“Cậu chủ, bạn học nhỏ đi đâu rồi?” Chú Lý quay lại ghế phía sau nhìn mãi vẫn không thấy Diêu Nhất.

“Cô ấy tên Diêu Nhất, với cả cô ấy quay về rồi” Phó Xuyên dựa người ra sau ghế, tựa hồ như mệt mỏi khép lại đôi mắt, giữa hàng lông mày toàn lộ vẻ bực bội.

Chú Lý nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ cũng không dám hỏi nhiều, yên lặng lái xe về chung cư ở đường Phượng Dương.

_______

Theo như lời ba Diêu nói thì thành phố Yên là quê nội của bọn họ, mà mẹ Diêu lại quen biết ông khi ông học đại học ở trên nội thành. Về sau mẹ Diêu đi theo ba Diêu ra sức làm việc, mở các cửa hàng ăn uống khắp nơi trên cả nước. Ông ngoại mỗi năm vẫn luôn có một đoạn thời gian đến đây thăm bọn họ, những lúc này thì Diêu Nhất thường xuyên bị cha mẹ bảo là phải luôn ở bên cạnh ông ngoại.

“Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, mỗi năm đến thăm chúng ta như vậy không dễ dàng chút nào, con làm một đứa cháu gái nên ở bên cạnh ông nhiều hơn” Trước kia ba Diêu thường tìm cơ hội nói với cô những lời này.

Diêu Nhất đương nhiên đồng ý, bởi vì cô luôn cảm thấy ông ngoại rất hiểu cô, cho dù là cô đối với toán học cố chấp đến đâu thì ông vẫn hiền từ vuốt đầu cô bảo cô hãy nỗ lực học tập, tìm được thứ chính bản thân mình thích.

“Ông ngoại muốn ở lại đây một thời gian, con cũng không cần phải đến trường học, ở nhà nhiều hơn bên cạnh ông nhé” Ba Diêu tiếp nhận đồ trong tay Diêu Nhất, nhỏ giọng nói.

“Chỉ là….” Diêu Nhất cảm thấy từ nhà cách trường học có chút xa.

“Ba bảo mẹ con mua một chiếc xe đạp rồi, ngày mai sẽ đến” Ba Diêu nghiêm túc nói: “Ông ngoại có khả năng lần sau sẽ không đến thành phố Yên nữa, con lần này hãy nghe lời đi”

Diêu Nhất trước tiên là kinh ngạc, ông ngoại một năm so với một năm khác càng già hơn, thật sự rất bất tiện khi cứ phải bay tới bay lui.

“Dạ”

“Tiểu Nhất quay về đấy à?” Một ông cụ với một đầu tóc trắng được chải chuốt sạch sẽ, chống cây gậy của mình đi ra hỏi.

“Ông ngoại” Diêu Nhất tiến lên ôm lấy cánh tay đỡ ông lên.

Ông ngoại tuy rằng lưng còng phải chống gậy, nhưng đứng thẳng lên hơn thì vẫn như cũ còn cao hơn cả Diêu Nhất, có thể thấy được lúc còn trẻ rất cường tráng.

“Tiểu Nhất, ở trường học có tốt không cháu?” Ông ngoại nhìn đứa cháu gái của mình đau lòng nói “Sao lại gầy như vậy?” 

“Ba, Diêu Nhất đang là tuổi lớn, sẽ lớn nhanh thôi mà” Lâm Tú Ngọc gỡ tạp dề xuống, chạy đến bên kia đỡ Lâm Trạc ngồi vào ghế sô pha “Kỳ thi tuyển sinh trung học kia bắt đầu phát triển tốt, đến đi ngủ cũng phải lo lắng”

“Dinh dưỡng phải đuổi theo kịp, nếu không sẽ giống….”

Nghe thấy ông ngoại cô bỗng nhiên thở dài một hơi, Diêu Nhất lại nhìn thoáng qua mẹ mình, không biết mình giống cái gì nữa.

“Tiểu Nhất, con vào bếp xem nồi canh nấm đã được chưa?” Lâm Tú Ngọc cười, bảo Diêu Nhất đi vào nhà bếp.

“Oh” Diêu Nhất gật đầu, cũng không để ý đến câu tiếp theo của ông ngoại nói, canh nấm là canh mà ông ngoại thích uống nhất, cô rất vui vẻ đi nhìn xem.

