Trong thư phòng, Tiêu Chấn đang bận rộn ngồi xem lại sổ sách của cửa hiệu trong quý cuối năm nay, hầu bên cạnh là Tô Thanh Nguyệt không ngừng mài mực cho hắn, thỉnh thoảng hắn lại cầm cây bút lông lên, chấm ít mực rồi viết vài chữ lên giấy, chữ hắn phóng khoáng mạnh mẽ, lại bay bổng như rồng, thật khiến người khác không khỏi cuốn hút, Tô Thanh Nguyệt cũng vậy.

Nàng đứng hầu, tuy cách hắn một đoạn nhưng chỉ cần nhướng mắt nghiêng đầu một chút liền có thể nhìn được bên trong sổ sách cũng như trên giấy của hắn viết gì, một đoạn lại một đoạn, Tô Thanh Nguyệt càng nhìn càng chăm chú.

Tiêu gia từ lúc Tiêu lão gia từ hai bàn tay tay trắng đi lên lập nghiệp với nghề buôn bán gỗ, đến đời Tiêu Chấn nối nghiệp vẫn giữ nguyên như vậy, chỉ có điều là nhận chế tác thêm những vật dụng từ gỗ mà thôi.

Lượng khách cùng bạn làm ăn của cửa hiệu không quá lớn cũng không quá nhỏ, mỗi năm đều đặn đều có những chuyến hàng vận chuyển từ Nam Cương tản ra đi khắp tỉnh thành trong nước, đến tận bây giờ cửa hiệu của Tiêu gia luôn giữ vững danh tiếng và uy tín của mình.

Từ lúc Tiêu Chấn lên nắm cơ nghiệp, việc làm ăn cũng lớn mạnh hơn đôi chút, ngày càng thăng tiến, ví dụ như năm nay hắn đã bàn bạc xong mấy vụ làm ăn, ngân lượng thu vào tạm ổn, cho nên khi Ninh Tĩnh lo lắng việc trong phủ chi tiêu quá mức sẽ làm hắn áp lực thì hắn đã bảo nàng không cần lo nghĩ như thế, quả thật với số ngân lượng hắn thu vào năm nay đủ để Tiêu phủ hưởng một mùa tết đủ đầy, sung túc.

Tiêu Chấn duyệt xong một cuốn sổ sách, hắn tuỳ tiện đặt sang một bên, lại lấy thêm một quyển sổ khác ra, như là lơ đễnh như là cố tình để gần phía của Tô Thanh Nguyệt hơn, đứng ở vị trí hiện giờ của nàng ấy, xem chừng nội dung bên trong đều được nàng nhìn thấy rõ ràng, chi tiết.

"Ngọc Sương cô nương đã từng đến Thành Tây hay chưa?"
Tiêu Chấn chậm rãi lật quyển sổ, giữa hai trang sổ đột nhiên rơi xuống một phong thư, hắn mở ra đọc một chút, lại vô tình hỏi Tô Thanh Nguyệt một vấn đề không liên quan cho lắm.

Tô Thanh Nguyệt mãi chăm chú vào phong thư trên tay Tiêu Chấn, nàng đọc nhanh rồi lập tức ghi nhớ chi tiết vào trong đầu, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn mới hoàn hồn lại, gượng cười đáp lời.

"Tiêu thiếu gia nói đùa rồi, Ngọc Sương hèn mọn sao có cơ hội để đi đây đi đó cơ chứ?"
"Ta cùng phu nhân thành thân đã lâu, ta thì luôn bận việc ở cửa hiệu còn nàng mãi quanh quẩn trong việc quản lý Tiêu phủ, ta và nàng vẫn chưa có cơ hội để ngao du tứ phương để thư giãn.


Một tuần nữa là đến tết nguyên đán, thời gian không hợp lý, ta dự định mồng mười tháng giêng, trùng hợp có một đơn hàng cần vận chuyển đến Thành Tây, ta muốn nhân cơ hội ấy đưa nàng theo để ngao du đây đó một chút.

