Sau khi trò chuyện qua lại một hồi, gia đinh của Tiêu Chấn từ bên ngoài đi vào, khẽ thông báo bên tai hắn rằng đã đến giờ khởi hành, cũng nên ra cửa để chuẩn bị đi thôi.

Tiêu Chấn gật đầu, đường đi Nam Cương xa xôi, từ kinh thành đến đó cũng mất mấy ngày đi đường, vì lo lắng cho bệnh tình mẫu thân cho nên hắn quyết định khởi hành sớm hai ngày.

Đưa mắt nhìn sang Ninh Tĩnh ngồi kế bên mình, tuy hai người chỉ mới gặp lần đầu, chưa tiếp xúc gì nhiều nhưng trong lòng hắn giờ đây lại dâng lên chút khó xử cùng thương cảm cho nàng.

Là một đại tiểu thư của Tô gia, tuy là thứ nữ nhưng cũng là tiểu thư khuê các thanh cao, giờ đây phải gả đi xa phụ mẫu, lại không thể danh chánh ngôn thuận có một hôn sự đúng nghĩa để người đời bàn tán, hắn thật cảm thấy bản thân không tốt chút nào, thầm nhủ sau này sẽ chăm lo và ân cần với nàng nhiều hơn để nàng không phải tủi thân khi gả xa nhà.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, đã đến giờ khởi hành rồi, chúng con xin phép."
Tiêu Chấn đứng lên hành lễ, Ninh Tĩnh cũng đi đến sau lưng hắn, cúi đầu chào bái biệt Tô đại nhân cùng Tô phu nhân.

Tô đại nhân cùng Tô phu nhân tiễn hai người họ ra đến cửa phủ, ở ngoài đã có một chiếc xe ngựa lớn đang chờ, theo sau là một chiếc xe nữa để chở hành lý của Ninh Tĩnh.

Sau khi gia đinh chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh cúi đầu hành lễ bái biệt lần nữa, trước lúc rời đi nàng không khỏi xúc động, Tô phủ tuy không phải là nơi nàng sinh ra nhưng đã sống ở đây mười mấy năm tất nhiên sẽ có nhiều tình cảm cùng kỉ niệm.

Ra tiễn họ ngoài Tô đại nhân, Tô phu nhân, Diệp di nương còn có vài nha hoàn thân thiết với nàng.

Ninh Tĩnh tiến lên một bước, theo đúng như bổn phận của mình ôm chầm lấy Diệp di nương, an ủi bà vài câu, sau đó nắm tay chào tạm biệt vài nha hoàn thân thiết, cuối cùng nghẹn ngào xoay người, nhờ có Tiêu Chấn đỡ lên xe ngựa, một khắc sau, xe ngựa lăn bánh, Ninh Tĩnh nghiêng người vén màn che nhìn Tô phủ lần cuối, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng được thấy nơi này, từ nay về sau khó lòng quay trở lại.

Nhận thấy bản thân có cảm xúc không đúng mực, Ninh Tĩnh lấy khăn tay ra, lau đi những giọt nước mắt rơi trên gò má, cố gắng khắc chế tốt nhất để không mất mặt trước Tiêu Chấn.


Xe ngựa đi được nửa ngày đường, bên trong xe vẫn một mảnh yên tĩnh, từ lúc rời Tô phủ đến giờ giữa hai người họ chưa ai mở lời nói với ai câu nào, lại trong không gian nhỏ hẹp như vậy, cảm giác có chút bí bách.

Chợt Ninh Tĩnh nhớ ra một chuyện, là vấn đề liên quan đến mẫu thân của Tiêu Chấn, dù sao nàng cũng sắp trở thành nhi tức của bà rồi, quan tâm cùng hỏi han là bổn phận tiên quyết, hơn nữa có chủ đề trò chuyện vẫn tốt hơn là im lặng thế này.

