Ninh Tĩnh một mình đến tiểu viện của Tiêu Ngọc, vì muốn nói chuyện riêng, hơn nữa người tiểu cô này lại không hoà hợp với nàng lắm, ngay cả nha hoàn cận thân của nàng Tiêu Ngọc cũng không vừa lòng lắm.

Dừng chân trước cửa viện, Ninh Tĩnh sau khi đợi nha hoàn đi thông báo xong, khi nha hoàn đó trở ra cùng gật đầu bẩm báo, nàng mới đi theo nha đầu ấy vào trong viện.

Tiểu viện của Tiêu Ngọc bày trí đơn giản, trên tường treo vài bức tranh thuỷ mặc, góc phòng trưng vài chậu hoa cát tường, xung quanh viện cùng dưới đất là mấy món đồ chơi của Tiểu Thuỵ vẫn còn đang nằm lăn lóc chưa kịp dọn.

Tiêu Ngọc tính tình lãnh đạm ít nói, nhìn sơ qua bày trí trong phòng cũng có thể nói lên được tính cách của chủ nhân.

Tiêu Ngọc từ trong tư phòng đi ra, nhìn thấy Ninh Tĩnh khẽ nhún người chào hỏi, lại đánh mắt nhìn xung quanh viện của mình bê bối, nghĩ đã thất lễ với Ninh Tĩnh, nàng liền sai nha hoàn mau chóng dọn dẹp cho gọn gàng vào.

Mời Ninh Tĩnh ngồi xuống bàn trà nhỏ bên góc trái tiểu viện, Tiêu Ngọc bảo nha hoàn mau đi chuẩn bị trà, thêm vài cái bánh ngọt nữa, Ninh Tĩnh ít khi đến viện nàng, hai người lại không mấy hoà hợp, cốt yếu cũng là do tính cách của Tiêu Ngọc mà ra.

Nhưng sau vài lần xảy ra chuyện, lại nhớ đến hôm sinh thần của Tiêu Chấn đã xảy ra việc gì, Tiêu Ngọc dần dần mở lòng mình hơn, sự bài xích với Ninh Tĩnh cũng giảm xuống ít nhiều, nếu là người khác đến thăm vào giờ này, nàng tuyệt đối không tiếp, nhưng nếu là đại tẩu, nàng có thể dành chút ít thời gian cho Ninh Tĩnh.

Cho nha hoàn lui xuống, Tiêu Ngọc đích thân châm trà cho Ninh Tĩnh, tách trà sứ trắng nhỏ in hoạ tiết hoa sen thanh khiết cùng với mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát của trà được Tiêu Ngọc tận tay đưa đến, Ninh Tĩnh không khỏi khách sáo nhận lấy, nếm thử một ngụm, xem ra khẩu vị của huynh muội Tiêu Chấn không tệ, cả hai đều biết lựa chọn trà ngon để uống nha, nàng thật là có phúc khi lần lượt được thưởng trà ngon như vậy.

"Đại tẩu giờ này đến đây không biết là có việc gì?"
Tiêu Ngọc vốn giờ thẳng thắn, vòng vo đôi chuyện mới vào chủ đề chính không phải là tính cách của nàng.


Hơn nữa giờ là buổi tối, Ninh Tĩnh đáng lẽ nên ở cùng Tiêu Chấn, đại tẩu nàng lại cố tình giờ này đích thân đến đây, e là không muốn quá nhiều người biết về việc Ninh Tĩnh đến tìm Tiêu Ngọc nàng.

"Là về chuyện của Hướng Viễn công tử."
Ninh Tĩnh đặt tách trà xuống bàn, đắn đo một chút rồi mới đáp lời.

Chuyện là vầy, ngày đó Hướng Viễn hẹn Ninh Tĩnh đến mái đình đó là nhờ nàng đưa bức thư cùng chiếc nhẫn này cho Tiêu Ngọc.

Hắn có kể sơ qua với Ninh Tĩnh rằng Hướng Viễn hắn từ lâu đã có tình cảm với Tiêu Ngọc, mà tiểu cô này của nàng cũng có tình cảm với hắn.

Vốn dĩ chàng có tình nàng có ý thì hai người đã đến được với nhau, trở thành đôi bích nhân khiến người người ngưỡng mộ.