Ta chưa từng đến Thành Tây, không biết nơi đó thế nào, chỉ sợ buồn chán làm nàng ấy không vui."
Tiêu Chấn bỗng nhiên thay đổi, giọng nói như tâm sự trải lòng như ôn nhu sủng nịch mà nhắc đến Ninh Tĩnh, nhưng trong lời nói kia vẫn không đơn giản chỉ là lời hỏi ý kiến mà còn cố tình đan cài vài chi tiết quan trọng, hắn như là muốn Tô Thanh Nguyệt phải nghe thấy điều đó vậy.

Tiêu Chấn ổn trọng ngước mắt nhìn Tô Thanh Nguyệt đứng bên cạnh, khi nãy nét mặt nàng chăm chú nhìn thư hẹn của ông chủ Đỗ về việc vận chuyển gỗ đến Thành Tây, bây giờ khi nghe thấy hắn nhắc đến thời gian thực hiện, trong ánh mắt nàng không khỏi dâng lên chút ý tứ, có lẽ Tô Thanh Nguyệt không nghĩ bản thân có thể vô tình nghe được thông tin tốt lành này, Tiêu Chấn khẽ cong môi, trong lòng không khỏi thoả mãn khi nhìn con mồi dần dần sập bẫy của mình vậy.

"Thiếu gia đúng là yêu thương phu nhân, Ngọc Sương nghĩ chỉ cần cùng người ngao du thôi, nơi nào phu nhân cũng sẽ thích, sẽ đều vui vẻ cả."
Tô Thanh Nguyệt mỉm cười nói mấy lời nghe thật lọt tai, trong ánh mắt nàng càng thêm chất chứa suy tư của riêng mình, vừa thoả mãn vui sướng khi vô tình nghe được tin tức tốt vừa nảy lên một cỗ ghen tỵ cùng tủi thân.

Tô Thanh Nguyệt chợt nhớ đến dáng vẻ của Ninh Tĩnh, nàng đã không còn là một nha hoàn hèn mọn như ngày xưa nữa, được gả đến Tiêu phủ lại được Tiêu Chấn thương yêu, bây giờ Ninh Tĩnh như trở thành một phu nhân thật sự.

Còn nàng? Vốn dĩ là một tiểu thư khuê các, cho dù chỉ là thứ nữ nhưng thân phận vẫn cao quý hơn Ninh Tĩnh mấy bậc, ấy vậy mà lại lưu lạc bao năm, bây giờ chỉ mang danh phận nữ nhân như một món đồ bị đem đi tặng người khác, Tô Thanh Nguyệt không khỏi cười đắng, nàng bây giờ có khác gì Ninh Tĩnh ngày trước cơ chứ?
"Nhắc đến nàng ấy mới nhớ.

Ngọc Sương cô nương, ngươi ở đây thu dọn vật dụng cho gọn gàng, bổn thiếu gia ra ngoài một lát, buổi tối hãy đến hầu ta làm việc tiếp."
Tiêu Chấn làm như nhớ ra việc gì vội đẩy ghế đứng dậy, dặn dò Tô Thanh Nguyệt vài câu rồi vội vã rời khỏi thư phòng.

Trong thư phòng lúc này chỉ còn mỗi Tô Thanh Nguyệt, nàng ta nhấc váy đi đến cửa thư phòng, đảo mắt qua lại xem xét, khi nhận thấy không có người mới đóng cửa lại, trở lại vào trong.

Nàng ta còn cẩn thận hơn, cả cửa sổ cũng đóng nốt, xác định đã ổn thoả, Tô Thanh Nguyệt bắt đầu lục lọi tìm kiếm.


Bắt đầu từ bàn làm việc của Tiêu Chấn, ngoài những sổ sách hắn vừa đọc cùng phong thư đang nằm ngổn ngang trên bàn ra thì chẳng có manh mối gì.

Tô Thanh Nguyệt nhìn xung quanh thư phòng, sau đó lại đi đến kệ sách sát tường, Tiêu Chấn ham mê đọc sách, là những cuốn sách có nội dung về làm ăn thương trường nên số lượng sách không ít, Tô Thanh Nguyệt tìm kiếm từ cuốn này sang cuốn khác, lại lật nhanh từng trang từ đầu đến cuối cũng chẳng thấy gì.

