh ngạc hỏi: “Sao lại không đi?”

“Thi đấu chỉ là để cộng điểm hoặc là cử đi học, em cảm thấy tham gia thi đại học là đủ rồi, không muốn tốn quá nhiều thời gian cho mấy cuộc thi này” Diêu Nhất đương nhiên nói.

Không chỉ có lão Hàn mà mấy học sinh trong lớp cũng nhìn Diêu Nhất với tâm tình phức tạp.

Ở lớp giỏi như bọn họ cha mẹ đều luôn xem trọng tiền đồ của con cái, sẽ tìm hiểu về các tin tức của cuộc thi này, một số người trước khi nhập học đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi.

“Em rất hiểu về cuộc thi này sao?” Lão Hàn chậm rãi đi xuống bục giảng hỏi.

“Nghe bạn học nói qua ạ” Diêu Nhất ngẫu nhiên ở trong lớp nghe các bạn học thảo luận, cô đối với chuyện này không có hứng thú, người trong nhà cũng không xem trọng thành tích của cô như vậy.

“Nói có thể thêm điểm, có thể cử đi học?” Lão Hàn trong lòng bất đắc dĩ bọn học sinh này chỉ có thể thấy được những lợi ích hữu hình của cuộc thi.

Thấy mấy học sinh trong lớp đều im lặng không nói, lão Hàn xoay người đi lên bục giảng rồi bảo Diêu Nhất ngồi xuống.

“Thầy biết có nhiều phụ huynh xem cuộc thi này như ván cầu để được thêm điểm cũng để tranh cử đi học” Lão Hàn sâu sắc nói

“Nhưng bản chất của cuộc thi không phải vì cái này, nó có thể phản ánh thế mạnh của học sinh các em và thúc đẩy sự giao lưu”

Lão Hàn kỳ thật đối với mấy học sinh có thái độ này với cuộc thi đua đã sớm bất mãn “Trước đây từng có học sinh đem cuộc thi đấu và cấp ba hoàn toàn tách rời ra, chỉ một lòng luyện các đề thi đua, kết quả thì sao? Kiến thức cấp ba thì không biết được bao nhiêu, thi đại học khó không? Khó! Nhưng thi đua thì không khó à?” 

“Bởi vì đề thi cũng gây không ít khó dễ, cho nên rất  thích hợp với mấy bạn bị thừa ra” Lão Hàn nhìn về phía Diêu Nhất “Em từng làm qua đề thi đua rồi sao?”

Diêu Nhất gật đầu: “Trước kia từng làm qua một bộ”

“Cảm giác thế nào? So với các bài thi hàng tháng và cuối kỳ của chúng ta thì sao?” Lão Hàn tiếp tục hỏi.

“Vẫn ổn ạ, so với trường chúng ta thì có chỗ phức tạp hơn”

Phó Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy giương mắt nhìn Diêu Nhất, cậu phát hiện cô đối với số học chưa bao giờ nói ra chữ ‘khó’ vĩnh viễn dùng từ chính là ‘phức tạp’.

“Em có biết IMO không?” Lão Hàn đã chắc chắn rằng Diêu Nhất không biết, nếu không cô sẽ không nghĩ là lãng phí thời gian ở cuộc thi đua.

Quả nhiên, Diêu Nhất lắc đầu.

“IMO tên đầy đủ là Olympic toán học quốc tế, có đến hơn 80 quốc gia học sinh cấp ba tham gia dự thi, tất cả học sinh đều là ở phương diện toán học có tiềm năng” Lão Hàn cười cười “Đương nhiên trước đó em phải đánh bại học sinh giỏi toán nhất cả nước, trở thành 6 người mạnh nhất”

Diêu Nhất nghe thấy có chút mông lung, cuộc thi đua vốn dĩ có ý nghĩa như vậy à?

“À đúng rồi, nếu có thể tham gia huấn luyện, nhất định có thể nhìn thấy được nhà toán học giỏi nhất nước ta” Lão Hàn không chút để ý nói.

Số học, nhà toán học? Cô trước giờ chưa bao giờ dám nghĩ nên mình sẽ trở thành một nhà xx gia đâu! 

