Lục Thanh Lam đang cùng tỷ tỷ chơi đùa với đệ đệ, tiểu tử kia vẫn chưa tới một tháng, bị bọc trong tã lót màu đỏ, ngũ quan đã hơi phát triển, không giống lúc mới sinh ra, mặt nhăn giống như một con khỉ da hồng. Tiểu tử tham ăn giỏi ngủ, hết sức khỏe mạnh, hai tỷ muội đều thích vô cùng.

Nghe nói tổ phụ ban thưởng tên cho tiểu tử, Lục Thanh Nhàn vui mừng nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là Vinh ca nhi rồi.”

Tiểu tử làm sao nghe hiểu được, hừ hừ một tiếng, phun ra bong bóng, trở mình tiếp tục ngủ. Lục Thanh Lam thấy vậy tâm cũng mềm nhũn, không nhịn được dùng ngón tay đâm gương mặt non như đậu hủ của tiểu tử, miệng kêu: “Vinh ca nhi, Vinh ca nhi!”

Vinh ca nhi bị người quấy rầy mộng đẹp, hơi tỉnh lại, hết sức không nể mặt oa oa khóc lớn.

Kỷ thị nhịn không được oán giận nói: “Bảo Nhi, sao ngươi lại làm đệ đệ khóc.”

Lục Thanh Lam chu mỏ nói: “Ai biết hắn thích khóc như vậy a, quỷ thích khóc!”

Nàng thật sự không phải cố ý.

Lục Thanh Nhàn thuần thục mở tã lót của Vinh ca nhi, sau đó nói với Kỷ thị: “Không trách Bảo Nhi, là Vinh ca nhi đái.” Vừa nói nói xong liền gọi bà vú của Vinh ca nhi cùng đi ra sau vách ngăn lụa đổi lại tã lót cho Vinh ca nhi.

Kỷ thị có chút áy náy nhìn Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam có thói quen đánh rắn tùy côn, ủy ủy khuất khuất nói với Kỷ thị: “Mẫu thân có Vinh ca nhi rồi, không thương Bảo Nhi nữa.”

Lục Văn Đình đang uống trà, nghe lời này của muội muội suýt chút nữa phun ra một ngụm nước. Muội muội của hắn là người hung tàn cỡ nào không ai rõ ràng hơn hắn, nàng cũng chỉ sắm vai tiểu cô nương nũng nịu trước mặt phụ thân mẫu thân mà thôi, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ bị bộ dạng này của nàng lừa.

Lục Thanh Lam vốn là hài tử nhỏ nhất trong nhà, lúc bấy giờ không có Vinh ca nhi, ca ca tỷ tỷ nhường cho nàng, lực chú ý của người nhà đều ở trên người nàng, “Tiểu công cử”* điển hình. Hiện giờ đã có Vinh ca nhi, không thể không nói địa vị quả thật đã hơi hạ thấp.

小公举 xiǎo gōng jǔ: Tiểu công cử (Cử ở đây có nghĩa là nâng lên, đưa lên,  ý nói còn hơn Tiểu công chúa) phát âm gần giống [小公主 xiǎo gōng zhǔ: Tiểu công chúa]

Kỷ thị nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, trong lòng hết sức áy náy, kéo nàng vào trong ngực, trấn an nói: “Bảo Nhi nói bậy bạ gì đó, mẫu thân thương Bảo Nhi nhất!”

Lục Thanh Lam ở trong ngực Kỷ thị chà chà, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp: “Thật ư? Vậy nương, người thương Bảo Nhi nhiều hơn, hay là thương Vinh ca nhi nhiều hơn?”

Kỷ thị cười nói: “Cả hai mẫu thân đều thương, nhiều giống nhau!” Cái này làm sao so sánh được.

Hai cha con Lục Thần và Lục Văn Đình liếc nhìn nhau một cái, đều tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ với đôi mẫu nữ dính như cháo này.

Thi hội xong còn chưa hoàn toàn xong xuôi, còn có một cuộc thi càng quan trọng hơn, đó chính là thi đình do hoàng đế tự mình chủ trì ở điện Bảo Hòa. Thi đình xong sắp xếp thứ hạng, mới là thứ hạng Tiến sĩ cuối cùng. Tiến sĩ nhất giáp mọi người thường nghe nhiều nhất chính là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.

Thi đình năm nay cử hành vào ngày hai mươi mốt tháng tư.