"Tiêu phu nhân sức khoẻ thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"
Ninh Tĩnh len lén quan sát Tiêu Chấn, mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng.

Tuy nói thì nói thế nhưng nàng vẫn có chút ngại ngùng, hôn lễ chưa cử hành, xưng mẫu thân thì có vẻ không hay lắm, thôi thì Tiêu phu nhân cho ổn thoả.

Nàng cũng muốn dò hỏi một chút, chuyện mẹ chồng con dâu xưa nay không hoà hợp xảy ra rất nhiều, nàng muốn biết tính cách Tiêu phu nhân ra sao để dễ tìm cách sống chung cho hoà thuận.

"Chỉ là phong hàn, nhưng trước giờ mẫu thân sức khoẻ yếu, chỉ sợ vì vậy mà càng nặng thêm.", Tiêu Chấn không nhìn Ninh Tĩnh, chỉ trầm thấp đáp lại câu hỏi của nàng, nhưng qua giọng điệu cũng có thể thấy hắn lo lắng và yêu thương mẫu thân như thế nào.

Cũng đúng, Tiêu lão gia mất sớm, chỉ còn mỗi hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, thử hỏi sao hắn không để tâm Tiêu phu nhân cho được.

"Tiêu phu nhân..., nhìn Tiêu thiếu gia như vậy, có lẽ Tiêu phu nhân là một người phụ nữ ôn hoà, nhã nhặn lại đầy tình cảm."
"Ý nàng là sao?", Tiêu Chấn xoay đầu nhìn Ninh Tĩnh, khẽ nhíu mày hỏi.

Xe ngựa gập ghềnh, Ninh Tĩnh vì lần đầu ngồi xe ngựa đi quãng đường dài như thế nên không quen, vì thế có chút mệt mỏi cùng say sẩm, khi trò chuyện cùng Tiêu Chấn, vì còn e ngại mới vừa gặp nên khá khép nép giữ mình, ánh mắt sáng trong đầy tò mò nhìn chăm chú người đối diện, dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra nàng có bất cứ suy nghĩ không phải nào.

Tiêu Chấn không biết vì sao bản thân lại nhạy cảm như thế, nhưng khi nhìn thấy nàng lại không thể kiềm chế bản thân nhớ đến chuyện kia, trong lòng có vướng mắc ắt sẽ dẫn dến không vui vẻ gì khi trò chuyện cùng nàng, nhất thời trên mặt vô tình hiện lên đôi chút bất mãn, nghi ngờ cùng trầm mặc.


"Chỉ là ta nghe nói chuyện mẹ chồng con dâu hay có xung đột, ta không biết tính tình Tiêu phu nhân thế nào, chỉ muốn hỏi một chút, sau này chung sống cũng hoà hợp, vui vẻ hơn.

Tiêu thiếu gia, người cũng không muốn nhìn thấy nhà cửa không vui mà, có phải không?"
Ninh Tĩnh là một nha hoàn, từ nhỏ đã được dạy bảo phải trung thực cùng tận trung với chủ nhân cho nên trước giờ nàng nói gì làm gì đều là từ thật tâm của nàng, một chút giấu diếm hay ý đồ cũng không có.

Chính vì vậy khi Tiêu Chấn hỏi chuyện nàng đều thành thật trả lời, ánh mắt của nàng đã nói lên tất cả, không hề chột dạ hay lúng túng khi bản thân bị chất vấn.

"Mẫu thân là một người phụ nữ tuyệt vời."
Tiêu Chấn nhìn thấy dáng vẻ thấy chết không sờn của nàng, lại thêm nét mặt cây ngay không sợ chết đứng kia nhất thời trong lòng dâng lên một cảm xúc kì lạ khó nói.

Hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh kia của nàng nữa, nhìn chúng làm hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, chúng như là bằng chứng hữu hiệu nhất chứng minh suy nghĩ cùng nghi vấn của hắn là sai lầm, là hắn trách oan nàng.