Diêu Nhất đứng trong bếp nhìn nồi canh nấm đang nấu, nghe thấy tiếng cười của ông ngoại và mẹ truyền từ phòng khách đến, trong đầu bắt đầu tính toán mỗi ngày đường đi đường về khi tới trường.

Một khi ở lại nhà, Diêu Nhất liền không thể như ở phòng ký túc muốn làm gì thì làm, tùy ý ngủ trễ dậy sớm, hơn nữa từ nhà đến phải tốn mất nửa tiếng. Nhưng mà ở bên cạnh ông ngoại nhiều hơn cũng không có gì không tốt, Diêu Nhất rất thích nghe ông kể chuyện xưa. Ừm, về sau cô sẽ đi từ hẻm Khôn Khẩu đi, con đường đó đi đến cách trường học gần, nếu….

“Tiểu Nhất, mau tắt bếp rồi mang canh sang đây” Lâm Tú Ngọc từ phòng khách gọi, cắt ngang mạch suy nghĩ của Diêu Nhất.

Lâm Trạc nhìn Diêu Nhất, trong mắt vẫn luôn mang theo ý cười luôn muốn hỏi nó một chút chuyện gì đó, lại không nhớ nổi đứa nhỏ này có thể có chuyện gì khiến người khác phải lo lắng.

Quá ngoan.

Truyện được edit tại: trichtinhlau.com

Sau khi ăn xong, ba Diêu cùng mẹ Diêu đi ra ngoài mua mấy đồ dùng mà ông ngoại cần dùng. Diêu Nhất ở lại ở bên cạnh ông.

Diêu Nhất tìm từ trong thư phòng ba mình ra một quyển sách, đọc cho ông ngoại nghe, giọng điệu đọc khá máy móc.

Lâm Trạc cười sờ sờ đầu cháu gái mình: “Tiểu Nhất, con đọc như vậy người không biết nhìn vào còn tưởng có ý kiến gì với ông đấy” 

Diêu Nhất vô tội nhìn ông ngoại mình: “Không có ý kiến ạ”

“Ông biết, ông biết” Lâm Trạc thở dài, một lúc sau mới phản ứng lại

“Người đến rồi, vẫn luôn thích than thở, ông ngoại năm nay cũng lớn tuổi rồi.”

Não Diêu Nhất thẳng một đường, cô không biết lấy lòng người khác, đương nhiên cũng sẽ không phủ nhận lời này của ông ngoại, theo cô nhìn thấy thì ông không những già rồi mà so với những người cùng tuổi trông càng già hơn.

“Ông ngoại, có phải ông có tâm sự gì không ạ?” Diêu Nhất nhỏ giọng hỏi.

Lâm Trạc vân vê đầu ngón tay Diêu Nhất mỉm cười: “Ông ngoại lo là sau này sẽ không nhìn thấy được Tiểu Nhất kết hôn với người mình thích, nếu có thể nhìn thấy được bé tiểu Nhất thì tốt rồi”

“Vậy ông ngoại phải sống thật khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ” Diêu Nhất nhíu mày, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy: “Nếu sau này ông ngoại không còn nữa, tiểu Nhất sẽ rất khổ sở”

“Vậy ông ngoại liền sống được lâu lâu dài dài” Đáy mắt Lâm Trạc hiện lên nét bi thương, chỉ là đã ngẩng đầu lên, Diêu Nhất không nhìn thấy.

“Tiểu Nhất ở trường học có thích bạn học nam nào không?” Lâm Trạc đổi đề tài, một lúc lâu sau nhiệt tình hỏi.

“Có ạ” Diêu Nhất bình tĩnh trả lời.

Lần này đến lượt Lâm Trạc ngây ngẩn cả người, ông sống cả đời thật không có được mấy lần biến sắc mặt.

“Tiểu Nhất con thế mà lại có người con thích à?” 

Diêu Nhất gật đầu: “Có hai bạn học nam con đều rất thích”

“Còn tận hai người?” Lâm Trạc bỗng nhiên hoài nghi thế giới này.

“Đúng ạ, bọn họ đều là bạn học tốt, đối với con rất tốt” Diêu Nhất đương nhiên nói.

