Huấn luyện viên chia đội hình chạy, đứng ở giữa Lớp 1 và Lớp 2 rồi nói rằng hai bên cần liên kết lại để thành lập thành một đội.

Người của Lớp 1 không có phản ứng gì, nhưng người bên Lớp 2 đột nhiên náo loạn lên.

“Tôi thấy tim mình đang đập rất nhanh, tiểu Mập cậu có thuốc trợ tim không?” Hàn Tiêu Tiêu vỗ bả vai chắc nịch của Lý Cách hỏi.

Lý Cách có vẻ như đã quen với cách gọi này rồi nên không thèm để ý đến hai từ ‘tiểu mập’ kia, không để tâm nói:

“Tôi cảm thấy một lọ cho lớp mình cũng không đủ dùng”

Người duy nhất không có phản ứng gì ở lớp 2 không chừng chỉ có Diêu Nhất, nhìn mặt mọi người xung quanh như một cô không thể nhìn thấy biểu cảm của mọi người. Chỉ có thể nghe âm thanh của Hàn Tiêu Tiêu có vẻ đặc biệt hứng thú.

“Phó Xuyên đó có phải rất đẹp không?” Diêu Nhất hỏi Hàn Tiêu Tiêu đang đứng phía trước.

Hàn Tiêu Tiêu “A” một tiếng rồi quay đầu lại hỏi Diêu Nhất

“Sao cậu lại hỏi như thế?”

“Tôi không nhìn rõ mặt cậu ấy”

“Cậu bị cận ư?” Hàn Tiêu Tiêu thấy kì lạ hỏi

Triệu Tiền đứng bên cạnh hỏi thêm: “Diêu Nhất cậu không nhìn rõ mặt của Phó Xuyên hay là không nhìn rõ mặt tất cả bọn tớ?”

Diêu Nhất mở to đôi mắt đen nhánh của mình thành thật nói:

“Mặt của tất cả mọi người”

“Có phải cậu bị mù mặt không?” Lí Cách trở nên có hứng thú hỏi.

Tiếng còi chói tai vang lên, huấn luyện viên chỉ tay vào đám người Diêu Nhất hét lớn.

“Các bạn học phía sau yên lặng cho tôi”

Bốn người lập tức trật tự quay lại vị trí của mình.

Triệu Tiền lặng lẽ đến gần Diêu Nhất “Phó Xuyên sát vách đó giữa hàng lông mày có một nốt ruồi đỏ, ngũ quan đẹp đẽ nhìn rất giống thiên thần”.

Nếu không phải thế thì hôm qua xem bức ảnh đó cậu sẽ không nghĩ cậu ta là con gái, nhưng mà tận mắt nhìn thấy thì Phó Xuyên không hề nữ tính mà trông rất men.

Huấn luyện viên yêu cầu học sinh của hai lớp đứng thành nam ra nam, nữ ra nữ và đứng theo thứ tự chiều cao.

“Này, bạn học nam kia không nghe thấy sao? Nam đứng ra một hàng riêng, em cao hơn các bạn gái khác nhiều đứng đấy không thấy ngượng à?”

Huấn luyện viên chỉ vào học sinh cuối cùng của hàng nữ tức giận nói: “Nhìn xem, tôi chính là nói em đấy”.

Huấn luyện viên đi đến trước mặt Diêu Nhất, mặt mũi xám ngắt.

“Thầy ơi, bạn ấy là nữ ạ” Hàn 

Tiêu Tiêu yếu ớt quay lại đưa tay lên nói.

“…..” Huấn luyện viên im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói

“Em là con gái?”

“Vâng” Diêu Nhất quay đầu lại nhìn cô gái cao nhất cùng hàng, thấp hơn mình một cái đầu.

“Tên gì?” Huấn luyện viên lật lại danh sách.

“Diêu Nhất”

“Em đứng sang một bên đợi đi” 

Huấn luyện viên quay lại hàng 

nam sinh hét lớn 

“Mau ổn định đội hình, nhanh lên”.

Danh sách đúng vậy thì tỷ lệ nam nữ trên là sai, hàng nam thiếu một người, hàng nữ đặc biệt nhiều lên thêm một người hơn nữa lớn lên còn rất giống con trai.

“Diêu Nhất em đứng đây” huấn luyện viên chỉ vào hàng nam sinh thứ hai từ dưới lên.

Huấn luyện viên thấy Diêu Nhất đứng yên, nhìn cô chăm chú muốn nói lại thôi.

Con gái đen như vậy thì thôi lại còn để tóc như đứa con trai, không hiểu mấy đứa trẻ bây giờ nghĩ gì.

“Nghiêm” huấn luyện viên lại thổi còi rồi hét lớn “Nghỉ”

Phó Xuyên đứng ở cuối hàng, nhìn chằm chằm người trước mặt rồi mím môi, những chuyện trước đây cậu đã bỏ qua rồi.

Người tên Diêu Nhất này nhận mình là con gái, trong lòng cậu lại nghĩ cậu ta là nam. Hai bên huề nhau.