Cuối cùng chỉ để lại một câu trả lời ngắn gọn nhưng bao hàm đầy đủ về tính cách của mẫu thân hắn.

Ninh Tĩnh nhìn ra được Tiêu Chấn có vẻ không thích nàng cho nên nàng cũng không hỏi gì nữa, chỉ im lặng mà ngồi đấy, lâu lâu lại vén màn xe lên nhìn cảnh vật xung quanh.

Mấy chục năm trời nàng mới được ra đường rồi đi xa như thế, mọi thứ thật mới lạ và hứng thú với nàng, nhiều lúc đi qua vài đoạn đường có mấy đứa trẻ vui đùa, Ninh Tĩnh còn quên thân phận của mình, vẫy vẫy tay cười đùa cùng chúng, vừa là vui vẻ vừa là đồng cảm.

Những đứa trẻ đó ăn mặc rách rưới, mặt mày lấm lem nhưng lúc nào chúng cũng vui vui vẻ vẻ, tràn đầy sức sống, hệt như nàng khi mới năm tuổi.


Ngày hôm nay, nếu không phải đóng giả Tô Thanh Nguyệt đại tiểu thư, có lẽ nàng vẫn chỉ là một nha hoàn hèn mọn, cả đời chẳng biết ăn sung mặc sướng là gì cả.

Chợt từ đằng xa, Ninh Tĩnh nghe thấy một tiếng khóc nấc lên của một cô nương, nghe giọng xem chừng còn nhỏ tuổi, dựa vào tiếng khóc ấy, có vẻ đau khổ và quẫn bách vô cùng.

Ninh Tĩnh đưa đầu ra ngoài thêm một chút nữa, phía xa xa kia liền thấy một cô nương tầm mười lăm tuổi, mặc trên mình một bộ đồ vải rách rưới, đầu tóc bù xù, gương mặt vì khóc quá nhiều cho nên đã sưng húp lên, trông chẳng còn chút sức sống nào, phía trước nàng là thi thể một người đàn ông cũng rách rưới không kém, bên cạnh còn có tấm bảng viết vội, nội dung là bán thân để có ngân lượng mai táng cho cha đã mất.

Mà xe ngựa bọn họ đang đi qua một vùng quê nghèo, người dân ở đây đều là nông dân chân đất tay bùn, mỗi ngày kiếm bữa ăn còn khó huống chi là mua người.

Trái tim Ninh Tĩnh thắt lại, nàng chợt nhớ đến hình ảnh phụ mẫu mình dần dần kiệt sức mặc cho lũ cuốn trôi đi, cảm giác mất đi người thân duy nhất là tồi tệ đến thế nào, nàng không muốn lại có thêm một người giống nàng.

"Dừng xe."
Ninh Tĩnh lên tiếng, xe ngựa dừng lại, nàng xách váy vén màn cửa chầm chậm bước xuống, Tiêu Chấn bên cạnh thấy vậy cũng bất ngờ, không biết nàng muốn làm cái gì, vội khom người đi theo.

Ninh Tĩnh xuống xe ngựa, đi thêm vài bước nữa là đến chỗ cô gái kia đang ngồi khóc nấc lên, không ngại dơ bẩn, càng không ngại có ai nghi hoặc thân phận bản thân, nàng khẽ ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô nương đó, hỏi han.

"Mai táng cho phụ thân ngươi cần bao nhiêu ngân lượng?"
Cô nương trẻ đó ngồi ở đây đã hai ngày, đoạn đường này người đi qua đi lại nhiều nhưng chưa từng có ai dừng lại hỏi thăm nàng, duy chỉ có cô nương ăn vận sang trọng này là người duy nhất nán lại hỏi han, nhất thời làm nàng xúc động, bao nhiêu dồn nén những ngày qua đều bộc phát dữ dội.