Có điều, quá khứ đau lòng cùng sự hiện diện của Tiểu Thuỵ lại là điểm yếu của Tiêu Ngọc, nàng không thể không để tâm đến lời người bên ngoài đồn đãi, càng không muốn vì một nữ nhân đã lỡ làng cùng có nhi tử như nàng ảnh hưởng đến Hướng Viễn.

Đó chính là lý do trở ngại của hai người, Tiêu Ngọc càng sợ nàng không xứng với Hướng Viễn.

Đau đớn cùng tiếc nuối, Tiêu Ngọc tặng cho Hướng Viễn chiếc nhẫn ngọc đã theo nàng suốt bấy lâu nay xem như là vật kỉ niệm, thẳng thừng cắt đứt đoạn tình cảm tuy mới nảy nở nhưng lại cắm rễ sâu trong lòng hai người họ này.


Hướng Viễn hắn đã suy nghĩ rất kĩ, hắn không ngại Tiêu Ngọc có quá khứ lại có nhi tử là Tiểu Thuỵ, hắn cũng không ngại việc người đời đồn đại, nói những gì sau lưng hắn.

Điều hắn lo ngại và sợ hãi nhất chính là không có Tiêu Ngọc, không thể cùng nàng nên duyên, hắn không thể không có nàng được.

Sau lần gặp mặt ở mái đình đó, Hướng Viễn có việc riêng phải đến Tô Châu một chuyến, chuyến đi này gần nửa tháng, hắn muốn nhân cơ hội này cho Tiêu Ngọc ít thời gian để suy nghĩ và quyết định.

Bức thư mà Hướng Viễn viết chính là bày tỏ nỗi lòng của hắn, còn chiếc nhẫn kia là hắn cố tình nhờ Ninh Tĩnh trả lại cho Tiêu Ngọc, hắn nói hắn muốn chính là Tiêu Ngọc, chiếc nhẫn kỉ niệm này mang ý nghĩa không tốt nên hắn không muốn giữ lại.

Cố tình nhờ Ninh Tĩnh chính là Hướng Viễn không muốn chuyện tình trớ trêu này của hai người họ lộ ra bên ngoài, không ngờ Bạch Chi kia lại đuổi đến cùng, vì muốn minh oan cho Ninh Tĩnh, Hướng Viễn đành nói ra sự thật, trước mặt mọi người thừa nhận người trong lòng hắn chính là Tiêu Ngọc.

Sau khi giải quyết xong xuôi việc Bạch Chi vu oan hai người tư thông thì Hướng Viễn chỉ kịp gửi thư cùng nhẫn cho Tiêu Ngọc, mong nàng hãy suy nghĩ lại, nửa tháng sau khi hắn trở về, mong rằng sẽ nghe được đáp án mà hắn mong muốn.

Ninh Tĩnh biết đây là chuyện riêng giữa hai người họ, xen vào thì không hay chút nào, nhưng mà nàng thật không nỡ nhìn đôi bích nhân rõ ràng có tình cảm nhưng chẳng thể đến với nhau, nói nàng nhiều chuyện cũng được, lo chuyện bao đồng cũng được, nàng cũng muốn giúp hai người họ có thể vượt qua trở ngại mà ở bên cạnh nhau.

"Vài ngày nữa Hướng công tử sẽ trở về Nam Cương, Tiêu Ngọc muội muội, ta biết ta không nên xen vào chuyện riêng giữa muội và hắn, có điều nhìn nàng và hắn trắc trở như vậy, thứ cho ta nhiều lời đã đến tận đây nói chuyện với muội."
"Đại tẩu quá lời rồi, thật ra thì...!muội cũng muốn tìm một ai đó để tâm sự, mẫu thân thì lúc nào cũng yêu thương muội, bà ấy sẽ luôn luôn ủng hộ muội dù muội lựa chọn như thế nào, vì thế cũng khó mà chia sẻ cùng bà.


Còn đại ca, huynh ấy là nam nhân sẽ không hiểu được lòng nữ nhân.

Duy chỉ có tẩu..."
Tiêu Ngọc nhấp một ngụm trà, vừa cô đơn vừa bất đắc dĩ cất lời.