Trên sân tập không có đồ gì che chắn nên mọi người hoàn toàn phơi dưới ánh nắng mặt trời, ngược lại ở ngoài sân tập lại có vài bóng mát, các huấn luyện viên đang đứng trao đổi để các nữ sinh đứng lâu hơn.

Lớp 1 và lớp 2 hợp lại thành một nhưng đáng tiếc là nam sinh lại nhiều hơn.

Phơi nắng cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa huấn luyện viên mới cho giải tán.

Diêu Nhất nhìn căn tin chen chúc đầy người, nghĩ một chút liền ra ngoài ăn.

“Diêu Nhất, Diêu Nhất”  Hàn Tiêu Tiêu đang đứng ở trạm chờ xe buýt.

“Sao cậu lại ra đây?”

“Nhà ăn nhiều người quá, mình ra ngoài ăn” Diêu Nhất giải thích

“Cậu muốn về nhà tớ ăn cùng không?”

“Không cần đâu, mình đi đường Phượng Dương mua sách”

Xe buýt dừng trước mặt hai người, sau khi lên xe Hàn Tiêu Tiêu kỳ quái hỏi:

“Đằng trước của trường học không phải có nhà sách sao?”

“Ừm” Diêu Nhất gật đầu.

“Ở đó chỉ bán bài thi của tỉnh M, không có bài của tỉnh X”

“……” Hàn Tiêu Tiêu một người đã từng là học bá hoàn toàn chịu thua, hoá ra đây là sự khác biệt giữa người đứng đầu tỉnh và người đứng thứ 10 sao?

Hàn Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục đề tài tức người này bèn dời chủ đề: “Mẹ mình chuẩn bị cho mình một đống kem chống nắng, chiều mình mang cho cậu ha”.

Trong mắt của cô mặc dù Diêu Nhất đen nhưng không hề xấu xí, tướng mạo khí thế cùng đầu tóc ngắn không hề ảnh hưởng đến.

“Không cần đâu, phiền phức lắm” 

Diêu Nhất không muốn làm mấy việc rắc rối này.

“Đợi một thời gian nó sẽ tự trắng trở lại thôi”.

Nói xong Diêu Nhất kéo cổ áo của mình xuống

“Đây, nhìn xem”

Hàn Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào xương quai xanh trắng nõn của Diêu Nhất, kinh ngạc hỏi:

“Mặt, mặt… của cậu sao lại đen như thế? Hai tháng nghỉ học cậu đi Châu Phi sao?”

“Oh, không có” Diêu Nhất lắc đầu kéo cổ áo lên:

“Mình lên núi Lộc Cốc bán dưa hấu”

Nghe thế não Hàn Tiêu Tiêu lập tức nghĩ đến cảnh gia đình nghèo khó con cái phải ra ngoài làm việc sớm:

“Núi Lộc Cốc không phải rất mát mẻ sao?”

Hàn Tiêu Tiêu nghĩ một hồi cảm thấy không thích hợp.

Nếu phải nói thì núi Lộc Cốc là nổi tiếng nhất ở thành phố Yên, nơi có tiếng là thắng cảnh nghỉ mát, so với thành phố Yên có khi còn nổi tiếng hơn một chút.

“Bình thường những nơi mà khách du lịch đến rất mát mẻ. Năm nay ở đó xây dựng một điểm du lịch mới nên tuyến đường đó khá nắng nóng” Diêu Nhất vò đầu, cô đã dành trọn hai tháng ở đó đấy.

Mang theo ô khá phiền, bôi kem chống nắng thì dính dính, Diêu Nhất cứ để tự nhiên như thế kết quả là đen như cục than.

“Cậu ở trên Lộc Cốc bán hoa quả…cậu là thổ dân?” Mắt Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên sáng ngời hỏi.

Diêu Nhất lắc lắc đầu.

“Không phải, ba mẹ mình có mua một căn nhà trên đó thỉnh thoảng sẽ ở đấy một thời gian”.

“Mua….. mua nhà?” 

Hình ảnh gia đình nghèo khó Hàn Tiêu Tiêu vừa tưởng tượng lập tức vỡ nát.

Bất động sản ở núi Lộc Cốc vô cùng nóng bởi vì đây là một thiên đường để hưởng thụ khi về già. 

Phong cảnh đẹp, khí trời trong lành rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Vì thế đương nhiên giá nhà cũng không hề thấp.

Hàn Tiêu Tiêu nhìn xuống đôi giày của Diêu Nhất vẫn còn dính đầy bùn vàng, đột nhiên phát hiện đôi giày này không hề rẻ.

Có gia cảnh như thế thì vô địch tỉnh cũng không phải là chuyện bình thường.

“Mình xuống trước đây” Diêu Nhất vẫy tay chào, hai ba bước liền đi xuống xe.

Trước khai giảng Diêu Nhất ở hiệu sách đường Phượng Dương thấy bộ đề của tỉnh X nhưng lúc đó không mang theo tiền, cô đứng trước hiệu sách người ta nhìn bộ đề cả nửa ngày mới lưu luyến đặt xuống.

