Ngọc Sương là nữ nhân do Uông thiếu gia tặng cho Tiêu Chấn nên Tiêu lão phu nhân cùng Ninh Tĩnh không thể xem nàng là nha hoàn mà sắp xếp công việc, mà Tiêu Chấn cũng không nói muốn nạp Ngọc Sương làm thiếp càng không thể an bài nàng ở viện dành cho di nương trong phủ.

Cuối cùng Ninh Tĩnh đành níu Tiêu Chấn lại, hỏi hắn rằng hắn muốn an bài cho Ngọc Sương cô nương kia thế nào.

Tiêu Chấn có việc đột xuất, A Tài vừa mới chạy đến bẩm báo, hắn không biết có ý tứ gì không, lại quyết định danh phận của Ngọc Sương tại Tiêu phủ, mà danh phận đó làm Ninh Tĩnh không thể không lo nghĩ.

"Vậy nàng sắp xếp Ngọc Sương cô nương ấy hầu hạ ta ở thư phòng đi, không phải là nha hoàn, cũng không phải thân phận thê thiếp, chỉ đảm nhận việc hầu ta làm việc tại thư phòng."
Nói xong thì Tiêu Chấn rời đi, Ninh Tĩnh nghĩ nghĩ, hắn không cho Ngọc Sương làm nha hoàn bởi vì thân phận nàng có chút khác biệt, không có giấy bán thân làm sao làm nha hoàn đây? Còn về vấn đề thê thiếp, Ninh Tĩnh không rõ được ý của Tiêu Chấn.

Nếu hắn thích Ngọc Sương cô nương vậy thì có thể tìm cách bàn bạc với Tiêu lão phu nhân cùng nàng để nạp nàng ấy vào phủ, đằng này lại không nói gì, chỉ tiện lời sắp xếp một vị trí ổn thoả cho nàng.

Còn nếu hắn không thích Ngọc Sương cô nương vậy thì tại sao hắn lại muốn nàng ấy đến thư phòng đảm nhận riêng việc hầu hạ khi hắn làm việc, loại công việc trước giờ chỉ do A Tài đảm nhận, ngoại trừ Ninh Tĩnh nàng, trước giờ hắn chưa để nữ nhân bước vào thư phòng đó nửa bước.

Rốt cuộc Tiêu Chấn hắn đang suy nghĩ điều gì vậy chứ, Ninh Tĩnh nàng thật sự không rõ.

Nhưng mà trong đầu Ninh Tĩnh lúc này chuyện sắp xếp vị trí Ngọc Sương cô nương kia không phải là quan trọng nhất, mà điều nàng lưu tâm chính là thân phận của nàng ấy.

Ngọc Sương cô nương có diện mạo giống như đại tiểu thư, giống đến ngỡ ngàng, có lẽ chỉ khác mỗi khuê danh của nàng.

Nếu hai người không phải là một, Ninh Tĩnh thật sự kinh ngạc khi trên đời lại có hai người giống nhau như đúc vậy, nhưng mà phần trăm này không cao, hơn nữa đối với giả thuyết này, Ninh Tĩnh không thể thuyết phục bản thân tin tưởng.


Còn phương án còn lại? Nếu Ngọc Sương cô nương là đại tiểu thư, quả thật là một tin tức tốt, tiểu thư mất tích hơn năm năm, bây giờ có thể bình an quay lại, đối với Tô gia mà nhất là Diệp di nương sẽ là một tin tốt vô cùng.

Nhưng mà, nếu là đại tiểu thư, tại sao người còn sống không tìm cách trở lại Tô gia, tại sao lưu lạc đến đây, lại còn bị đem tặng cho một nam nhân? Mà hơn hết là, nếu Ngọc Sương cô nương thật sự là đại tiểu thư, e là nếu để nàng ấy sống tại Tiêu phủ lâu dài, sớm muộn thân phận cùng việc Ninh Tĩnh giả mạo Tô tiểu thư để gả đến Tiêu gia sẽ bị phanh phui, đến lúc đó, Ninh Tĩnh nàng thật sự không nghĩ ra hậu quả sẽ tồi tệ đến mức nào.

Nhưng là dù thế nào đi chăng nữa, Ninh Tĩnh cũng phải hỏi Ngọc Sương cô nương ấy vài chuyện mới được.

.

Truyện Cung Đấu
Vì Tiêu Chấn muốn Ngọc Sương cô nương hầu hạ ở thư phòng, nếu sắp xếp nơi ở quá xa, e là mỗi lần hắn tìm nàng ấy sẽ khó khăn.

Chính vì vậy, Ninh Tĩnh đã sắp xếp một gian phòng không quá xa cũng không quá gần với thư phòng của Tiêu Chấn, mỗi lần hắn muốn đến thư phòng sẽ đi qua gian phòng ấy, việc gọi cô nương đến hầu hạ sẽ không còn là việc khó nhằn nữa.

Ninh Tĩnh bảo Minh Lan về viện trước, chỉ có mình nàng là dẫn Ngọc Sương cô nương về gian phòng mà nàng đã sắp xếp.

