Trong phòng, Tô phu nhân đang ngồi trên nhuyễn tháp, tay gác lên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh đỡ lấy trán, nét mặt mệt mỏi cùng lo âu, bây giờ trong lòng bà đang rối như tơ vò, vừa xót xa cho nữ nhi của mình vừa cảm thấy bí bách vì đã suy nghĩ đã mấy đêm rồi vẫn chưa thể nghĩ ra cách giải quyết cho thoả đáng.

Mấy đêm thức trắng lo nghĩ, càng thêm nhiều lần tìm cách, lựa lời khuyên nhủ phu quân đừng chấp thuận mối hôn sự đó, thế nhưng bà càng muốn bàn luận thì phu quân càng tìm cách lảng tránh, đưa ra nhiều lý do để khước từ.

Đã sắp đến ngày diễn ra hôn sự, nếu không thể tìm phương hướng giải quyết, bà chỉ đành ngậm ngùi tiễn nữ nhi của mình gả đi nơi biên quan xa xôi, cả đời này khó mà có cơ hội gặp lại.

"Phu nhân, người ăn chút gì đi, đã mấy hôm rồi người đều bỏ bữa, như thế sẽ ảnh hưởng sức khoẻ lắm."
Ôn Dung- nha hoàn thiếp thân của Tô phu nhân đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy tiểu nha hoàn từ ngoài cửa bước vào ra hiệu liền biết đến giờ dùng bữa.

Đã mấy hôm rồi, phu nhân của bà vì mối hôn sự của tiểu thư mà đứng ngồi không yên, lo âu thấp thỏm, cả đồ ăn lẫn nước uống đều không nuốt trôi, nếu tình trạng này cứ kéo dài liên tục mãi không dứt, có lẽ tiểu thư chưa gả đi mà phu nhân đã ngã bệnh mất rồi.

"Ôn Dung, ta phải làm sao đây, Nhật nhi, ta không nỡ để con bé gả đi xa như thế.


Từ nhỏ nó đã được chiều chuộng, đủ đầy người hầu hạ, nếu nó gả đến tận phương xa đó, với gia thế của Tiêu gia kia, liệu có thể lo cho con bé cả đời an nhàn phú quý, không phải động tay động chân hay không?"
Tô phu nhân nghẹn ngào cất lời, Ôn Dung là nha hoàn thiếp thân đã đi theo bà từ khi bà còn là tiểu thư của Hứa gia, tính ra đã hơn ba mươi năm rồi, bà gả đến Tô gia chỉ đem theo mỗi Ôn Dung là nha hoàn, nhiều lúc nhớ nhà, chuyện vợ chồng đôi lúc cơm không lành canh chẳng ngọt, bà chỉ có thể tâm sự cùng Ôn Dung mà thôi.

Đến hôm nay cũng thế, chuyện gả nữ nhi làm bà rầu rĩ không an, Ôn Dung chính là nơi mà bà có thể trải hết lòng mình, tỏ vẻ yếu đuối mà không sợ ai khác dèm pha.

Hứa gia nhà mẹ đẻ bà là một gia tộc làm ăn, kinh doanh lâu đời, là một trong những phú hộ nức tiếng ở kinh thành, là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hứa gia, từ nhỏ Tô phu nhân đã sẵn cho mình tính cách kiêu ngạo, thanh cao, dáng vẻ tiểu thư đài các đứng trên nghìn người, mọi thứ đều thuận theo ý muốn của bà, dù có chuyện không vui gì đó xảy ra, với tư cách là một phu nhân của Tô gia, lại có Hứa gia chống đỡ, bà luôn kiêu ngạo, không ra vẻ yếu đuối, thất bại, mọi đường đi nước bước của mà là vì hai nhà Tô- Hứa mà suy tính, bất luận vì điều gì cũng không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bà.

Vậy thử hỏi, làm sao bà có thể yếu đuối, làm sao có thể suy sụp, nếu dáng vẻ này truyền ra bên ngoài, không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
"Phu nhân, người đừng nghĩ ngợi nhiều quá.

Tuy Tiêu gia ở tận Nam Cương xa xôi, nhưng với danh tiếng của Tô gia chúng ta, muốn trở thành thông gia, muốn cưới tiểu thư thì nhất định gia đình phải không được tuỳ tiện, của ăn của để tất phải có, nếu không, họ có mặt mũi nào đến đây mà cầu hôn chứ?", Ôn Dung nhìn thấy Tô phu nhân buồn bã lòng bà càng đau lòng hơn nhiều lần.

