"Cữu mẫu, cữu mẫu."
Mới sáng sớm, Tiểu Thuỵ xiêm y chỉnh tề, vẫn như cũ tinh nghịch ba chân bốn cẳng chạy đến tư phòng của Ninh Tĩnh, bé con đứng ở ngoài cửa lớn tiếng gọi nàng, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng lớn.

"Tiểu Thuỵ, có lẽ Tô tiểu thư còn ngủ nghỉ, hay là chúng ta ra sân chơi trước đợi người có được không?"
Nhũ mẫu của Tiểu Thuỵ đứng ở phía sau bé con khuyên nhủ.

Mấy ngày gần đây, ngày nào Tiểu Thuỵ cũng chạy đến tìm Ninh Tĩnh để chơi đùa, bây giờ xem ra thời gian bé con ở cùng nàng còn nhiều hơn là thời gian ở cùng Tiêu Ngọc.

Nhũ mẫu ngày nào cũng chứng kiến dần dần cũng thành quen, lúc thì hì hục chạy theo Tiểu Thuỵ, lúc thì không ngừng khuyên nhủ chờ đợi, ngày nào cũng thế, đến chừng một khắc sau Ninh Tĩnh mới xuất hiện giúp bà dàn xếp ổn thoả.

Bình thường có Tiêu Ngọc tiểu thư ở phủ, cùng lắm Tiểu Thuỵ chơi cùng Ninh Tĩnh một buổi sáng, buổi chiều liền quay trở về cùng mẫu thân.

Nhưng hôm nay cùng ngày mai trong phủ ngoài Ninh Tĩnh thì chẳng còn ai cả, Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu tiểu thư ra ngoài lễ phật ngày mai mới về, Tiêu thiếu gia thì nghe nói bận rộn việc kinh doanh, có lẽ đêm nay sẽ ở lại cửa hiệu, có lẽ hôm nay, cả bà và Ninh Tĩnh đều sẽ kiệt sức với bé con này mất thôi.

Như thường ngày, một khắc sau Ninh Tĩnh mới ở trong tư phòng đi ra, sau khi dùng bữa sáng cùng Tiểu Thuỵ thì hai người bắt đầu dạo chơi trong sân vườn.

Hôm trước nhờ có Tiêu Chấn sửa xong con diều, hôm nay hai người mới có diều để chơi.

Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy có nắng nhưng lại không gay gắt, thường xuyên có gió thổi qua, xem chừng là một ngày đẹp trời để thả diều đây.


Trong sân vườn Tiêu phủ, hai bóng dáng một lớn một bé hì hục chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng dừng lại để chỉnh chỉnh dây, tiếng cười nô nức hoà vào nhau vang lên, trông náo nhiệt và vui vẻ vô cùng.

Tiểu Thuỵ thả con diều hình chú heo mũm mĩm, nhờ có nhũ mẫu trợ giúp mà diều bay càng ngày càng cao, còn nàng thả diều hình con công, tuy bay không cao bằng nhưng nhờ có chiếc đuôi dài cho chính nàng cắt vẽ, hình ảnh một chú công xoè đuôi lượn lờ trên bầu trời trông tuyệt đẹp vô cùng.

"Tiểu Thuỵ, mau, chạy một chút, diều của con sắp rơi rồi.", Ninh Tĩnh cao giọng nhắc nhở.

Tiểu Thuỵ nghe thấy liền gật đầu, bé con xoay lưng ra hiệu với nhũ mẫu, hai người hợp sức nắm dây diều chạy một đoạn, thuận theo thế gió mà chú heo kia một lần nữa lại tung bay trên bầu trời.

Ninh Tĩnh thấy chú công của mình cũng không khá khẩm hơn là bao, chủ động kéo rồi thu hồi dây liên tục, thêm vào đó là chạy tới chạy lui, tuy có chút mệt mỏi nhưng tâm trạng nàng đang rất vui, vốn không để ý nhiều.

Toàn bộ khung cảnh nô đùa thả diều kia đều thu vào tầm mắt của Tiêu Chấn.

Vốn dĩ hắn đã ra cửa hiệu rồi nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, liền sai A Tài cùng mình trở về phủ, khi đi ngang qua sân vườn lại vô tình nhìn thấy hoạt cảnh này, khoé môi hắn không tự chủ được khẽ kéo lên, ý cười trong mắt ngày càng rõ ràng.

"Thiếu gia, trông Tô tiểu thư cùng Tiểu Thuỵ vui vẻ chưa kìa, nhìn thật giống đôi mẫu tử có phải không?"
A Tài đứng sau lưng Tiêu Chấn vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này, thiếu gia hắn chưa bao giờ lén lút quan sát một người như vậy, hơn nữa từ ngày đón Tô tiểu thư từ kinh thành đến đây, dáng vẻ của thiếu gia nhà hắn xem chừng đã động lòng với tiểu thư rồi.