Tuy gian phòng có nhỏ một chút nhưng suy cho cùng lại nằm ở vị thế tốt, đầy đủ ánh sáng và gió, xung quanh còn có mấy khóm hoa xinh đẹp, Ngọc Sương cô nương dù trong phòng có buồn chán cũng có thể ra ngoài đi dạo thưởng hoa.

Ninh Tĩnh trong một buổi sáng đã nói nha hoàn đi sắp xếp lại gian phòng này, bây giờ tiến vào đã đầy đủ tiện nghi, có lẽ sẽ không có thiếu sót gì nữa.


"Ngọc Sương cô nương, gian phòng có sắp xếp gấp gáp một chút, cô nương cứ việc xem qua, nếu thiếu thứ gì có thể nói nha hoàn đem đến cho cô nương."
Ninh Tĩnh thấy gió thổi qua mang theo luồng khí lạnh lẽo của trời đông, nàng chủ động đi đến đóng cửa sổ lại, thấy lò than sưởi ấm nằm trong góc không đủ ấm liền khom người muốn đem lò ra ngoài.

Ngọc Sương thấy Ninh Tĩnh tự tay làm liền ái ngại, hành động nhanh hơn một chút thay nàng đem lò than ra, khách sáo đáp lại lời Ninh Tĩnh.

"Phu nhân không cần vất vả như vậy, Ngọc Sương có thể tự làm được.

À, gian phòng này ta nhìn qua thấy đã đầy đủ cả rồi, không cần phải bổ sung thêm thứ gì cả."
Ninh Tĩnh cất bước đến gần Ngọc Sương cô nương, nàng đánh mắt một vòng gian phòng, lại cẩn thận mở cửa nhin thêm một chút, khi xác nhận không có bất cứ người nào khác ở đây, nàng mới dè dặt nhìn Ngọc Sương cô nương, càng nhìn gần càng thấy giống đại tiểu thư, giọng nói cùng dáng vẻ, thật sự không sai vào đâu được, chỉ là thân mình Ngọc Sương có vẻ gầy yếu, yếu ớt hơn mà thôi, điều này cũng hợp lý vì bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài, không biết đại tiểu thư có đủ cơm ăn áo mặc hay không, dáng vẻ sa sút là điều có thể hiểu được.

"Ngọc Sương cô nương, thứ cho ta xem tay của cô nương một chút, có được hay không?", tuy lời nói là mang ý hỏi ý kiến nhưng thật ra ẩn sâu trong ấy lại là không cho phép đối phương từ chối.

Ngọc Sương nhìn Ninh Tĩnh, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều tia cảm xúc hỗn loạn đan xen, có mừng rỡ nhưng cũng có lo sợ, có đồng thuận mà cũng mang theo ý bài xích, mọi thứ như một vòng rối ren bủa lấy Ngọc Sương, cuối cùng nàng ấy vẫn quyết định đưa tay ra cho Ninh Tĩnh xem.

Ninh Tĩnh bắt lấy cánh tay trái của Ngọc Sương cô nương, nàng cẩn trọng vén ống tay áo lên xem, quả nhiên có một chiếc vòng bằng vàng khảm ngọc, lại dịch chuyển chiếc vòng về phía trước một chút, nơi cổ tay Ngọc Sương trùng hợp lại có vết sẹo lồi hình lưỡi liềm.

Ninh Tĩnh nhớ Tô Thanh Nhật đã từng châm biếm kể cho nàng nghe về Tô Thanh Nguyệt.

Khi nhỏ Tô Thanh Nguyệt rất muốn chơi cùng Tô Thanh Nhật, nhiều lần đến làm phiền dù nàng ta không thích.


Có lần Tô Thanh Nhật động tay chân hơi quá sức một chút, Tô Thanh Nguyệt liền ngã xuống đất, cổ tay đập vào một tảng đá lớn, máu chảy rất nhiều, đại phu đến khám cũng may không sao, có điều sẽ để lại sẹo, một vết sẹo lớn giống như hình trăng lưỡi liềm vậy.

Còn vòng tay kia là do Diệp di nương đeo cho Tô Thanh Nguyệt, vì nhi nữ của bà tự ti về vết sẹo ấy, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy sẽ nhớ đến kí ức đau lòng đó cho nên bà tặng cho nhi nữ, đeo ở cổ tay có thể che đi vết sẹo.

Tô Thanh Nhật là đích nữ, tên mang một chữ "Nhật", ý bảo nàng ta chính là mặt trời chói sáng, là viên ngọc sáng cùng đắt giá, duy nhất của Tô lão gia.

Tô Thanh Nguyệt dù là trưởng nữ nhưng xuất thân thấp kém, chỉ có thể mang một chữ "Nguyệt" trong tên của mình, mặt trăng không thể chói sáng như mặt trời, mặt trăng chỉ có thể chờ đợi mặt trời lặn mới có thể xuất hiện, thân phận thấp hèn, mãi mãi chỉ đứng sau người khác, mãi mãi không ai đếm xỉa đến, cho nên khi Tô Thanh Nguyệt đeo chiếc vòng vàng khảm ngọc tuyệt đẹp ấy, Tô Thanh Nhật phỉ một câu, đại tiểu thư chính là không xứng.