Bà đi theo Tô phu nhân đã hơn ba mươi năm, nhìn thấy Tô tiểu thư chào đời, rồi từ từ lớn lên, từ một bé gái lém lỉnh, hoạt bát giờ đã trở thành thiếu nữ ôn hương nhuyễn ngọc, suy cho cùng bà cũng là nhũ mẫu của tiểu thư, yêu thương tiểu thư như con ruột, làm sao có thể đành lòng nhìn tiểu thư chịu khổ? Suy đi tính lại bà thấy Tiêu gia có lẽ không đến nỗi nào, tuy ở nơi xa xôi hẻo lánh kia nhưng nếu không có của ăn của để, vàng bạc dư giả thì làm sao có mặt mũi đến mà xin cưới tiểu thư cơ chứ?
"Vàng bạc dư giả? Hừ, nếu thế thì sao không ở đấy tìm một cô nương nào đó mà cưới, sao lại đến tận kinh thành xa xôi, hơn nữa còn nhắc lại chuyện ơn nghĩa lúc xưa, nhất quyết muốn lấy Nhật nhi chứ? Không phải là đĩa đói mà đòi đeo chân hạc hay sao?", Tô phu nhân nghe thấy lời đó của Ôn Dung mà khinh thường nhếch môi, chuyện ẩn sâu bên trong năm đó người nha hoàn thiếp thân này của bà làm sao mà rõ hết? Chỉ sợ là cả nhà túng quẫn, bám víu chuyện cũ rích xưa kia mà kể công, muốn lấy nhi tử của bà để chuộc lợi hay sao? Tiêu gia đó, cứ nghĩ lựa lời khéo léo, hành động nhã nhặn phải phép thì có thể che giấu sao? Thật nực cười.


"Phu nhân, người..."
Đúng lúc Ôn Dung định nói điều gì đó thì đột nhiên cửa phòng chợt mở ra, Tô Thanh Nhật một thân xiêm y màu hồng phấn, bước đi vội vã, sắc mặt tái nhợt cùng buồn bực đẩy cửa bước vào, hướng đến Tô phu nhân chạy đến, cuối cùng ngồi gục xuống bên cạnh chân bà, uất ức nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, lăn dài trên nước da trắng nõn non mịn của nàng ta.

Tô Thanh Nhật đã nghe phụ thân cùng mẫu thân đề cập đến chuyện có ý định muốn gả nàng đi xa, đến tận nơi biên ải gì đó, bắt nàng chịu khổ.

Nha hoàn bên người sau khi đi nghe ngóng tin tức về bẩm báo lại, nói là Tiêu Chấn, người con trai duy nhất của Tiêu lão gia đến bái phỏng, đề cập đến chuyện ân nghĩa năm xưa, bây giờ muốn thực hiện lời hứa, ngỏ ý muốn kết hôn cùng với nàng ta.

Phì, nàng ta khinh, chỉ với một người xuất thân không ra gì, lại ở nơi xa xôi biền biệt đi mấy ngày đường mới đến, lại thêm gia đình chẳng phải là phú hộ gì mà muốn kết hôn cùng nàng ta, nằm mơ hay sao? Tô Thanh Nhật nghĩ nghĩ, lại vô cùng tự tin rằng phụ thân chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này.

Nhưng nàng ta đã sai lầm rồi, hơn nữa lại coi nhẹ ân nghĩa gì đó giữa hai gia đình, cuối cùng phụ thân đồng ý hôn sự, mẫu thân lại vô phương hoá giải, chỉ mấy ngày nữa là hôn sự sẽ diễn ra, nàng ta không thể gả đến nơi đó được, từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều, chưa từng phải động tay động chân làm bất cứ thứ gì, nếu như gả đến đó chịu khổ, làm sao nàng ta có thể chịu nổi đây? Hơn nữa, Tô Thanh Nhật đã để ý một thiếu gia trong kinh thành, hắn ta còn hứa hẹn sẽ đến nhà hỏi cưới nàng ta, một thiếu gia nức tiếng kinh thành cùng một tên nam nhân chẳng ra gì, khỏi phải nói thì cũng biết nàng ta chọn ai rồi đúng không?
"Mẫu thân, con không muốn kết hôn cùng tên đó, hắn ta chỉ là một tên khố rách áo ôm, lại ở tận biên ải xa xôi, con gả đến đấy sẽ chết mất.


