Do và nhóm người đưa Tô Tín Diệp về sở cảnh sát, Tô Tín Diệp được đưa đến một phòng giam đặc biệt, chờ ngày mai sẽ cùng Do đi tới Trường Quy Hoạch Đô Thị nhìn thử.

Đi xa lâu như vậy, Do cảm thấy uể oải. Trên đường về nhà, gọi cho Nhậm Nhiễm, hỏi xem hôm nay chị ấy làm ca nào, có ở nhà hay không.

Mỗi lần xa cách ngắn ngủi, đều làm Do nhớ Nhậm Nhiễm nhiều hơn.

Kết quả, di động của Nhậm Nhiễm đã tắt máy.

Sao lại tắt máy? Do nghĩ, đây không phải là thói quen của Nhậm Nhiễm. Bởi vì Nhậm Nhiễm từng nói, vì công việc của nàng rất nguy hiểm, nên điện thoại của cô luôn đầy pin. Nếu có chuyện, Do có thể ngay lập tức gọi cho cô.

Nhậm Nhiễm chưa bao giờ tắt nguồn điện thoại.

Do về đến nhà, trong nhà tối om. Nàng mở đèn, phòng khách không một bóng người, vào phòng ngủ qua nhà bếp, vẫn không thấy Nhậm Nhiễm đâu, trong lòng Do bất an. Lúc này nơi Nhậm Nhiễm làm việc chắc có người trực, gọi điện thoại hỏi, đối phương bảo ngày hôm nay Nhậm Nhiễm không đến, cũng không xin nghỉ, không biết xảy ra chuyện gì.

Do hoang mang lo sợ cúp điện thoại, đứng sững ở phòng khách, không biết phải làm gì. Nhậm Nhiễm đã đi đâu? Suy nghĩ đầu tiên của Do, cô xảy ra chuyện rồi! Nhậm Nhiễm xưa nay đều rất có chừng mực, tuyệt đối không biến mất mà không nói lời nào.

Do đột nhiên nhớ tới người phụ nữ bí ẩn, Nhậm Nhiễm gặp vào đêm đó.....Nhất định là có liên quan đến cô ấy!

Nhậm Nhiễm có một quá khứ mà nàng không hề biết, cô cố tình che giấu mọi thứ. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy tình cảm hai không một kẽ hở. Rốt cuộc, nàng chỉ là một đứa ngốc sao?

Nghĩ đến đây, Do thấy toàn thân vô lực, lùi về sau vài bước ngã gục xuống ghế sopha.

Có phải chị ấy đã rời đi với cô ấy? Tranh thủ thời gian mình sang Mỹ, không từ mà biệt sao?

Một cảm giác muốn khóc kéo đến, nàng vốn là người không thích khóc, nhưng người đó.... Người quan trọng nhất lại đột nhiên biến mất, làm sao nàng có thể coi những năm tháng hạnh phúc đó, tất cả chỉ đều là một giấc mơ?

Một đêm mất ngủ, khi tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu vào phòng khách, Do đứng dậy khỏi ghế sopha.

Hầu như Do ngồi cả đêm trên sopha không thèm động đậy, cả người lạnh ngắt, dường như mất hết cảm giác. Đôi mắt chua xót, nhưng Do vẫn tắm rửa sạch sẽ, rồi đi làm.

Do trực tiếp đi tìm Tô Tín Diệp, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng ho của cô. Do có chút sốt ruột kéo Tô Tín Diệp ra ngoài, mở còng tay, tiếp tục còng tay trái mình với tay phải của cô với nhau.

"Đi thôi." - Do nói.

"Có thể mang theo một chai nước không....." - Do nhìn Tô Tín Diệp thảm thương, xin đem theo chai nước, lửa trong lòng dịu lại một chút. Kéo Tô Tín Diệp cùng đi tới máy bán nước tự động, mua một chai nước cho cô.

Do lái xe, đưa cô đến Trường Quy Hoạch Đô Thị.