Vinh ca nhi được hai tháng, trắng trắng mập mập khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là thời điểm thích nhất. Tâm tình Lục Thần khoan khoái, hơn nữa thi đình cũng sẽ không bị rơi bảng, bởi vậy hết sức thả lỏng. Thi đình xong, lúc xếp thứ hạng, hoàng đế nghe nói hắn là nhi tử của lão Trường Hưng hầu, thấy gia đình công hầu cũng có thể nuôi dưỡng ra một Tiến sĩ uyên bác, không khỏi rất tán thưởng.

Lúc ấy Đại Tề lập quốc đã được trăm năm, cuộc sống nhân dân giàu có an nhạc, đời sống xã hội xa xỉ dần lên, thiếu gia trâm anh thế tộc ăn chơi trác táng rất nhiều, đem cả kinh thành quấy nhiễu chướng khí mù mịt hết sức đau đầu, đối với mấy công thần này, hoàng đế cũng không tiện xuống tay quá nặng, đang không có biện pháp nào tốt, thấy Lục Thần trong lòng vui mừng, trong lòng nảy ra một kế, định tạo nên một kiểu mẫu cho đám công tử bột này, vì vậy vung đại bút lên, đặc cách Lục Thần làm đệ nhất nhị giáp danh truyền lư.

Nếu không phải hoàng thượng cảm thấy không tiện phá hỏng quy tắc quá nhiều, dựa vào tướng mạo của Lục Thần, thật muốn cho hắn Thám hoa kia.

Lục Thần biết trình độ của bản thân, không được ở trong tam giáp Tiến sĩ là cũng không tệ rồi, nào dám mộng tưởng có thứ hạng cao như vậy a.

Một khối bánh trên trời rớt xuống nện vào đầu của hắn, hắn cũng hơi mơ hồ.

Chờ hắn ở trên kim điện mơ mơ màng màng tạ ơn hoàng ân, trở về Hầu phủ mới phản ứng. Cái này chẳng những là Trường Hưng Hầu phủ, toàn bộ giới huân quý kinh thành cũng đều sôi trào.

Giới huân quý có Tiến sĩ cũng là chuyện đã mười năm không thấy, huống chi là đệ nhất nhị giáp danh truyền lư, đây là vinh quang lớn cỡ nào.

Huống hồ truyền lư này còn có một chỗ tốt, đó chính là không cần tham gia cuộc thi, trực tiếp có tư cách thứ cát sĩ*. Dựa theo quy củ của Đại Tề, “Không Tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không Hàn Lâm không vào nội các”. Thi đậu thứ cát sĩ là có thể ở tại Hàn Lâm viện nhậm chức, tương lai liền có cơ hội nhòm ngó đến văn chức quan hàm cao nhất quốc triều —— nội các Đại học sĩ. Đây cũng là con đường mơ ước của mỗi người đọc sách, cho nên nhóm hàn lâm của Hàn Lâm viện kia mặc dù kham khổ, nhưng là lại cực kỳ thanh quý, được một số người xưng là “Trữ tướng*”.

(*)庶吉士 thứ cát sĩ: Minh sử, tlđd chép là 庶起士/thứ khởi sĩ, Minh Thái Tông thực lục không nhắc đến, nhưng nhiều nhân vật khác được bổ nhiệm chức này, chép là 庶吉士/thứ cát sĩ. Ban đầu Minh Thái Tổ đặt chức quan này thuộc Lục khoa, đến năm Vĩnh Lạc thứ 2 đổi làm chức quan ngắn hạn ở Hàn Lâm viện, chỉ bổ nhiệm những Tiến sĩ, nhằm tạo điều kiện cho họ học tập tại Hàn Lâm viện, sau đó thông qua khảo hạch mà điều nhiệm các chức vụ khác, tương tự như thực tập sinh hay nghiên cứu sinh ngày nay.

(*)储相  Trữ tướng:  hay còn gọi là Thiết Cát Sĩ là một chức vụ có tính chất tạm thời của Hàn Lâm viện. Chức vụ này bắt đầu có từ thời Minh. Sau khi thi đình, tiến sĩ đệ nhất giáp (trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) sẽ được bổ nhiệm thẳng vào các chức vụ ở lục bộ; còn tiến sĩ đệ nhị giáp và đệ tam giáp sẽ giữ chức danh Trữ Tướng, thực tập làm quen với công việc ở các ty của lục bộ để sau này đảm nhận các vị trí khác nhau mà không bị điều xuống địa phương để làm quan. Phải kinh qua Trữ Tướng thì mới vào được Hàn Lâm viện, qua Hàn Lâm viện thì mới vào được nội các. Bởi vậy, có rất nhiều vị đại thần thời nhà Thanh đã từng kinh qua chức vụ này. Có thể nói, Trữ Tướng chính là lực lượng hậu bị của quan trường.

