Thành phố Yên của Tỉnh D, tại trường trung học phổ thông Nhất Trung.

Ve sầu hót rộn ràng, dưới mỗi bóng cây cổ thụ là một đám đông đang tụ tập.

Các phụ huynh đứng chung thành tốp ba tốp năm để kiểm tra thông tin, còn học sinh thì đứng khắp nơi đánh giá xung quanh.

Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của trường trung học phổ thông.

Diêu Nhất đứng trước cánh cổng to lớn, nhìn lên khối đá khắc chữ “Trường Trung Học Phổ Thông Nhất Trung”, cô đã nhìn dòng chữ lớn đó vỏn vẹn mười phút rồi.

Bảo vệ của trường thấy cô đứng đó quá lâu nên bắt đầu nghi ngờ, đang định đi đến thì cô liền bước đi.

Diêu Nhất động đậy rồi.

Cô mang một đôi giày Nike dính đầy bùn vàng, đeo chiếc cặp có logo Adidas, bên tay trái là chiếc vali màu hồng đã sờn cũ, tay phải cầm một chiếc bánh bột ngô dính đầy dầu, trong ngực còn ôm theo một chiếc chiếu.

Cô cúi đầu đi từng bước vào trong, tay phải thì đưa lên cắn một miếng bánh. 

Chưa đầy bảy bước Diêu Nhất đã đến gần tảng đá, dừng một lúc cô quay sang phải rồi tiếp tục đi về phía trước.

Từ nãy giờ cô vẫn nghĩ tảng đá to lớn này chắn chặt lối vào cổng chính của trường thì có lợi ích gì, chỉ là tảng đá thôi mà phần đế khổng lồ đã chiếm hết nửa con đường, đến nỗi người lui tới không thể không vòng qua để đi.

Đúng là không thể hiểu được.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Diêu Nhất với trường Nhất Trung nhưng gần như ngay lập tức Diêu Nhất lại nảy ra thêm một suy nghĩ khác: Rộng thật.

Thành phố Yên là thủ phủ* của tỉnh, trường được gọi là Nhất Trung thật ra là vì nó là trường phổ thông số 1 của tỉnh.

*Thủ phủ là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, tỉnh, huyện, xã, tổng…

Người khác thường nói học sinh có thể vào được đây coi như nửa bước chân đã vào đến cổng đại học rồi.

Diêu Nhất tốt nghiệp trung học cơ sở ở một nơi hẻo lánh của thành phố Yên, cô bị sốc bởi diện tích to lớn của ngôi trường này và đương nhiên cô đã bị lạc đường. 

Cái nắng tháng 9 không hề dịu nhẹ, khi chiếu xuống mặt người khác vẫn cảm thấy rát.

Đầy người đứng ở dưới bóng cây, những nơi có thể dừng lại nghỉ ngơi đã chật kín người. 

Diêu Nhất trơ trọi đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mồ hôi rơi đầy trên mặt tựa như trong chốc lát liền bốc hơi.

Diêu Nhất không để ý lau mồ hôi, ánh mắt di chuyển một vòng, những người xung quanh cơ bản cũng là học sinh mới giống cô còn mang theo dào dạt hứng khởi đi cùng với các phụ huynh của mình. 

Cô không nghĩ rằng mình có thể hỏi được đường vì dù sao mọi người cũng đang đi về một hướng.

Chiếc bánh trên tay đã ăn hết, cô thấy thùng rác ở phía trước liền ném vào đó.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một học sinh tóc dài đang đi về phía mình, không có hành lý trên người, bộ dáng thản nhiên như vậy không chừng là đàn chị.

Diêu Nhất gần như ngay tức khắc chạy đến, ngẩng đầu lên hỏi: 

“Đàn chị, xin hỏi đến lầu Đức Hoa đi như thế nào?”

Học sinh tóc dài liếc nhìn Diêu Nhất mồ hôi nhễ nhại đưa tay về phía bên trái chỉ chỉ”

Cứ đi về phía bên trái?” Diêu Nhất không chắc chắn hỏi lại.

Học sinh tóc dài gật đầu rồi đi thẳng giống như không muốn nói thêm lời nào với cô

“Cảm ơn” Diêu Nhất nói với theo người đang bước đi kia.