“Chỉ cần có thể vào được Đông Lệnh Doanh thì có thể nhìn thấy những người đó” Phó Xuyên thấp giọng giải thích cho Diêu Nhất.

Diêu Nhất kinh ngạc nhìn về phía Phó Xuyên: “Thật sao?” 

“Ừm, nếu cậu tham gia thi nhất định có thể đi đến cuối cùng” Phó Xuyên nhàn nhạt nói, không giống như cảm thấy mình nói có gì không đúng.

“Oh” Diêu Nhất lặng lẽ đánh giá bạn ngồi cùng bàn của mình, đôi khi bị ép xuống hạng nhì cô sẽ chán ghét Phó Xuyên, nhưng Phó Xuyên lại làm người khác hoàn toàn không thể ghét nổi, cậu luôn giúp đỡ cô, giải đáp mọi thắc mắc của cô.

Lão Hàn lại nói tiếp: “Mỗi cuộc thi đua, chỉ cần các em có thể đi đến cuối cùng thì có thể đại diện cho nước chúng ta đi thi giải đấu quốc tế tranh giành giải vàng giải bạc. Trước mắt thầy thấy trong lớp chúng ta đã có bạn báo công nghệ thông tin thi rồi đấy, đúng không, Triệu Tiền”

Triệu Tiền “…..” Cậu biết thế nào mình cũng bị điểm danh ra.

Thầm mắng trong lòng một hồi, Triệu Tiền vẫn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ chính xác.

“Công nghệ hông tin?” Hàn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Triệu Tiền “Chúng ta còn có loại thi đua này à?” 

Các cuộc thi công nghệ thông tin thường chỉ được biết đến ở các thành phố có nền kinh tế phát triển hơn, ở thành phố Yên của bọn họ chưa từng nghe nói qua.

“Có đấy” Triệu Tiền che mặt thở dài, lần này hoàn toàn bị bại lộ rồi.

“Tóm lại ý của thầy là bây giờ thời gian các em rảnh rỗi, báo tên thi đấu là chuyện tốt. Nếu không đi xa được thì cũng không cần liều mạng, vui vẻ quay về chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học”

Trải qua một hồi thuyết giáo của lão Hàn, cả lớp toàn bộ đều báo tên thi dấu. Thời gian thi sơ khảo các môn không giống nhau, toán và sinh là hai môn thi sớm nhất, học kỳ này phải bắt đầu rồi.

Còn về phần thông tin thì cả lớp chỉ có một mình Triệu Tiền tham gia, bài kiểm tra máy tính sau đó liên quan đến lập trình, không phải học sinh nào muốn cũng tham gia được.

Đến gần một tuần trước khi đến kỳ nghỉ hè, tất cả các học sinh tham gia thi của lớp giỏi hầu như đều vượt qua vòng sơ loại.

Bọn họ đều là những học sinh giỏi nhất của Nhất Trung, sau này đi thi vòng loại trên toàn quốc cũng không có vấn đề gì có thể vào đến bảng xếp hạng vòng loại là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nếu muốn đi tiếp thì phải cần một ít thiên phú.

“Nơi quốc gia huấn luyện là ở trên nội thành” Một ngày kia, Phó Xuyên bỗng dưng nói với Diêu Nhất ở bên cạnh.

Diêu Nhất bất tri bất giác hỏi: “Huấn luyện cái gì? Toán học ấy hả?”

“Ừm” Phó Xuyên nhìn về phía đối diện, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì đắm chìm trong mấy bài kiểm tra quá lâu, khẽ cười nói: “Nếu cậu tham gia kỳ huấn luyện, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho cậu” 

Triệu Tiền nghe thấy Phó Xuyên nói chuyện, liếc mắt ngó ra sau không biết cậu ta có ý tốt gì với Diêu Nhất.

“Nhà ông ngoại tớ cũng ở trên nội thành” Mặc dù cô chưa từng qua đó, Diêu Nhất cắn bút cụp mắt suy nghĩ.

Cuộc đàm phán thất bại.

Phó Xuyên không để bụng, quay đầu như cũ tiếp tục làm chuyện của mình.