Lục Thần trở thành thứ cát sĩ, sau lưng hắn lại có Hầu phủ làm chỗ dựa, so với người đọc sách bình thường càng có cơ hội nhập các hơn, nhất thời trở thành bánh trái thơm ngon, cánh cửa của Trường hưng Hầu phủ cũng đều bị đạp hỏng.

Lục Thanh Lam cũng không khỏi than thở vận khí cứt chó của phụ thân nhà mình. Bằng thủ đoạn của phụ thân, nhập các đại khái là không có hy vọng gì, dù sao tương lai Đại bá phụ cũng phải nhập các, một nhà cũng không thể xuất hiện hai vị các thần, nhưng là đã có xuất thân đệ nhất nhị giáp danh truyền lư như vậy, con đường tiến chức tương lai của phụ thân đại khái sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.

Hầu phủ lại sắp xếp đại diên yến( tiệc rượu) thêm một lần nữa. Khách nhân tới lần này, còn nhiều hơn lần Lục Thần đậu Cử nhân, quy cách còn cao hơn một cấp bậc.

Kỷ thị mới ra tháng(ở cữ) không bao lâu, bởi vì trong tháng nuôi dưỡng tốt, cả người có vẻ đẫy đà một chút, cộng thêm người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, mặt đỏ bừng, khí sắc có vẻ đặc biệt tươi tốt.

Giờ phút này nàng đang mang theo hai nữ nhi chào hỏi khách khứa, hôm nay tới cơ hồ đều là phu nhân quan lại, Kỷ thị không dám chậm trễ, thức tỉnh tinh thần mười phần.

Đúng lúc này, Cảnh ma ma đi tới bên người nàng nói một câu: “Phu nhân, Tam công chúa tới.”

Kỷ thị lắp bắp kinh hãi: “Sao nàng lại tới?” Không kịp nghĩ nhiều, mang theo Lục Thanh Lam vội vã ra đón. Đến nhị môn, liền nhìn thấy một tiểu cô nương mặc bối tử màu hồng nhạt thêu hồ điệp đeo trang sức hoa, chải song thùy kế, đang không kiên nhẫn đợi, trông thấy Lục Thanh Lam lập tức vui vẻ kêu lên: “Bảo Nhi, ta ở đây!”

Lục Thanh Lam méo miệng, nha đầu này vẫn không đổi được tật xấu gào to, phía sau nàng mang theo một đại đội cung nữ thái giám, dàn trận lớn như vậy, ai không nhìn thấy nàng a!

Không đợi nàng kịp phản ứng, Tam công chúa đã đã chạy tới, ôm cổ Lục Thanh Lam nói: “Ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi đấy Bảo Nhi!” Lục thanh Lam đã gần mấy tháng không tiến cung, nàng còn thấy lạ đây, sao Tam công chúa có thể nhịn được không gọi nàng tiến cung vậy?

Đang nói, Tam công chúa bỗng nhiên bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt xấu hổ, chẳng qua Lục Thanh Lam cũng đã nhìn thấy. “Phốc” cười ra, cố ý nói: “Tam công chúa, răng của ngươi làm sao vậy?”

Thì ra là Tam công chúa thay răng rồi, đại khái là cảm thấy xấu hổ, cho nên hơn hai tháng vừa rồi mới không gọi nàng tiến cung. Tam công chúa oán hận chà chà chân: “Ta biết ngay mà, ta biết ngay tên vô lại nhà ngươi nhất định sẽ chê cười ta!”

Lục Thanh Lam liều mạng nhịn cười, “Tốt rồi, tốt rồi, tiểu hài tử thay răng đều là bình thường, rất nhanh là có thể mọc ra, ta không chê cười ngươi là được.” Lôi kéo Tam công chúa nói: “Đây là nương ta, đây là tỷ tỷ của ta...” Lần lượt giới thiệu cho nàng.

Kỷ thị đã từng gặp Tam công chúa, Lục Thanh Nhàn vẫn là lần đầu gặp. Tam công chúa nể mặt Lục Thanh Lam, cũng là khách khí với hai người, “Bá mẫu!” “Tỷ tỷ!” Thanh âm ngọt ngào.