Cô hướng về phía bên trái đi một lúc lâu lại vòng qua một cái hồ mới nhìn thấy bảng hiệu Đức Hoa.

Lầu Đức Hoa không phải là nơi dạy học mà là một nơi để làm việc.

Hình như trước đây hiệu trưởng nói tầng ba là nơi làm việc của ông ấy, chủ nhiệm tuyển sinh ở tầng hai. Diêu Nhất vừa nhớ lại lời hiệu trưởng ở nhà mình nói vừa nhấc cái vali bên cạnh lên thong thả đi tới.

“Diêu Nhất đúng không? Mau vào đây.”

Vừa bước đến tầng hai, ở hành lang đã có giáo viên đợi sẵn:

“Ngồi xuống đi, xem em nóng chưa kìa” 

Cô giáo kéo Diêu Nhất vào phòng tuyển sinh, ngay sau đó lại lấy khăn giấy cho cô lau mồ hôi.

“Cảm ơn cô.” Diêu nhất đặt hành lý xuống rồi ngồi vào ghế.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Diêu Nhất đành lên tiếng trước:

“Cô ơi, em đến đây để báo danh, thầy Hiệu trưởng nói…”

Cô giáo có chút kích động ngắt lời: “Cô biết, cô biết, hôm qua cô có xem ảnh của em, em là Diêu Nhất. Chủ nhiệm có chút chuyện ra ngoài rồi, ông ấy vừa dặn cô ở trước cửa đợi em”

Cô giáo này vẫn chưa được tính là giáo viên, vừa mới tốt nghiệp đại học chỉ đến đây để thực tập, vẫn chưa quen thuộc với trường.

Cô giáo ở một bên vừa rót nước cho học sinh vừa lặng lẽ đánh giá. 

Đây là một trong số tuyển sinh mà nhà trường dùng tiền để mời về. Trường THPT số 1 của tỉnh ba năm liền không ai đạt giải cấp tỉnh nếu chuyện này còn tiếp diễn danh tiếng của trường sẽ khó mà giữ được, vì thế năm nay hiệu trưởng quyết định quy tụ hết top 20 học sinh giỏi của tỉnh lại đây.

Em này chính là học sinh đứng đầu của top

Ăn mặc mộc mạc, chiếc quần đang mặc đã có chút phai màu, tóc ngắn, cao gầy nhìn rất có tinh thần

“Năm nay huấn luyện quân sự trước sao?” Nữ giáo viên nhiều lời hỏi

“Vẫn chưa huấn luyện quân sự ạ” Diêu Nhất uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên nói

“Hả?”

Sao em lại đen như thế…. Nữ giáo viên đem lời định nói nuốt xuống

Diêu Nhất không để ý đến thái độ của cô giáo, uống cạn cốc nước trên tay. Liếc thấy bình nước phía sau lưng cô giáo ngượng ngùng muốn xin tiếp

“Ôi chao, Diêu Nhất em đến rồi sao.” Thầy chủ nhiệm bước vào với một chồng văn kiện trên tay

“Vừa nãy thầy hiệu trưởng còn gọi điện đến hỏi em đấy”

“Chào thầy chủ nhiệm ạ” Diêu Nhất cầm cốc nước đứng lên.

“Diêu Nhất, em muốn ở lại ký túc xá trường đúng không?” Thầy chủ nhiệm ngồi xuống, lấy tờ giấy đăng ký ra rồi hỏi.

“Đúng ạ, ở ký túc của trường đến cuối tuần thì về nhà ạ” Diêu Nhất gật đầu.

Thầy chủ nhiệm vừa cười vừa điền đơn nói với Diêu Nhất: 

“Em yên tâm, nhà trường vì đảm bảo việc học tập của các em nên mỗi phòng chỉ ở một người thôi, điện nước cung cấp đầy đủ 24h.”

Diêu nhất là học sinh được miễn học phí thậm chí còn không phải trả tiền ăn ở, phòng ở một mình, còn có học bổng hàng năm.

Đương nhiên nhà trường cũng không tự nhiên mà thương người nên có đãi ngộ tốt như thế. Diêu Nhất mỗi học kỳ phải ở vững trong Top 20.