Lâm Trạc nhìn đứa cháu gái ngây thơ của mình, im lặng một lúc sau mới mở miệng nói: “Cái này không gọi là thích bạn học nam nào đó”

Diêu Nhất không hiểu: “Sao lại không tính ạ? Con đều rất thích bọn họ, bọn họ đều là nam sinh cả”

Lâm Trạc lần này cẩn thận thở dài một hơi: “Tiểu Nhất, thích có rất nhiều loại, mẹ con thích ông ngoại và mẹ con thích ba con là hai loại tình cảm không giống nhau, con biết chứ?”

“Con biết ạ” Diêu Nhất trước sau vẫn không biết mình sai ở đâu.

“Tình cảm con dành cho mấy bạn học đó là thích giữa bạn bè bình thường, ông ngoại muốn hỏi con là có nam sinh nào con có loại cảm tình khác không” Lâm Trạc nghĩ nếu muốn nhìn cháu ngoại mình kết hôn vậy phải sống thêm thật nhiều năm mới được.

“Oh” Diêu Nhất nỗ lực nhớ lại, thật đúng là cô tìm được một người “Có ạ”

Nội tâm Lâm Trạc không hề dao động, bình tĩnh hỏi: “Là loại cảm tình nào?”

“Con cảm thấy cậu ấy tuy rằng hơi khó chịu một chút nhưng bụng dạ lại rất lương thiện” Diêu Nhất ý muốn phân tích cảm giác của mình đối với Phó Xuyên “Con không chán ghét cậu ấy”

Lâm Trạc nghe không một câu nào hiểu được, chỉ là ông tập mãi thành thói quen, hỏi ra một vấn đề kinh điển: “Vậy con mỗi lần nhìn thấy nó tim sẽ đập nhanh à?” 

Diêu Nhất kinh ngạc nhìn ông ngoại liếc mắt một cái: “Con không có bị bệnh tim”

“…… Tiểu Nhất, con lại đọc sách cho ông ngoại đi, đoạn vừa nãy con vẫn chưa đọc xong” Lâm Trạc cứng nhắc đổi đề tài, cứ tiếp tục nói như thế này ông sẽ bị bệnh tim luôn mất.

Diêu Nhất ngoại trừ có độ si mê và sự tò mò, mong muốn khám phá đối với toán học ra, còn lại mọi thứ đều bình thường.

Thứ hai, Diêu Nhất đạp chiếc xe đạp mới tinh của mình đi về hướng trường học, ở cổng trường nhìn thấy Hàn Tiêu Tiêu, cô bước xuống xe cùng dắt đi vào với Hàn Tiêu Tiêu.

Diêu Nhất đi về khu để xe: “Có thể mình sẽ ở nhà một thời gian, nên ba mua cho mình một chiếc xe đạp mới”

“Vậy, có phải cậu có phải chúng ta có thể cùng nhau tan học không?” Hàn Tiêu Tiêu bỗng dưng hưng phấn lên.

“Được chứ” Diêu Nhất gật đầu.

Thật ra Diêu Nhất vẫn có chút sầu não, cô đi xe đạp thật sự không ổn lắm. Cũng khá kỳ lạ là mức độ giữ thăng bằng của cô khá kém.

Thời gian vừa nãy vượt xa thời gian mà cô tính toán trong đầu. Cả đoạn đường vừa rồi là nhờ vào đôi chân dài của cô chống đỡ mà chậm chậm đi đến đây.

Như thường lệ sau khi chào cờ sẽ là dán tên top 100 lên.

Hoc sinh lớp 10 đã tê liệt, chỉ là lần này lại có một trò chơi mới mọi người đều đang đặt cược xem lần này ai sẽ đứng nhất.

“Diêu Nhất, cậu không cần khẩn trương lần này chắc chắn vẫn sẽ là cậu đứng đầu” Lý Cách an ủi nói “Tớ cược cậu thắng, nếu không tớ mới cả lớp mỗi người một ly trà sữa”

“Cậu cược với ai, loại chuyện này mà cũng cược được à?” Hàn Tiêu Tiêu bất mãn nói.

“Còn không phải là Tần Lịch kia sao” Lý Cách đảo mắt về hàng phía sau trợn trắng mắt “Cậu ta thật phiền, nhưng mà nếu như mình thắng cậu ta sẽ phải chạy khoả thân trên sân”

“Mình nhớ trước kia cậu từng nói qua một lần với bọn tớ, năm sáu năm trước có học sinh chạy khoả thân ở sân trường bị ghi tôi mà” Triệu Tiền đứng ở phía sau Lý Cách giúp cậu nhớ lại.