Đúng, từ lúc Ninh Tĩnh từ kinh thành đến đất Nam Cương này, Tiêu Ngọc nàng đối với Ninh Tĩnh không có thiện cảm, mà phần lớn lý do chính là vì nghe được tin đồn đoán không chính xác kia về người đại tẩu tương lai này, nàng sợ Tiêu Chấn bị lừa gạt, càng lo hơn chính là đại tẩu này sẽ lật tung cả Tiêu phủ này lên mất.

Nhưng mà, từ lúc mẫu thân nhiều lần thử lòng Ninh Tĩnh cho đến biểu muội Bạch Chi kia tâm địa không tốt không ngừng bày mưu tính kế hãm hại Ninh Tĩnh, dần dần ác cảm của Tiêu Ngọc vơi đi, đến hiện tại chính là sự nể trọng cần có của một muội muội dành cho biểu tẩu của mình.
"Tiêu Ngọc muội muội, ta nhìn ra được Hướng Viễn công tử đối với muội là thật lòng thật dạ, vậy còn muội? Muội đối với hắn thế nào?", Ninh Tĩnh nhiều lần quan sát ánh mắt cùng dáng vẻ của Hướng Viễn, là một nữ nhân và cũng là bạn bè của hắn, nàng nhìn ra được hắn đối với Tiêu Ngọc thật sự là một lòng chung tình.

Minh chứng rõ nhất chính là hắn không để tâm những lời dị nghị, những lời bàn tán hay những cái nhìn đầy soi mói của mọi người hướng về hắn nếu hắn nên đôi cùng Tiêu Ngọc, một nam nhân tốt như vậy, thật sự rất khó gặp, Tiêu Ngọc vẫn là nên cố gắng giữ chặt lấy đừng để lỡ mất nha.
"Đại tẩu, muội hỏi tẩu.

Giả sử như ngày xưa tẩu thật tâm yêu một người, lại nguyện dâng hiến tất cả cho người ấy nhưng cuối cùng chỉ nhận về sự phản bội, đau đến thấu trời.

Sau đó tẩu dần mất đi sự tin tưởng đối với tình yêu, lại gánh vác quá nhiều thứ trên vai, cứ nghĩ bản thân sẽ chẳng thể động tâm một lần nữa.

Nào ngờ có một ngày, người nam nhân đó xuất hiện, hắn ôn nhu dịu dàng, hết lòng hết dạ đối xử tốt với tẩu khiến tẩu dần dần quên đi quá khứ đau đớn kia, một lần nữa có thể mở lòng mình ra, người nam nhân đó còn thấu hiểu cả những suy nghĩ, nỗi niềm, cảm thông cho tẩu, lại chấp nhận cả quá khứ sai trái kia, thử hỏi sao tẩu có thể không động lòng? Chỉ có điều, nam nhân ấy quá tốt, tốt đến mức muội không nỡ phá tan đi mọi thứ tốt đẹp mà hắn đang có, hắn nên xứng đáng có được một nữ nhân khác xứng đôi với hắn, yêu thương hắn, và nhất là vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu."
Tiêu Ngọc cúi đầu nở nụ cười đắng, giọng điệu nghẹn ngào chua xót nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, yêu nhưng không thể đến được với nhau, nàng không thể quá ích kỉ cho bản thân khiến Hướng Viễn chịu thiệt thòi, phải chịu nhục nhã cùng nàng.

Yêu một người đâu nhất thiết phải sống cùng họ phải không? Chỉ cần nhìn hắn vui vẻ, thành gia lập thất với một nữ nhân khác xứng đáng hơn, Tiêu Ngọc nàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi.


Đoạn tình cảm ấy, tốt nhất cứ nên chôn vùi tận đáy lòng đi, đâu phải Tiêu Ngọc nàng chưa từng chịu đau đớn, chưa từng chịu đắng cay, nỗi đau buồn ngày đêm gặm nhấm từng chút một ấy, hãy cứ để nàng thực hiện đi.
"Muội làm như thế, tuy là tốt cho Hướng công tử, nhưng mà muội có từng nghĩ, muội chính là đang khiến hắn rơi vào tình cảnh đau đớn vì tình như muội khi xưa? Hắn thật lòng thật dạ yêu muội, chờ đợi muội như thế, liệu hắn có thể quên đi muội và đến với một nữ nhân khác? Hướng công tử là một nam nhân chính chắn, hẳn là sẽ suy nghĩ rất kĩ rồi mới hành động, hắn đã muốn tiến tới với muội thì chắc chắn sẽ không để tâm đến những suy nghĩ, lời nói của người đời ngoài kia.