“Đây là số phòng ký túc của em, cô tiểu Trần sẽ đưa em đến đó.” Thầy chủ nhiệm chỉ vào nữ giáo viên đứng bên cạnh

Thật ra thì chỉ những học sinh có thứ hạng cao mới được ở một mình nhưng hầu hết là người địa phương nên không cần thiết, vì thế năm nay số học sinh ở một mình chỉ có ba người. Vì số lượng ít nên nhà trường cũng lười mở tầng một, học sinh ở phòng ngủ xung quanh cùn là bốn người một phòng.

“Phòng số 508” Nữ giáo viên chỉ toà nhà phía trước mặt nói 

“Chính là ở đây, có cần cô mang hành lý lên giúp em không?”

“Cảm ơn cô, không cần đâu ạ” Diêu Nhất nhìn cần cổ trắng như tuyết của giáo viên Trần bị phơi đến đỏ ửng liền nhanh chóng từ chối

“Em tự mình đi được rồi ạ”

“Vậy được rồi, em tự đi tìm bác gái lấy chìa khoá nhé” 

Nữ giáo viên đứng dưới ánh mặt trời đến khó chịu, không có tâm tình quan sát học sinh top đầu nữa

Diêu Nhất tìm được phòng của mình rồi mở cửa, phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ ngay cả tấm lót giường cũng được lau sạch

Nhìn quanh một vòng rồi Diêu Nhất quay lại nhìn hành lý của mình, cô quên lấy cái chậu ở nhà mang theo rồi.

Việc đăng ký nhập học diễn ra trong ba ngày, hai ngày đầu tiên là đóng học phí, ngày cuối thì được chia lớp học, sách vở và quân phục.

Cô tìm thấy lớp học của mình trên bảng thông báo, mất nửa ngày Diêu Nhất mới đến được phòng học của mình, bên trong đã đông nghịt người.

Đảo mắt một vòng, nhìn thấy bên trong góc tường còn hai chỗ trống, Diêu Nhất nhanh chóng đi tới ngồi xuống đó.

Lúc này một nam sinh cao gầy đi từ cửa sau của lớp học đến bên cạnh chỗ trống Diêu Nhất ngồi xuống

“Sao đều đến sớm vậy nhỉ?” Cậu ngồi xuống rồi tự lẩm bẩm với chính mình

Trong lớp học có gần năm mươi người mặc dù không ai biết ai nhưng họ đều đang nói chuyện rất sôi nổi 

“Người anh em, uống không?”

Nam sinh ngồi cạnh bên Diêu Nhất không biết từ đâu lấy ra một lốc sữa AD canxi lắc lắc.

“Uống!”  Một nam sinh ngồi trước mặt Diêu Nhất nói

“Sữa này cậu mua ở đâu vậy? Tôi tìm rất lâu rồi nhưng không mua được” Bạn học mặt tròn quay đầu lại hỏi, đeo thêm đôi kính làm mặt càng thêm tròn hơn

“Không biết, mẹ tôi mua đấy.” 

Bạn cùng bàn tạm thời của Diêu Nhất không để ý mang sữa AD chia ra

Đầu tiên là đưa cho Diêu Nhất, đến bạn mặt tròn phía trên, cuối cùng là bạn gái bên cạnh, đó là một cô gái với hai bím tóc dài, cô ấy cũng không ngại ngùng nhận lấy hộp sữa một cách tự nhiên rồi bắt đầu nói chuyện với các bạn phía sau

Bốn người đang ngồi phía sau lớp học, một người đang cầm hộp sữa AD canxi uống nghe các bạn nói chuyện

“Hiện tại khối 10 chúng ta có 2 lớplớp đặc biệt chính là lớp tốt nhất, đợi sau khi hết học kì 1 của lớp 10 sẽ chia thành một ban tự nhiên và một ban xã hội”

“Cho nên?” Diêu Nhất vừa cắn ống hút vừa hỏi

“Cho nên…..” Nam sinh mặt tròn liếc nhìn đám bạn học trước mặt 

“Cho nên bọn họ không nhất định sẽ ở cùng lớp với chúng ta trong ba năm, một số sẽ đến ban xã hội, một số sẽ bị phân vào lớp cấp bậc khác”

“Cậu mất hứng thật đấy, đang vui vẻ lại nhắc đến chuyện này, chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu học đâu”

Bạn nữ thắt bím tóc cùng bàn với nam sinh mặt tròn không vui nói.

