"Tiểu Lâm! Tiểu Lâm -----!" - Tiếng một người đàn ông trung niên gào khóc đột nhiên vang lên, Đồng Hâm và Bộ Tiểu Ngạn vội vàng chạy tới. Đồng Hâm từ xa nhìn thấy tài xế quỳ trên đất, ôm đầu khóc lớn, trước mặt ông là một đôi chân. Đồng Hâm nhất thời cảm thấy hai chân không còn chút sức, bởi vì đôi chân mặc cái quần jean đen thật sự rất giống Mã Lâm.

Bộ Tiểu Ngạn đi tới cạnh tài xế, hiện ra trước mắt nàng là xác của một cô bé ---- thật sự là một cái xác. Một cây sắt vừa mảnh vừa dài, từ vai trái xuyên thẳng qua người Mã Lâm, lộ phần đuôi ở xương hông, máu nhuộm đỏ cả người cô bé. Hai mắt Mã Lâm mở to, trạng thái sợ hãi vẫn còn in sâu trong đôi mắt đẹp đã mất đi tiêu cự.

"Mã Lâm....." - Đồng Hâm đứng phía sau Bộ Tiểu Ngạn, giọng nói khàn khàn gần như bị bóp méo. Bộ Tiểu Ngạn có chút không dám quay đầu nhìn mặt Đồng Hâm..... Mất đi người yêu sẽ có nét mặt thế nào? Bộ Tiểu Ngạn đã chịu đủ lắm rồi.

Trên xe có tổng cộng 36 người, bao gồm tài xế, Bộ Tiểu Ngạn và Tân. Trong đó có 25 người chết, 5 người mất tích, chỉ còn 6 người sống sót. Trong 6 người, có một nữ sinh bị thương nặng, hai chân gãy, trên mặt có vết rạch sâu, bụng chảy nhiều máu, không biết thương tổn đến mức nào. Đồng Hâm với một nam sinh khác tên Cố Gia Minh đỡ cô bé, 6 người tìm thấy một sơn động nhỏ tạm thời trú mưa.

Đặt nữ sinh bị trọng thương nằm trên đất, ba người đàn ông quay lại xe bus để tìm vài thứ hữu ích đựng trong hộp chống thấm.

Nữ sinh bị thương đang tự nói chuyện với chính mình, Bộ Tiểu Ngạn chạm vào trán cô bé, cau mày nói với Tân: "Sốt rồi!"

Chân của Tân cũng bị thương, ngồi dưới đất ôm chính mình: "Tôi cũng rất lạnh đây, bằng không để tôi ôm cô bé dùng nhiệt độ cơ thể trung hòa một chút? Tôi thấy ấm, còn cô bé cũng có thể hạ nhiệt?"

Bộ Tiểu Ngạn phát hiện cô gái này hình như rất không đứng đắn, nhìn nữ tính như vậy mà lại nói chuyện như một kẻ lưu manh với một cô bé? Bộ Tiểu Ngạn không để ý đến đề nghị hèn hạ này của cô, ngồi xổm xuống bên cạnh nữ sinh, bắt cô bé phải nói chuyện với nàng. Như vậy có thể đề phòng cô bé ngủ thiếp đi --- nếu lúc này mà ngủ, chắc sẽ không tỉnh lại được.

Tân liếc nhìn bóng lưng của Bộ Tiểu Ngạn, nói: "Này, sau lưng cô chảy rất nhiều máu."

Bộ Tiểu Ngạn không quay đầu: "Tôi không sao."

"....." - Tân có chút không hiểu: "Cô không quen biết họ, tại sao phải liều mạng vì những người xa lạ? Ngay cả bản thân bị thương cũng không để ý. Tôi thấy cô bị thương cũng không nhẹ hơn tôi."

Bộ Tiểu Ngạn vẫn không quay đầu, nhẹ nhàng xoa bóp hai tay của nữ sinh, để không bị đông cứng. Nàng vừa xoa bóp vừa nói: "Nếu cô cảm thấy tôi ngu ngốc, thì tôi chỉ có thể nói rằng, chúng ta không cùng một thế giới."

Tân thật hết nói nỗi với cô gái này. Nói cô bị thần kinh, thì cũng chưa tới mức điên. Nói cô bình thường, thì sao lại kì lạ như vậy. Cơ thể gầy gò của cô ẩn chứa năng lượng khiến người ta khó tin, thật sự là một người đáng kinh ngạc, vô thức muốn đến gần cô hơn một chút: "Này, cô gái điên, cô tên gì?"

"....Bộ Tiểu Ngạn."

"À, Tiểu Ngạn. Tôi nói này, cô cũng nên ôm tôi một cái, tôi cũng rất lạnh mà....." - Tần nói xong, thấy Bộ Tiểu Ngạn không hề động đậy, trong lòng thầm mắng cô: "Damn! Đồ phụ nữ bất công! Tôi cũng là người bị thương đó!" - Vừa mới chửi rủa Bộ Tiểu Ngạn trong lòng xong, liền cảm thấy phía sau có chút ấm áp, Bộ Tiểu Ngạn ôm nàng.