Mà nhất là, Tiêu Ngọc muội muội, chuyện năm đó muội là bị nam nhân kia đối xử bội bạc, tham phú phụ bần, bao năm qua, muội hết lòng vì Tiêu phủ, lại hết mực thương yêu Tiểu Thuỵ, muội đã đủ đau khổ và mệt mỏi rồi, tại sao không cho bản thân cơ hội cũng là cho Hướng công tử cơ hội, muội xứng đáng có được một nam nhân thương yêu, chiều chuộng và thấu hiểu cho muội mà."
Ninh Tĩnh chần chừ một chút, cuối cùng mới tiến đến đặt tay lên mu bàn tay của Tiêu Ngọc, khẽ vỗ về an ủi nàng.

Tiêu Ngọc năm đó bị nam nhân xấu xa kia hại cả đời nàng mang vết nhơ, khiến nàng đau đớn tột cùng, một nữ nhân tốt như Tiêu Ngọc, lại còn chịu nhiều bất hạnh, nay có một nam nhân tốt xuất hiện, còn nguyện ý ở bên cạnh nàng, Tiêu Ngọc nàng chính là xứng đáng có được sự yêu thương, bù đắp mà bấy lâu nay nàng không thể có, không thể cảm nhận được.
"Đại tẩu, muội...", Tiêu Ngọc dường như tâm tư bị những lời nói chân thành cùng thật tâm của Ninh Tĩnh lay động, sự kiên quyết trước đó như bị lung lay sắp ngã đổ, nàng lo lắng, e dè cùng sợ hãi, sợ bản thân sẽ bị thuyết phục, sợ bản thân cứ thế tiến tới nhào vào lồng ngực ấm áp ấy của Hướng Viễn.
"Muội cũng nhìn thấy được Hướng công tử cũng rất yêu thương Tiểu Thuỵ, mà bé con lại có cảm tình tốt với hắn, hiếm có người kế phụ nào yêu thương nhi tử riêng của thê tử mình đâu.

Suy cho cùng, dù ta nói thế nào cũng không bằng trái tim muội muốn điều gì, muội hãy tự hỏi bản thân mình xem muội muốn gì, tình cảm của muội dành cho Hướng công tử có đủ lớn để vượt qua những trở ngại kia không? Và nhất là, hãy tự hỏi bản thân, nếu muội bỏ lỡ, đánh mất hắn rồi, bản thân có hối hận, có nỡ hay không? Muội muội, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất để sống, hãy làm điều gì bản thân thấy thoải mái, hạnh phúc và không hối hận vậy là được rồi..."
———
Hai tháng sau, sau khi từ Tô Châu trở về, Hướng Viễn lập tức đến tìm Tiêu Ngọc, chẳng ngờ là hai mẹ con nàng đã ở Hướng phủ chờ hắn, Tiêu Ngọc còn chạy đến ôm chầm lấy hắn, bày tỏ lòng mình, muốn cùng hắn suốt đời suốt kiếp có nhau.

Và ngày hôm nay chính là ngày Hướng Viễn cùng Tiêu Ngọc thành thân, chính thức nên duyên phu thê, cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này, đầu bạc răng long chẳng ai có thể tách rời.
Và cũng trong ngày hôm nay, vì sai lầm ngày đó Bạch Chi gây ra ở Tiêu phủ, Bạch lão phu nhân cảm thấy hổ thẹn vô cùng, không nhân nhượng nữa mà quyết tâm chặt đứt ý nghĩ gả cho Tiêu Chấn của Bạch Chi, sau đó tìm một mối hôn sự, kiên quyết gả nàng ta đi xa, vĩnh viễn không nên trở lại Nam Cương, càng là vĩnh viễn từ bỏ tạp niệm kia đi.

Giờ lành đã điểm, Bạch Chi một thân hỉ phục bị Bạch lão phu nhân ép ngồi vào kiệu hoa, xuất giá gả đến nơi xa xôi, mãi mãi không thể quay đầu....