“Ha ha, vậy thì nói cái khác” nam sinh nhanh chóng cúi người về phía trước nhỏ giọng nói

“Chắc chắn các cậu không biết lớp bên cạnh sắp có người mới vào”

“Tìm người về hay là dùng tiền mời người về?” Diêu Nhất uống nốt ngụm sữa cuối cùng

“Chuyện này có gì lạ đâu”

“Không phải” Nam sinh mặt tròn lắc lắc đầu 

“Là người từ ngoại tỉnh đến, lớn lên vô cùng đẹp”

“Này, này có phải người này không?” Cô gái bên cạnh đang nhắn tin với bạn học cũ của mình bất ngờ nhận được một tấm hình rồi đưa lên cho ba người cùng xem

“Chết tiệt”  nam sinh cao gầy hít một hơi “Đây là Bồ Tát đầu thai à?’’

“Cùng để tóc dài, người ta lịch lãm đẹp trai, còn tớ thì….” Cô gái tóc dài ôm mặt thì thầm

“Đúng vậy, chính là cậu ấy, hôm trước mình tình cờ gặp cậu ấy ở phòng Hiệu trưởng”

Diêu Nhất nghiêng đầu nhìn cả buổi cũng không nhìn thấy tên tuổi người nọ,nghĩ thầm: tóc thật là dài.

“Tớ thấy người này không dễ gần đâu, tớ không thích kiểu này” 

Nam sinh cao gầy bên cạnh tự nhiên đặt tay lên vai Diêu Nhất rồi nói: “Người anh em cậu nói xem đúng không?”

“Không rõ lắm” Diêu Nhất vẫn đang cắn ống hút

“Tớ thích các cô gái hay cười, người này quá lạnh lùng” chàng trai một tay đặt trên vai Diêu Nhất một tay chỉ vào bức ảnh nói

Nam sinh mặt tròn và cô gái thắt tóc nhìn nhau, lại nhìn về chàng trai cao gầy ánh mắt đầy thương cảm

“Đây là con trai đấy được không?” Cô gái tóc dài trợn mắt giải thích

“………”

“Đây là con trai sao?” Diêu Nhất nghiêng đầu nhìn kỹ một lần nữa vẫn không thấy tên tuổi của người nọ.

“Chắc chắn là con trai, mình đã xem hồ sơ của anh ấy rồi là giới tính nam, chính xác luôn” Nam sinh mặt tròn vỗ ngực nói

“Ánh mắt các cậu thật là….” Cô gái thở dài nói

Nam sinh kia không phục: “Hắn không có việc gì lại để tóc dài như thế, nhìn sơ qua ai biết được là nam hay nữ”

“Ai quy định con trai thì không được để tóc dài? Con gái cũng để tóc ngắn đấy thì sao” 

Cô gái tóc dài đưa tay chỉ bừa vài đầu tóc của nữ sinh trong lớp “Cậu đây là phân biệt giới tính”

“Tớ vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại đến đây” Nam sinh mặt tròn một lần nữa đổi đề tài, đem hai người sắp cãi nhau kia dừng lại:

“Cậu ta tốt nghiệp trường cấp hai tốt nhất Bắc Kinh sang đây, tớ nghĩ thành tích nhất định rất tốt”

“Lợi hại hơn Diêu Nhất không?” 

Chàng trai cao gầy tựa lưng vào ghế, gác tay lên vai bạn cùng bàn tốt bụng vừa gặp

“Diêu Nhất? Chắc không đâu” mặt tròn do dự một lát nói 

“Dù sao Diêu Nhất cũng là người đứng đầu top của tỉnh”

“Kể ra Diêu Nhất cũng ở lớp chúng ta đúng không?” Cô gái tóc dài chớp mắt nhớ ra

“…….” Diêu Nhất chọn im lặng

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên của mọi người, mình tên Lý Cách” Chàng trai mặt tròn cười nói.

“Hàn Tiêu Tiêu” Cô gái tóc dài nói

“Triệu Tiền” nam sinh cao gầy bất đắc dĩ nói ra cái tên xấu xí của ba mẹ đặt cho mình

Nói xong ba người nhìn sang Diêu Nhất hỏi:

“Còn cậu?”

“Diêu Nhất.”

“………”