Vết sẹo này là thật, lại trùng khớp ở nơi cổ tay, còn chiếc vòng kia là quà mà Diệp di nương tặng cho Tô Thanh Nguyệt, chắc chắn nàng sẽ không để làm mất nó, mọi thứ đều chứng tỏ một điều rằng Ngọc Sương cô nương chính Tô đại tiểu thư Tô Thanh Nguyệt.

"Ngọc Sương cô nương, nếu ta đoán không sai, người chính là đại tiểu thư của Tô gia Tô Thanh Nguyệt, có phải hay không?"
Ninh Tĩnh giọng nói hơi run rẩy, nàng nắm lấy tay Tô Thanh Nguyệt, miết chặt nơi vòng tay kia của Ngọc Sương cô nương, nghiêm túc hỏi.

Ngọc Sương thấy Ninh Tĩnh đã nhìn kĩ đến như thế, khó mà viện cớ để nói dối, cuối cùng nàng không thể giữ bí mật được nữa, đành nói ra sự thật.

"Phải, chính là ta."
"Đại tiểu thư, người có nhớ ra nô tỳ hay không?"
"Sao ta không nhận ra chứ, người chính là Ninh Tĩnh- nha hoàn thiếp thân của Tô Thanh Nhật.

Nhưng mà, ta đã nghe qua việc người giả mạo thành ta gả cho Tiêu thiếu gia, tuy hai chúng ta nhận ra nhau nhưng vẫn phải giữ bí mật này.

Dù ở trước mắt mọi người hay là chỉ có hai ta, chúng ta vẫn phải giữ mối quan hệ chủ tớ như vậy, người chính là Tiêu phu nhân cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một Ngọc Sương cô nương bị đem tặng đến đây mà thôi."

Tô Thanh Nguyệt trong lòng sao không vui mừng, bao năm lưu lạc cuối cùng cũng gặp được cố nhân, hơn nữa còn là người của Tô phủ.

Chỉ có điều, bây giờ hoàn cảnh đã khác, hai người đều mang trong mình một mục đích riêng, chuyện làm rõ thân phận gì đấy tuyệt đối không thể, chỉ có thể trong lòng tự hiểu, ngoài mặt đối xử như thân phận mà họ đang mang, chỉ vậy thôi.

"Nhưng mà...", Ninh Tĩnh dù hiện giờ được bay lên cành cao nhưng chẳng qua là đang nương tạm nhờ thân phận của Tô Thanh Nguyệt, nàng vẫn không thể phủ nhận thân phận nô tỳ của mình, làm sao đứng trước mặt tiểu thư có thể thay đổi vị trí, ra giọng bề trên được cơ chứ?
"Phu nhân, đại sự làm trọng, chúng ta, cứ quyết định vậy đi.", Tô Thanh Nguyệt đầy kiên định nói với Ninh Tĩnh, mỗi người đều có cái khó nói riêng, nếu vẫn nề hà việc thân phận như vậy sẽ là không tốt cho cả hai.

"Ngọc Sương cô nương, gia đình của cô nương rất trông mong cô nương, nhất là mẫu thân của cô nương, bà ngày đêm mong nhớ, lại hay khóc thầm, trông bà đau thương vô cùng.

Ngọc Sương cô nương, chi bằng ta an bài một chiếc xe ngựa, đưa cô nương hồi gia?"
Ninh Tĩnh biết đại sự làm trọng, không thể không theo Tô Thanh Nguyệt, đành phải duy trì cách xưng hô như bình thường mà thôi.

Nhìn Tô Thanh Nguyệt, Ninh Tĩnh lại nhớ đến Diệp di nương, tuy bà là một thiếp thân nhưng lại an phận thủ thường, không hề có dã tâm gì với vị trí Tô phu nhân cả, nhìn bà mất đi nhi nữ duy nhất của mình, đau đớn cùng cực, Ninh Tĩnh không khỏi đau lòng.

Nay Tô Thanh Nguyệt đã trở về, chi bằng sắp xếp đưa tiểu thư hồi kinh, hội ngộ Diệp di nương, có lẽ bà sẽ không còn sống trong cảnh nhung nhớ không yên kia nữa.

"Không được.", Tô Thanh Nguyệt liền từ chối, dáng vẻ có chút khẩn trương lại có chút e dè lo sợ.

"Tại sao?", Ninh Tĩnh nhận ra được biểu hiện lạ lẫm của Tô Thanh Nguyệt, hoài nghi hỏi.

"Ta sợ bây giờ nếu trở về ngay sẽ làm bại lộ việc giả mạo kia, chi bằng qua một thời gian nữa, phu nhân ngồi vững vị trí của mình ở Tiêu phủ, đến lúc đó cũng không muộn."
.....