Chợt Tô Thanh Nguyệt nhìn trúng chiếc tủ gỗ cao đến ngang thân người, những ngăn kéo kia chỉ để vài vật dụng thường ngày, duy chỉ ngăn kéo lớn nhất, ở dưới cùng kia lại đặc biệt có ổ khoá khoá lại.

Tô Thanh Nguyệt nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi khẩn trương, đầu óc nghĩ nghĩ có phải thứ nàng ta muốn tìm sẽ nằm trong ngăn kéo bị khoá này hay không?
Trở lại bàn làm việc của Tiêu Chấn, bây giờ mục tiêu của Tô Thanh Nguyệt chính là tìm chìa khoá của ngăn kéo kia.

Mọi thứ trên bàn nàng ta đều động tay qua xem xét kĩ lưỡng, sau khi nhìn xong thì vội trả lại vị trí như cũ, đến khi tay nàng ta vô tình làm đổ lọ đựng mấy cây bút lông Tiêu Chấn hay dùng, nàng ta giật mình vội vàng thu dọn thì mới phát hiện bên trong không chỉ có riêng bút lông mà còn có một chùm chìa khoá.

Tô Thanh Nguyệt nhếch môi, cuối cùng cũng tìm được.

Cầm lấy chìa khoá quay lại ngăn kéo kia, vì chùm chìa khoá có đến tận năm sáu chìa nên Tô Thanh Nguyệt khá mất thời gian trong việc thử xem chìa nào mới đúng là chìa có thể mở được ổ khoá.

Tô Thanh Nguyệt thử lại thử, bốn chìa vừa rồi đều không khớp, trên tay chỉ còn một chìa duy nhất, Tô Thanh Nguyệt thầm cầu mong rằng chiếc chìa này sẽ thành công mở khoá được ổ khoá kia.

Nàng ta đút chìa khoá vào ổ, khẽ xoay tay theo chiều kim đồng hồ...!
"Ngọc Sương cô nương đang làm gì vậy?"

Đúng lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Ninh Tĩnh trầm ổn bước vào trong, trước mắt nàng là thân hình Tô Thanh Nguyệt không khỏi khẩn trương, chăm chú vào ngăn kéo bị khoá kia, không ngừng tìm cách mở khoá.

Đôi mày Ninh Tĩnh chau chặt, giọng nói cũng trầm hơn vài phần, khẽ khàng cất lời hỏi.

Tô Thanh Nguyệt nghe thấy giọng Ninh Tĩnh liền kinh hoảng, hai tay cầm chìa khoá cùng ổ khoá không ngừng run rẩy.

Vì sợ Ninh Tĩnh phát giác, nàng ta vội vàng giấu chìa khoá vào trong tay áo, lại cố tình đưa tay lên rút chiếc bông tai nhỏ của mình ném trên sàn đất.

Tô Thanh Nguyệt căng thẳng đứng dậy, xoay người lại đối diện với Ninh Tĩnh, nàng ta cố bày ra vẻ mặt thản nhiên đan xen chút lo lắng nhẹ, xoay đầu tới lui như đang tìm kiếm vật gì.

"Phu nhân, ta là đang tìm bông tai đã vô tình đánh rơi, chỉ sợ nó rơi vào khe giữ tủ gỗ này mà thôi."
Ninh Tĩnh không lộ vẻ nghi ngờ gì, nàng cũng cười cười phối hợp với Tô Thanh Nguyệt ra dáng vẻ như tìm kiếm chiếc bông tai như nàng ta, còn nhiệt tình giúp đỡ nữa.

"Bông tai của Ngọc Sương cô nương hình thù thế nào? Ta cùng Minh Lan sẽ phụ giúp cô nương tìm kiếm."
Chưa đợi Tô Thanh Nguyệt miêu tả, Minh Lan đã "a" lên một tiếng, nàng chạy đến bên cạnh Tô Thanh Nguyệt, nơi chân tủ gỗ nhặt lên chiếc bông tai rơi trên sàn kia rồi đưa đến trước mặt Tô Thanh Nguyệt, hỏi.