Triệu Tiền không thấy có chuyện gì xảy ra, lúc này mới thu hồi tâm tư làm việc của mình tiếp.

Kỳ nghỉ hè kéo dài tận hai tháng, không thể tránh được kỳ thi cuối kỳ. Diêu Nhất đẩy chiếc xe đạp nhỏ bị hỏng của mình chậm chạp đi ra khỏi trường.

Còn về tại sao gọi là chiếc xe đạp nhỏ bị hỏng thì là vì Diêu Nhất đã  quăng ngã nó vô số lần chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi.

Cô căn bản là tính sau khi ông ngoại về Diêu Nhất liền dọn về ký túc ở, nhưng sau đó thì ba mẹ Diêu kiên quyết không đồng ý.

Lâm Tú Ngọc thậm chí vành mắt còn đỏ lên “Tiểu Nhất con cũng chỉ có mấy năm cấp ba này là ở bên ba mẹ, sao có thể quay lại trường học được? Sau này Tiểu Nhất lên đại học rồi, mẹ có muốn gặp con cũng không được nữa”

Từ sau khi ăn tết xong, ba mẹ Diêu Nhất bắt đầu có ý thức giảm bớt thời gian ra ngoài, chính là muốn ở bên cạnh con gái mình nhiều hơn.

Cuối cùng Diêu Nhất không lay chuyển được hai người họ, đồng ý ở nhà. Phòng ở ký túc vẫn được giữ lại để nghỉ trưa.

Mới vừa tan học, người nhiều xe nhiều, Diêu Nhất vẫn luôn đẩy xe đi, bên cạnh còn có Hàn Tiêu Tiêu đi cùng, đến trạm xe buýt liền tách ra ai về nhà nấy.

Thở dài một hơi, Diêu Nhất ngồi lên xe đạp, hai chân đặt dưới đất, thong thả đi về phía trước.

Ngồi xe buýt cũng không phải là không thể, nhưng mà quá đông, người đi trên đường nhiều, lần trước Diêu Nhất từng đi thử thiếu chút nữa bị ép đến hộc máu.

Kinh tế ở thành phố Yên không quá phồn hoa, danh tiếng lại thu hút khách du lịch, có mấy con hẻm nhỏ là điều không thể thiếu.

Diêu Nhất rẽ trái rẽ phải muốn đi đến con đường tắt, lại bị âm thanh ồn ào phía trước hấp dẫn.

Bên trong có âm thanh cô quen thuộc, hình như là bạn học lớp mình.

Đi sát vào nhìn xem, là bạn học Dụ Thanh Doanh. Cô ấy bị mấy bạn học nữ ép vào một góc, vẫn luôn rơi nước mắt, phía sau còn có mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh.

Bạo lực học đường.

Trong đầu Diêu Nhất ngay lập tức hiện lên bốn chữ to đùng, nhưng mà người ta đông còn mạnh, cô cũng không giúp được gì nhiều, nhiều nhất là chạy nhanh được thôi.

Nghĩ một lát, Diêu Nhất mang xe đạp cùng trốn vào một góc, lấy điện thoại bấm số 110, rồi chụp ảnh gương mặt của từng người.

“Không có, tôi không quen cậu ta” Dụ Thanh Doanh nức nở nói.

“Không quen A Kiến, vậy sao mày lại quyến rũ cậu ấy?” Một nữ sinh tóc xoăn trực tiếp tát một cái qua.

Âm thanh vang lên làm Diêu Nhất đang trốn ở ngõ nhỏ bên kia bị dọa nhảy dựng.

Những người này thật quá đáng, Diêu Nhất nhìn khắp bốn phía, không có người nào, xung quanh đều là mấy bức tường.

Một lần nữa ngồi lên lại xe đạp, Diêu Nhất chạy thẳng vào đám người bọn họ, phát huy trình nhắm thẳng vô cùng chính xác.

Mấy nữ sinh bị chiếc xe đạp lao ra làm cho phát ngốc, cùng với mấy nam sinh lùi lại phía sau.

Diêu Nhất nhân cơ hội này nhảy xuống xe kéo Dụ Thanh Doanh chạy đi.