"Có....tốt hơn chưa?"

"A, tốt."

Sau đó hai người đều im lặng, im lặng tới mức khó hiểu.

Cánh tay Bộ Tiểu Ngạn rất mảnh mai, nàng quỳ gối ôm Tân từ phía sau, vòng tay qua cổ cô, ngực áp vào lưng cô. Tân cẩn thận cảm nhận từ sau lưng, a.....ngực Bộ Tiểu Ngạn hơi nhỏ? Aiz, xinh đẹp như vậy, nhưng lại là màn hình phẳng, thực sự đáng tiếc.

Bộ Tiểu Ngạn tất nhiên không ngờ rằng, cái người phụ nữ trong lòng nàng lại có những suy nghĩ thiếu đứng đắn đó. Nàng chỉ cảm thấy thân nhiệt của Tân quá cao, sờ lên trán cô: "Cô hình như cũng sốt rồi. Rất nóng."

"Không phải chứ..... Tôi cảm thấy rất lạnh."

Bộ Tiểu Ngạn ôm cô chặt hơn: "Không sao, không sao. Chút nữa họ trở lại, có quần áo và thuốc, uống thuốc xong sẽ ổn."

Giọng nói mềm mại của Bộ Tiểu Ngạn vang lên bên tai Tân, làm Tân đang sốt trong lòng cũng thấy ngứa. Những năm ở Mỹ, những người bạn gái mà nàng tiếp xúc tất cả đều là buông thả tính cách nồng nhiệt, người phụ nữ dịu dàng như vậy Tân chưa từng tiếp xúc qua. Lần đầu tiếp xúc, lại có chút rung động.

"Không phải chứ........Đừng có mê mẩn đồ điên này, A Tân!" - Tân trợn mắt với chính mình ở trong lòng, coi thường tật xấu của chính mình là rất dễ động tâm.

Đồng Hâm, Cố Gia Minh với tài xế che ô trở về, bọn họ cầm theo một ít quần áo khô, thuốc và một ít rượu. Tài xế khá lớn tuổi, từ nhỏ đã học qua sơ cứu. Trước tiên ông giúp nữ sinh bị thương nặng xử lý vết thương, cho cô bé uống một chút kháng sinh, với rượu làm ấm cơ thể, sau đó ông băng bó vết thương cho từng người. Cuối cùng, đi tới trước mặt Tân. Khi ông ngồi xổm xuống chuẩn bị xử lý vết thương ở chân cho Tân, Tân cầm lấy băng gạc trong tay ông, nói một cách lạnh lùng: "Cảm ơn, tôi tự làm được." - Tài xế có chút lúng túng, hậm hực rời đi.

Tân không thích đàn ông, cứ như trời sinh đã có cảm giác bài xích đàn ông khó giải thích, nếu hỏi nàng tại sao, nàng cũng không trả lời được. Nếu nói xu hướng tính dục của một người là do trời ban, hay do sau này bị ảnh hưởng, nàng nhất định sẽ nói từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ thì nàng đã mang gen chỉ thích phụ nữ. Còn lý do tại sao hình thành gen này, thì phải hỏi cha mẹ suốt ngày cãi nhau của nàng. Dù nàng đã khẳng định được xu hướng tính dục của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ cắt tóc ngắn, bó ngực, giả vờ làm đàn ông đến quán bar để tán gái --- thật ra bên cạnh nàng có người như vậy, nhưng nàng thật sự nhìn không quen. Tân thích để tóc dài, thích trang điểm, ăn mặc gợi cảm, toát lên vẻ nữ tính để quyến rũ phái đẹp.

Cho nên khi người đàn ông trung niên kia giúp nàng băng bó vết thương trên đùi, nàng liền khó chịu mà từ chối. Dù có hơi thất lễ, nhưng đây chính là tính cách của Tân, nàng không muốn che giấu cảm xúc của bản thân.

Tân cúi người băng bó, xương sườn bị uốn cong làm nàng đau hít sâu một hơi! Thật đáng ghét!

Tân đang muốn nổi giận với chính mình, thì Bộ Tiểu Ngạn đi tới cầm lấy băng gạc trong tay nàng, ngồi xổm trước mặt nàng, tỉ mỉ dùng băng gạc quấn vết thương. Hai người không nói gì, Tân nhìn từng ngón tay mảnh khảnh của Bộ Tiểu Ngạn bao quanh chân mình, thỉnh thoảng sẽ chạm vào da của nàng. Ngón tay của Bộ Tiểu Ngạn lạnh như băng làm Tân thấy đau, đồng thời cũng cảm giác trong lòng có sự tê dại không tên. Cảm xúc nóng nảy trong lòng nàng được người phụ nữ dịu dàng này an ủi từng chút một, dần dần có chút say mê.

Tân nhìn chằm chằm đôi môi hơi mở ra của Bộ Tiểu Ngạn, dù bị lạnh có chút tím tái, nhưng vẫn rất đẹp trêu người.

Vào thời khắc ấy, Tân thật sự muốn cưỡng hôn Bộ Tiểu Ngạn dáng vẻ gầy yếu nhưng lại có sự kiên cường không tên này.