Chính vì vậy, A Tài hắn không ngần ngại lắm lời thêm vài câu, cơ hội để trêu ghẹo chủ nhân đâu phải lúc nào cũng có, phải không?
Tiêu Chấn không nói gì, ngược lại còn quay đầu liếc nhìn A Tài một cái.


"Thiếu gia, có điều Tiểu Thuỵ nghịch ngợm như vậy, Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu tiểu thư ngày mai mới về, người tối nay lại ở cửa hiệu, trong phủ chỉ còn mỗi Tô tiểu thư cùng Tiểu Thuỵ, không biết tiểu thư có chống đỡ nổi không?"
Danh tiếng nghịch ngợm, quậy phá của Tiểu Thuỵ trong phủ không ai là không biết, ngay cả Tiêu tiểu thư tính tình lãnh đạm đôi lúc còn không chịu nổi nữa huống chi là Tô tiểu thư.

A Tài nói câu này tuy là xuất phát từ miệng của hắn nhưng tâm ý trong đó, rốt cuộc là đang cố ý nói cho Tiêu Chấn nghe hay là thật lòng lo lắng cho vị phu nhân tương lai này đây?
"A Tài, có phải dạo gần đây ít việc quá nên ngươi sinh ra rảnh rỗi, hay đem chuyện của người khác ra bàn luận?"
Tiêu Chấn xoay hẳn người lại đối diện với A Tài, ý tứ trong lời của gia đinh này làm sao hắn nghe không hiểu cho được? Quả thật Tiểu Thuỵ nghịch ngợm khó quản, Tô Thanh Nguyệt lại mới đến chưa có kinh nghiệm, cả một ngày dài ở cạnh bé con, liệu có chịu đựng nổi? Nhưng mà trước khi đi mẫu thân đã dặn dò, hắn không thể không theo, hơn nữa từ tận sâu trong lòng hắn, hắn có lòng tin nàng nhất định sẽ làm được.

"Thiếu gia, nô tài chỉ nói nhảm một chút, người đừng để bụng.", A Tài nghe thấy lời của Tiêu Chấn liền run người, hắn còn chê bản thân quá nhàn rỗi có phải không? Chẳng lẽ thiếu gia của hắn không nhận ra phải cần hắn chỉ điểm? Thật là quá lo chuyện bao đồng rồi.

"Đi, về cửa hiệu."
Nói rồi Tiêu Chấn cất bước đi, trước khi đi còn không quên nhìn về phía sân vườn thêm một chút, bất giác môi hắn cong lên, nhưng sau đó lại thấy A Tài len lén nhìn theo hắn, còn trộm cười giống hắn nữa, Tiêu Chấn liền thấy bản thân có chút mất mặt, thu lại nụ cười, bày ra vẻ mặt lạnh lùng cất bước rời khỏi Tiêu phủ.

———
Dùng xong bữa trưa tại chùa, lâu ngày thay đổi khẩu vị ăn chay, Tiêu lão phu nhân cảm thấy lạ miệng, nhất thời vị giác kích thích nên ăn nhiều một chút, cuối cùng lại thấy trướng bụng, đành phải lôi kéo Tiêu Ngọc đi dạo một chút để tiêu thực.

Nhìn thấy Tiêu Ngọc dù bồi mình đi dạo nhưng nét mặt lại trầm tư lo lắng, biết nữ nhi của mình đang nghĩ điều gì, bà đưa tay nắm lấy tay nàng, an ủi vỗ về vài cái.

"Đang lo lắng cho Tiểu Thuỵ sao?"
Tiêu Ngọc không đáp chỉ gật đầu, trước giờ chưa phải nàng chưa từng đi lễ phật cùng mẫu thân, tuy nhiên thường là sáng đi chiều về, chưa bao giờ đi qua đêm mà để Tiểu Thuỵ ở lại một mình.


Bây giờ có lẽ là đến giờ dùng bữa trưa rồi, không biết nhi tử nàng đã ăn hay chưa? Tô tiểu thư kia có chăm lo cho bé con tốt không? Càng nghĩ tâm nàng càng thêm rối bời.

"Trong chuyện lần này, quả thật mẫu thân không đúng, muốn thử thách Tô tiểu thư cho nên phải để Tiểu Thuỵ chịu khổ một phen.

Nhưng mà Ngọc nhi, con đã làm mẫu thân người khác, tâm tư con sao ta không hiểu, Tiểu Thuỵ dần dần trưởng thành, con cũng nên để cho bé con tự lập đi thôi."
Lần này mọi chuyện đều là do Tiêu lão phu nhân sắp xếp.

Như đã nói trước đó, mồng năm tháng tám là ngày tốt, thích hợp để cử hành hôn lễ, từ đây đến đó còn nửa tháng nữa, còn biết bao nhiêu là thứ để chuẩn bị, nếu không quyết định sớm, e là không kịp.

Lần này xem như là thử thách cuối cùng Tiêu lão phu nhân dành cho Ninh Tĩnh.

Thứ nhất, bà muốn thử xem khả năng ứng biến, thích nghi hoàn cảnh của nàng như thế nào vì bà đã điều động người trong phủ hết cả rồi, số hạ nhân hầu hạ không nhiều, xem ra Ninh Tĩnh phen này phải xoay sở không ít.