Hẻm nhỏ này Diêu Nhất rất quen thuộc, nhưng mấy người đuổi theo ở phía sau cũng chẳng xa lạ gì.

“Chạy nhanh lên” Diêu Nhất lôi kéo Dụ Thanh Doanh ở phía sau chạy như điên, ý đồ muốn tìm một lối ra có nhiều người.

Quá hoảng loạn, hai người chạy cả nửa ngày vẫn không tìm ra, Diêu Nhất dừng lại ngẩng đầu nhìn bức tường gần bọn họ nhất, đại khái khoảng 2 mét.

“Làm sao bây giờ? Bọn họ sắp đuổi tới rồi?” Dụ Thanh Doanh bóp tay Diêu Nhất, mặc kệ móng tay của mình có làm Diêu Nhất bị thương hay không, tiếp tục đứng ở đó khóc.

“Cậu leo lên trên đi” Diêu Nhất nói với Dụ Thanh Doanh.

“Tôi không leo lên trên được đâu” Dụ Thanh Doanh liều mạng lắc đầu.

Diêu Nhất chỉ vào một cục đá nhô ra trên tường “Cậu đạp lên trên đó rồi trèo qua đi” 

Dụ Thanh Doanh che mặt còn khóc nức nở: “Quá cao, tôi với không tới”

Nghe thấy âm thanh của mấy người kia càng ngày càng gần, Diêu Nhất nhíu mày: “Tôi nâng cậu lên là được rồi, bằng không bọn họ tìm đến là bị đánh đấy” 

Có lẽ là bị lời nói của Diêu Nhất doạ sợ, Dụ Thanh Doanh vội vàng đồng ý.

Vóc dáng Dụ Thanh Doanh vốn dĩ không cao, tay không thể với đến tường, Diêu Nhất phải cố hết sức mà nâng người cậu ta lên.

“Không dẫm tới, cao hơn chút nữa!” Chân Dụ Thanh Doanh càng dùng lực hơn, không thèm để ý đến Diêu Nhất ở dưới đứng không vững.

Động tác của Dụ Thanh Doanh quá mạnh, mà chiếc quần đi học lại bị cô ta “cải tiến tỉ mỉ” ôm sát vào cơ thể, ngay khi cậu ta dẫm lên đá chiếc quần cũng bị rách ra dọc theo mông.

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn thấy rõ ràng quần lót ở bên trong, đang định nhắc nhở Dụ Thanh Doanh còn chưa phát hiện ra mình bị rách quần, thì đám người ở phía sau kia đã đuổi đến đây, trong tay còn cầm theo gậy.

Dụ Thanh Doanh ngồi ở trên đầu tường nhìn về phía trong bức tường lại nhìn ra đường cái phía bên ngoài, vội vã nói: “Diêu Nhất cậu mau lên đây”

Sau đó trực tiếp leo xuống, biến mất ở đầu tường.

“Có chuyện gì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện” Diêu Nhất ý đồ muốn giảng đạo lý.

“Nói cái đ* gì!” Nữ sinh tóc xoăn tức giận nói “Mày từ đâu chui ra đây, lại cùng một hạng người với con điên kia à?” 

“Ấy, mắng thô tục như vậy là không đúng đâu” Diêu Nhất nghe thấy mấy lời khó nghe kia có chút sầu não. Con gái còn trẻ tuổi như vậy lại phát ngôn ra mấy từ khó nghe thế kia?

“Tức chết mất, mày ngốc như vậy à!” Nữ sinh tóc xoăn trợn trắng mắt, không hiểu mạch não của Diêu Nhất.

“Tôi trước kia vẫn luôn thi đứng top đầu, tuy là bây giờ chỉ có thể thi đứng hạng nhì” Diêu Nhất vội vàng giải thích.

“Mày….” Nữ sinh tóc xoăn đen mặt.

“Chị ơi, nhiều lời với nó làm gì, nếu nó đã giúp con điên kia vậy thì trực tiếp đánh đi”

Nữ sinh tóc xoăn lấy lại tinh thần, vung tay lên xông cả người tới.