"Ngọc Sương cô nương, có phải là chiếc bông này hay không?"
"Phải đó, đa tạ Minh Lan cô nương.", Tô Thanh Nguyệt nhận lấy, nhún người đa tạ Minh Lan.

"Phu nhân, người đến tìm Tiêu thiếu gia sao?", Tô Thanh Nguyệt đeo chiếc bông lại vào tai, lúc này mới nhớ ra là Ninh Tĩnh đột nhiên xuất hiện ở thư phòng, còn thấy dáng vẻ khả nghi của nàng ta, không biết liệu có nghi ngờ gì hay không?
"Ừm, thiếu gia không có ở đây sao?"
"Thiếu gia vừa ra ngoài rồi."
"Được, ta ra ngoài tìm chàng.


À, thư phòng của chàng khá bề bộn, phiền Ngọc Sương cô nương thu dọn giúp.

Tiêu Chấn chàng ấy không thích mọi thứ không ngăn nắp."
Tô Thanh Nguyệt nhìn Ninh Tĩnh dáng vẻ điềm đạm mỉm cười dặn dò, vừa nói xong liền rời đi, một ánh nhìn hay dáng vẻ nghi ngờ cũng không có, nàng ta thở phào nhẹ nhõm một cái, thật là may mắn.

Vội trả lại chìa khoá lại vị trí cũ, hôm nay xem ra không được rồi, đành để hôm sau mới tìm cơ hội thực hiện vậy.

———
Lâm Duệ ngồi trên nhuyễn tháp, lần trước vì tức giận mà hắn hất tung cả bàn cờ lên, hôm nay dựa vào trí nhớ của mình để sắp xếp lại thế cờ hôm ấy, hắn vừa đánh cờ vừa suy nghĩ cách để hoá giải thế bế tắc này, nhưng đâu đó tâm trí hắn lại càng chú tâm đến việc liên quan đến thương vụ kia nhiều hơn.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị ai đó hất tung mạnh, hắn nheo mắt ngước đầu, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ phu nhân của mình một thân xiêm y đỏ chót diêm dúa hùng hổ chạy đến trước mặt hắn, bộ mặt tức giận, hai mắt trợn to, cái miệng ngày trước hắn thấy chúm chím xinh đẹp giờ đây lại phát ra loại âm thanh khó nghe và chói tai vô cùng.

"Lâm Duệ, tại sao chàng lại làm thế? Tại sao thấy chết không cứu chứ?"
Lâm Duệ mặc kệ nàng ta tức giận thế nào, hắn xoay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên bàn cờ vây trước mặt, ngón tay thon dài của thư sinh đặt một quân cờ đen xuống, bộ dáng thản nhiên của hắn thật là muốn chọc tức nàng ta.

Nàng ta nhìn thấy liền chịu không nổi, bản thân cảm thấy như bị sỉ nhục, xem như vô hình, lại nghĩ đến cả nhà nàng ta đang bị đày vào lao ngục, nàng ta như không khống chế được bản thân, tiến đến đập mạnh tay xuống bàn cờ làm quân đen quân trắng tán loạn cả lên, có quân nằm ngoài bìa thì rơi xuống đất nghe "lộp bộp" không ngừng.

"Chàng vẫn còn tâm trí ngồi đánh cờ sao? Đó là nhạc phụ nhạc mẫu của chàng, nhờ có họ chàng mới có thể yên ổn đến ngày hôm nay, chàng còn làm ngơ nhìn họ chuẩn bị đem ra phán quyết hay sao?"
Lâm Duệ vì phía bên người cài cắm đến giờ chưa có tin tức tốt, bây giờ còn bị nữ nhân này quấy phá đến nhức cả đầu, hắn ta không nhịn nữa, cơn giận bộc phát lên, hắn ta rời khỏi nhuyễn tháp đi đến giơ tay bóp lấy cổ phu nhân của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tô Thanh Nhật, nếu biết điều thì câm mồm ngay cho bổn thiếu gia.

Nhạc phụ nhạc mẫu gì chứ, cả Tô gia của người chỉ là con tốt thí mạng của ta thôi, đã rõ hay chưa?!!".