“Dù sao bị ghi tội cũng là cậu ta” Lý Cách hừ một tiếng “Tớ yêu cầu cậu ta chọn một trong hai, cậu ta chọn chạy khoả thân, sao trách tớ được?”

“Tần Lịch rất keo kiệt” Diêu Nhất- người hiểu biết rõ ràng chen vào nói “Muốn tiền của cậu ta không bằng lấy mạng của cậu ta luôn”

Diêu Nhất hoàn toàn quên mất rằng trước khi cô đến Nhất Trung thì cô cũng không khá hơn cậu ta là bao, chỉ là người keo kiệt về đọc sách sao có thể tính là keo kiệt?

Phó Xuyên đứng ở hàng cuối cùng của đội, Tần Lịch đứng ở trước mặt cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào sau ót Tần Lịch, cảm thấy người này không cao cũng khó nhìn, sao có thể nhiều lần có qua lại được với Diêu Nhất?

Dựa vào trong nhà nhà bán đồ khô à?

Phó Xuyên lần đầu nghĩ sao nhà mình vì cái gì không bán đồ khô, như vậy Diêu Nhất có thể qua lại với cậu, mà cậu cũng có thể giảm giá cho cô, nói như thế nào thì cũng là bạn học.

“Bạn học Phó Xuyên, cậu không sao chứ?” Đột nhiên Tần Lịch cảm thấy phía sau rất đau, quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt lạnh lùng của bạn cùng bàn, nhìn chằm chằm mình ánh mắt không di chuyển chút nào.

“Cậu biết Diêu Nhất rất lâu rồi?” Lần trước khi Phó Xuyên nhìn thấy bọn họ ở trong tiệm kia một chút kinh ngạc cũng không có, rõ ràng là biết nhà Tần Lịch bán đồ khô.

Tần Lịch tuy là đam mê toán học, nhưng trong đầu cậu vẫn là có chuyển biến suy nghĩ, suy cho cùng thì cũng không giống Diêu Nhất. Đối với loại câu hỏi đột ngột này của Phó Xuyên rất để mắt đến.

“Bạn học Phó Xuyên sao lại hỏi như vậy?”

Ánh mắt Phó Xuyên lãnh đạm liếc nhìn Tần Lịch: “Chỉ là muốn hỏi một chút”

“Cậu ấy năm ngoái đến cửa hàng nhà tớ mua đồ khô mà thôi, bạn học Phó Xuyên giống như rất để ý đến chuyện của Diêu Nhất?” Tần Lịch thử hỏi.

“Cậu cũng giống như rất để ý đến tôi?” Phó Xuyên cũng hỏi lại một câu như thế.

“….. Tớ không có ý gì khác” Tần Lịch dừng một lát, vội vàng giải thích, “Tớ thích con gái”

Ánh mắt Phó Xuyên càng thêm lạnh lẽo, làm Tần Lịch không được tự nhiên mà xoay người lên, không ngừng chờ đợi thời gian làm lễ kết thúc.

“Lễ chào cờ hôm nay kết thúc ở đây” Chủ nhiệm khối cầm micro nói “Giải tán”

Phía dưới các học sinh của từng lớp theo thứ tự rời đi. Đám người Diêu Nhất dần dần dừng lại ở phía sau, định đến nhà ăn bổ sung thêm ít lương thực.

Phó Xuyên đi ở phía sau, ỷ vào ưu thế chiều cao có thể nhìn thấy Diêu Nhất rất rõ ràng bao gồm cả bộ dáng phát ngốc của cô khi đi trên đường.

Ba người kia chỉ lo nói chuyện của mình, Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất bị đám đông chèn ép, thậm chí còn bị người khác đụng phải.

Đợi đến khi Phó Xuyên chen lên đi đến, bọn họ đã rời khỏi đó.

“Đợi lát nữa học xong tiết thứ hai sẽ biết ai là người đứng nhất” Hàn Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai Diêu Nhất nói.

“Ừm” Sự tự tin của Diêu Nhất trong mười mấy năm không còn được sử dụng nhiều như vậy nữa, với tư cách là một đối thủ Diêu Nhất đương nhiên biết sự chênh lệch giữa hai người.

Bốn người ở nhà ăn mua một đống đồ ăn quay lại lớp học. Vẫn luôn sốt ruột cho đến tiết thứ hai rốt cuộc cũng có người ở phía dưới kêu lên: “Dán bảng thành tích rồi!”