Bộ đề thứ ba cô vẫn chưa xem xong đâu.

“Ông chủ, bộ đề lần trước cháu nhờ giữ lại ấy còn không ạ?” 

“Ở kia” ông chủ ngẩng đầu lên khỏi máy tính chỉ vào một góc trong cùng.

Diêu Nhất cầm nó lên nâng niu như bảo bối, trả tiền rồi hỏi ông chủ:

“Ông chủ, sau này ông còn lấy đề thi của tỉnh này không?”

“Lấy của tỉnh này làm gì? Cũng không ai cần với lại thi đại học là bốn tỉnh khác ra đề không phải tỉnh này, lần trước là bác không cẩn thận lấy nhầm”

Diêu Nhất có chút mất mát

“Sao thế, cháu cần sao?” Ông chủ bĩu môi.

“Vậy khi nào có hàng bác giữ giúp cháu”.

“Cảm ơn ông chủ ạ” Diêu Nhất cầm bộ đề thi mới mua vui vẻ đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi hiệu sách lại phát hiện bụng kêu cồn cào.

Diêu Nhất sờ túi mình vẫn còn 5 đồng tiền, quét mắt nhìn xung quanh có một quầy bán mì đang thu dọn đồ đạc.

“Cô ơi còn mì không ạ?”

“Có” Bác gái lại lấy gia vị ra lần nữa rồi làm cho Diêu Nhất.

Quầy ăn bán mang đi không có chỗ ngồi. Diêu Nhất vừa đi vừa cầm hộp mì ăn, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở bộ đề ra xem.

Xem mê mẩn đến nỗi Diêu Nhất ngậm mì trong miệng cũng quên nhai, nhìn bộ đề từng bước tính toán hiện ra trong đầu cô.

Khi Phó Xuyên xuống lầu đi mua quyển vở thì nhìn thấy cảnh tượng này

“Diêu Nhất” Phó Xuyên đi qua đẩy cô

“Cậu chắn đường đấy”

Chiếc xe ô tô đã bấm còi một phút, sắp xuống mắng người rồi.

“Xin lỗi” Diêu Nhất phản xạ có điều kiện cúi đầu trước Phó Xuyên.

Phó Xuyên nghe tiếng còi inh ỏi phía sau, dứt khoát kéo Diêu Nhất lên vỉa hè.

“Làm phiền nhìn đường đi” Phó Xuyên nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Diêu Nhất sửa cổ áo quay lại nhìn chỉ thấy một bóng lưng cao lớn quen thuộc.

Là người tên là Phó Xuyên.

Chắc là một người vừa đẹp vừa tốt bụng, à, là con trai.

——-

Căn nhà này đúng là có đầy đủ mấy thứ cần thiết, mẹ cậu năm ngoái đã đích thân đến thành phố Yên để sửa soạn lại, đồ dùng học tập cũng được đặt riêng trong phòng học.

Phó Xuyên lấy cớ ra ngoài để hít thở không khí, cũng may bảo mẫu không truy hỏi đến cùng.

Thành phố Yên đối với anh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Các kỳ nghỉ năm trước anh đều đến núi Lộc Cốc để nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên thật sự đến đây.

So với nơi cậu sống, ở đây chẳng khác gì nông thôn, nhà cao tầng ở đây không ít nhưng vẫn có cảm giác ảm đạm.

Giao thông cũng không tệ, người qua lại trên đường cũng đông đúc nhưng cậu lại không có thiện cảm mấy.

Tùy tiện tìm một cửa hàng tiện lợi lấy một quyển vở, Phó Xuyên đứng ở quầy thu ngân nghe bà chủ nói chuyện bằng tiếng phổ thông không chuẩn, lời nói đầy kiêu ngạo.

“Cháu tôi thi đậu Nhất Trung rồi, chính là đứa đứng đầu tỉnh, đúng, chính là Diêu Nhất, cũng mau tìm người chạy để tiểu Đông vào đi, đừng mắng nó…5 đồng” 

Bà chủ đưa 5 ngón tay lên với Phó Xuyên

Lại là Diêu Nhất, Phó Xuyên nghĩ thầm ở đây chỉ thi thố như vậy liền ồn ào huyên náo.

Mấy ngày nay bên cậu quen thuộc nhất là hai chữ này.

Đến trường ngày đầu tiên Hiệu trưởng nói qua với cậu, ngày đầu tiên lên lớp giáo viên lấy Diêu Nhất ra để cổ vũ mọi người, đến hôm nay lại năm lần bảy lượt nghe thấy

Hoá ra thành phố Yên cũng không lớn như vậy?

Phó Xuyên đi trên đường lớn, có người nhìn thấy cậu liền quay đầu thì thầm

Dáng người cao gầy, ngũ quan điển trai đủ để thu hút ánh nhìn huống hồ cậu còn có một đầu tóc đen dài.

Phó Xuyên quen rồi, năm đó bố mẹ và đại sư nói cậu nuôi tóc dài để dưỡng mệnh từ đây mái tóc của cậu như thế nào không phải do cậu quyết định.