Lục Thanh Lam đang muốn dẫn người đi vào, chỉ nghe thấy mấy tiếng ho khan. Tiểu cô nương ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên dáng người cao cao, mi mục như vẽ đứng ở phía sau Tam công chúa, Lục Thanh Lam lắp bắp kinh hãi, vị này sao cũng tới vậy?

Chính là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.

Hôm nay Tiêu Thiểu Giác mặc một thân cẩm bào hoa hồ hoa văn đám mây màu xanh ngọc, eo buộc đai lưng kim ngọc, chân mang giày gấm màu đen thêu đám mây tơ vàng. Dưới kim quan, một khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã trắng như quan ngọc. Nửa năm này, hắn cao lên ít nhất một cái đầu, thiếu niên gầy cao cao, mặt mày như vẽ, bộ dáng cực kỳ tuấn lãng, đứng ở đó, như một bộ bức họa mỹ lệ.

Lục Thanh Lam vội vàng tiến lên: “Cửu… Cửu điện hạ, sao người cũng tới vậy?” Một đoạn thời gian không gặp, mấy chữ Cửu ca ca này cũng không cũng kêu ra được.

Tiêu Thiểu Giác nghe xưng hô của nàng sắc mặt tối sầm, chỉ chỉ Tam công chúa, Tam công chúa gật đầu, thay hắn nói chuyện; “Ý của Cửu ca, là hắn đi cùng ta tới.”

Lục Thanh Lam có chút kỳ quái, hôm nay người này bị sao vậy, ngay cả nói một câu cũng lười? Vậy hắn còn tới xem náo nhiệt làm gì?

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác dừng ở trên người của Lục Thanh Lam, hôm nay bởi vì là ngày lành của phụ thân nàng, tiểu cô nương mặc áo nhỏ màu đỏ thêu hoa hồ điệp, chải song nha kế, trên cổ mang khóa trường mệnh vàng ròng, trên cổ tay mang một chuỗi vòng tay ngọc bích, phía trên búi tóc gắn hai cái chuông bạc, đi đường không ngừng vang lên đinh đinh đang đang. Tiểu cô nương vóc dáng cũng cao lên rồi, thoạt nhìn cũng không mập như khi còn bé, làn da của nàng vô cùng trắng, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Tiểu cô nương cười khẽ, hoạt bát, xinh đẹp, giống như một chú chim nhỏ vui sướng.

Tiêu Thiểu Giác không tự chủ nhìn nhiều hai mắt. Hôm nay hắn mới phát hiện thì ra tiểu cô nương xinh đẹp có thể làm người khác ưa thích như vậy.

Bên này Kỷ thị và Lục Thanh Nhàn cũng đi lên làm lễ chào hỏi, Cửu hoàng tử cũng gật đầu không nói lời nào. Lục Thanh Lam lại càng nghi ngờ.

Nghĩ không ra mà cũng không muốn nghĩ, dù sao người này không phải là người nàng có thể nhìn thấu. Liền không để ý tới Tiêu Thiểu Giác nữa, chỉ lôi kéo Tam công chúa đi vào bên trong.

Tam công chúa vừa đi vừa kêu to: “Bảo Nhi, đệ đệ ngươi ở đâu? Mau mang ta đi xem một cái.” Lục Thanh Lam ở trước mặt nàng khoe khoang không chỉ một lần về bảo bối đệ đệ kia của nàng, nghe đến mức lỗ tai đều sắp dài thành cái kén rồi, cho nên vừa vào cửa đã muốn đi thăm Vinh ca nhi.

Kỷ thị phái Cảnh ma ma tự mình mang hai tiểu cô nương đi Thúy Phong uyển. Tiêu Thiểu Giác thấy hai tiểu cô nương đi rồi, đi theo một cách tự nhiên, Kỷ thị cảm thấy Tiêu Thiểu Giác là một chàng trai đi vào như vậy có chút không ổn, nhưng lại không dám ngăn cản, do dự một chút, rốt cuộc không nói gì.

Lục Thanh Lam lôi kéo Tam công chúa, kéo ra một chút khoảng cách với Tiêu Thiểu Giác, sau đó giảm thấp thanh âm nói: “Tam công chúa, sao Cửu điện hạ không chịu nói lời nào vậy?”