"Đừng khóc, đừng khóc.", Ninh Tĩnh lấy khăn tay ra đưa cho cô nương đó, không ngừng vỗ vai an ủi.

Tiêu Chấn đứng cách xa đó tầm một thước, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ngây người, một tiểu thư kim chi đài các được ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ chưa bao giờ phải động mười đầu ngón tay hôm nay lại vì một cô nương bần hàn mà nán lại, không những thế còn không ngại dơ bẩn ngồi bên cạnh, vỗ vai an ủi, còn đưa khăn tay chính mình cho nàng lau nước mắt?.

Ngôn Tình Hay
"Tiểu thư, ta chỉ cần hai lượng bạc thôi.


Ơn cứu mạng của tiểu thư, ta dù làm trâu làm chó cũng sẽ báo đáp đến cùng.", cô nương ấy sau một lúc mới trấn tĩnh lại, đau xót nhìn phụ thân nằm trên tấm chiếu rách trước mặt, đã hai ngày rồi vẫn chưa được chôn cất đàng hoàng, bản thân cảm thấy bất hiếu vô cùng.

Nhưng vì gia cảnh quá khó khăn, tiền ăn còn không có huống chi là tiền mai táng? Cuối cùng nàng quyết định bán thân mình để lo hậu sự cho phụ thân, hôm nay cuối cùng cũng có quý nhân đến giúp đỡ nàng, cô nương ấy đưa tay ngậm ngùi lau nước mắt, ánh mắt đầy mong chờ hướng về Ninh Tĩnh.

"Đây là mười lượng bạc, mai táng cho phụ thân ngươi xong có lẽ còn dư chút đỉnh, có thể làm kế sinh nhai.", Ninh Tĩnh xoay người ra hiệu cho Tiểu Ly lấy ra mười lượng bạc rồi đưa đến cho cô nương đó, hoàn toàn không đề cập đến việc báo đáp gì đấy.

"Tạ ơn tiểu thư, tạ ơn tiểu thư, nhưng ta chỉ lấy hai lượng bạc thôi.

Tiểu thư, người có thể đợi ta một ngày được không? Sau khi lo hậu sự cho phụ thân, ta nguyện đi theo người, làm trâu làm ngựa báo đáp ơn này.", cô nương đó đưa tay chỉ cầm lấy hai lượng bạc theo đúng như những gì bản thân đã nói, sau đó dập đầu xuống đất không ngừng tạ ơn Ninh Tĩnh, cuối cùng không quên một lần nữa nhắc lại việc muốn báo đáp ân nhân.

"Ngươi cứ cầm lấy hết đi rồi lấy đó làm vốn buôn bán nhỏ, ta chỉ nhất thời ra tay tương trợ, không có ý định muốn ngươi báo đáp gì.", nói rồi Ninh Tĩnh bỏ tất cả số bạc còn lại vào tay cô nương đó, ôn nhu giải thích.

Nàng chỉ là một người đóng giả tiểu thư khuê các, lại còn đang theo phu quân về nhà, mọi chuyện không do nàng làm chủ, dù muốn cứu giúp cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Tiểu thư, ta nguyện vì người ra sức, xin hãy thu nhận ta đi.", cô nương ấy lại chực chờ rơi nước mắt, nhất quyết muốn báo đáp Ninh Tĩnh, tuy nàng chỉ là một cô nương bần hàn bán thân nhưng lời nói ra nhất định phải giữ lời, ai là người giúp đỡ nàng, nàng sẽ tận lực báo đáp đến cùng.

"Cô nương, ta..."
Ninh Tĩnh vừa định nói gì đó thì ở phía sau, Tiêu Chấn đã ngắt lời lên tiếng trước.

"Nếu đã vậy thì ngươi theo hầu nàng ấy đi.

Tối nay chúng ta sẽ nghỉ tại khách điếm phía trước, ngày mai giờ mão ngươi đến đấy, cùng chúng ta lên đường.".