Thứ hai, tuy Tiểu Thuỵ yêu thích Ninh Tĩnh, qua đó cho mọi người thấy tính cách nàng nếu không tốt bé con đã không nhất mực theo đuôi như thế, nhưng mà, mọi lần Ninh Tĩnh chơi đùa cùng Tiểu Thuỵ đều có người trong Tiêu phủ quan sát, lần này cho nàng ở riêng cùng Tiểu Thuỵ, có lẽ những điều trước giờ nếu có che giấu sẽ dễ dàng lộ ra ngay thôi.

Mà điều quan trọng nhất trong việc Tiêu lão phu nhân sắp xếp chính là muốn rèn luyện cho Ninh Tĩnh, nếu sau này nàng trở thành mẫu thân thì nên biết phải chăm hài tử của mình như thế nào.

Nếu Ninh Tĩnh có thể thuận lợi trải qua thử thách này, không còn gì băn khoăn nữa, nàng đích thị chính là thê tử danh chính ngôn thuận của Tiêu Chấn.

"Nhưng mà, dù sao Tô tiểu thư không phải mẫu thân ruột thịt của Tiểu Thuỵ, chắc chắn không thể chăm lo cho bé con được tốt nhất, hơn nữa tính cách Tiểu Thuỵ bướng bỉnh lại nghịch ngợm, rất dễ làm người khác cảm thấy phiền toái, chỉ sợ rằng...", Tiêu Ngọc không dám nói vế sau, nàng chính là lo lắng Ninh Tĩnh bị Tiểu Thuỵ làm cho tức giận, lỡ như ra tay đánh bé con thì làm sao đây?
"Không phải còn nhũ mẫu sao? Tuy ta bảo nhũ mẫu của Tiểu Thuỵ không được can thiệp vào nhưng dù sao đó cũng là người ta an bài bên cạnh Tô tiểu thư, mọi nhất cử nhất động sẽ được bẩm báo lại cho chúng ta.

Mẫu thân biết con không thích Tô tiểu thư lắm, nhưng nếu thật sự nàng là một cô nương tốt, không phải ca ca của con trở thành người nam nhân may mắn cùng hạnh phúc sao? Tiêu Ngọc, nếu là như thế, tại sao con không thử mở lòng tiếp nhận?"

———
Trời đã vào đêm, khi nãy Ninh Tĩnh ăn hơi quá chén, trong bụng bây giờ no đến căng phồng nên nàng chưa vội đi ngủ, ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách một chút.

Tiểu Thuỵ sớm đã dùng bữa xong, nàng liền phân phó Minh Lan cùng nhũ mẫu làm vệ sinh cho bé con, sau khi đích thân ru ngủ cho Tiểu Thuỵ mới trở về tư phòng.

Tuy mệt mỏi cả ngày cùng đã buồn ngủ đến độ mắt sắp híp lại, nàng vẫn gắng gượng một chút, nếu mang bụng no căng đi ngủ sẽ không tốt chút nào.

Lật từng trang sách, Ninh Tĩnh chú tâm đọc kĩ từng dòng chữ một.

Một nha hoàn như nàng làm sao có thể học chữ chứ? Chẳng qua là khi còn ở Tô phủ, Cố mama, nhũ mẫu của đại tiểu thư là một người ôn hoà lại tốt bụng, nhìn thấy hoàn cảnh này đáng thương lại ham học mới len lén dạy chữ cho nàng chứ nếu không khi nàng giả danh thành đại tiểu thư lại không thể nhận ra được mặt chữ thì chắc chắn sẽ không ổn rồi.

"Tiểu thư, người đã mệt mỏi rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm thôi.", Minh Lan đứng hầu phía sau tiến lên nhắc nhở.

Đừng nghĩ Tiểu Thuỵ chỉ là một bé con ba tuổi mà khinh thường, bé con nghịch ngợm cả ngày hôm nay đã xoay mọi người đến chóng cả mặt rồi, thật là mệt chết đi.

"Được, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.", đưa tay sờ sờ lên bụng, Ninh Tĩnh mới gật đầu đồng ý, ngồi một lúc cũng đã tiêu thực rồi, đến lúc có thể đi nghỉ rồi.

Ngay lúc Ninh Tĩnh vừa đặt chân xuống xỏ giày vào thì đột nhiên Mẫn Mẫn từ ngoài cửa gấp gáp chạy vào, mặt mày tái xanh đến cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy quỳ thụp xuống mắt đất không ngừng gọi tiểu thư.

"Mẫn Mẫn, có chuyện gì?", Mẫn Mẫn là một cô nương hoạt bát cùng mạnh mẽ, hiếm khi lộ vẻ sợ hãi hấp tấp như vậy, nếu Ninh Tĩnh suy đoán không sai, chắc chắn đã có chuyện không hay rồi.

"Tiểu thư, Tiểu Thuỵ....Tiểu Thuỵ không ổn rồi...".