Mẫu thân, người phải tìm cách giúp con.", Tô Thanh Nhật khóc oà lên, càng cố gắng tỏ vẻ đau đớn tột cùng để Tô phu nhân nhìn thấy, vì xót con gái sẽ bất chấp tìm cách để cứu vãn sự tình này.

"Nhật nhi ngoan, mẫu thân nhất định sẽ không để con gả đến đấy, ta sẽ tìm cơ hội thương lượng cùng phụ thân con xem thế nào.", Tô phu nhân xót con gái, nhìn thấy nhi tử mình hết sức yêu thương, che chở giờ đây phải sắp chịu khổ thì làm sao có thể an lòng? Vuốt ve mái tóc của Tô Thanh Nhật an ủi, trong đầu bà cũng đang dần dần tìm cách để đề cập với Tô đại nhân.

"Mẫu thân, hay là người nói phụ thân nhất quyết tỏ vẻ đã quên chuyện xưa, dù sao khi đó cũng chỉ có phụ thân cùng Tiêu lão gia, phụ thân không nhận thì họ cũng chẳng làm được gì!", Tô Thanh Nhật lắc đầu mấy cái, ánh mắt cùng lời nói dần trở nên mất kiên nhẫn.

Thương lượng? Đã gấp thế mà mẫu thân còn nói chỉ thương lượng thì làm sao có thể cứu vãn? Chỉ sợ thương lượng không thành, tương lai nàng ta xem như chấm dứt!
"Không được! Nhật nhi, đừng làm chuyện dại dột gì, mau về phòng, mẫu thân nhất định có cách giúp con."
Tô phu nhân nghe thấy ý kiến của Tô Thanh Nhật liền kiên quyết từ chối.

Tuy chuyện ân nghĩa kia lúc đó chỉ có hai người Tô đại nhân cùng Tiêu lão gia biết nhưng dù sao ở kinh thành Tô gia cũng là một gia tộc có tiếng, nếu đại sự không thành, Tiêu Chấn kia bất mãn rồi lan tin ra ngoài, mọi người dù không biết đúng sai là gì, chỉ vài câu bàn luận ngoài miệng như "ăn cháo đá bát" hay là "qua cầu rút ván", tuy chỉ là mấy lời đồn thổi nhưng về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô gia, sau này Tô gia còn mặt mũi nào ở kinh thành nữa chứ?
"Mẫu thân...", Tô Thanh Nhật không vừa lòng, sao phải lo lắng nhiều như thế chứ? Rốt cuộc danh tiếng của Tô gia quan trọng hơn hay là cuộc đời nàng ta quan trọng hơn cơ chứ?
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Ngay lúc này nha hoàn của Tô Thanh Nhật từ bên ngoài đi vào, bộ dạng cùng lời nói có chút gấp gáp, vì lời dặn của tiểu thư mà nhất thời quên mất lễ nghi, thất lễ trước mặt Tô phu nhân.

"Vô lễ, đã vào phủ lâu như vậy còn không biết lễ nghi là gì hay sao?"

Tô phu nhân đang rối bời vì chuyện của Tô Thanh Nhật, con gái bà ở bên người cứ không ngừng khóc lên đòi bà làm chủ, vì thế khi nhìn thấy nha hoàn của Tô Thanh Nhật liền không kiềm được lòng, tức giận đập tay xuống bàn, quát lớn.

"Xin phu nhân thứ lỗi cho nô tỳ."
Ninh Tĩnh sợ hãi liền quỳ thụp xuống, trán cũng dán chặt lên sàn nhà, cả người run rẩy theo từng nhịp thở phì phò tức giận của Tô phu nhân.

Khi nãy trước khi đến đây Tô Thanh Nhật có dặn dò nàng đi liên lạc với Lâm thiếu gia, nếu có tin tức gì lập tức đến báo ngay.

Vì chuyện sự tình gấp gáp nên nàng nhất thời quên mất, phạm phải lỗi lớn trước mặt Tô phu nhân.

Tô Thanh Nhật biết Ninh Tĩnh đến là để báo chuyện gì, trong lòng bồn chồn không yên, vì muốn nghe tin tức đó càng sớm càng tốt cho nên định mở lời với Tô phu nhân nói giúp cho nha hoàn này.

Ai ngờ, đúng lúc này Ôn Dung lại tranh trước, giọng nói còn có chút vui mừng khó tả.

"Phu nhân, nô tỳ đã có cách rồi!".