Tô Tín Diệp ngồi ghế phụ, tay phải bị còng vào cửa xe. Do biết cô muốn uống nước, nhiều lần không thể vặn được nắp chai. Tay trái của cô đã không có lực, mở nắp một chai nước đơn giản lại như đánh trận. Nhưng Do hôm nay không phải là người đã giúp cô uống nước, lau vết máy trên máy bay hôm đó. Tâm trạng nàng không tốt, lúc này không chỉ mệt mỏi, mà còn rất bực mình.

Dễ dàng buồn bực là khuyết điểm lớn nhất của Do. Bình thường đều luôn tỏ ra chậm rãi, tính tình rất tốt. Nhưng chỉ cần đụng chuyện liên quan đến Nhậm Nhiễm, thì nàng rất dễ bị lửa giận công tâm, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.

"Khụ....khụ..... cảnh sát Do..." - Tô Tín Diệp vừa ho vừa nói: "Chúng ta bị theo dõi."

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tô Tín Diệp, Do nhìn kính chiếu hậu, thấy phía sau có một chiếc xe hơi màu đen, đúng là vẫn luôn theo đuôi họ.

Xe cảnh sát cũng dám theo dõi?

Do tăng tốc, bắt đầu lượn quanh vài vòng, chiếc xe phía sau vẫn như cũ theo sát.

"Ngồi vững." - Do nói xong liền bẻ lái, quẹo vào một con hẻm nhỏ. Phía sau chiếc xe cũng theo vào, hai chiếc xe trong con hẻm lao như bay. Do quen thuộc địa hình nơi này, nàng lao ra hẻm, rẻ phải, đó là một bậc tam cấp có độ dốc nhỏ, xe lắc lư từ bậc thang lao xuống.

Vừa chạm vào mặt phẳng, Do liền bẻ lái tiếp, tiếng bánh xe rít trên mặt đường, nhanh chóng chạy vào một con đường rộng rãi khác.

Tô Tín Diệp khen ngợi nói: "Cảnh sát Do kỹ năng lái xe rất được."

Do không có tâm trạng để ý lời khen của cô: "Họ vẫn còn theo."

Tô Tín Diệp: "Cô có đem theo súng không?"

"Có."

"Giúp tôi tháo còng, cho tôi mượn súng."

"Không được."

"....." - Tô Tín Diệp có chút oan ức nhìn Do.

Đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên phía sau, chiếc xe cảnh sát đang chạy với tốc độ cao bị nổ lốp. Thân xe run lên, không thể khống chế, đâm vào một siêu thị nhỏ ven đường.

"Nằm xuống!" - Do lập tức nhấn đầu Tô Tín Diệp đè xuống, xe cảnh sát lao vào siêu thị, gây ra những tiếng la chói tai. Những người đang thong thả mua sắm, đột nhiên bị phá vỡ, lập tức chạy thục mạng. Xe cảnh sát đụng ngã nhiều kệ hàng, lon nước rơi khắp nơi, chất lỏng tràn ra đầy đất.

Xe ngừng lại, cửa kính chắn gió bị vỡ vụn, những mảnh vỡ của chiếc xe nằm rải rác. Tô Tín Diệp từ dưới Do bò dậy, thấy vai Do toàn là máu, chắc là bị kính xe bắn trúng.

Tô Tín Diệp quay lại nhìn chiếc xe màu đen vẫn đang đuổi tới, nói với Do: "Cô mở còng cho tôi, tôi lái xe."

"Không được." - Do rất kiên quyết từ chối.

"Khụ...khụ....tôi không bỏ chạy....Cô bị thương, làm sao lái xe."

"Không được." - Do vẫn từ chối cô.

"Thật là...." - Tô Tín Diệp lấy ra một thứ gì đó trong túi, nhét vào tay Do: "Đây là thứ quý giá nhất của tôi....khụ....đưa cho cô. Có nó, tôi tuyệt đối không bỏ chạy, cô yên tâm."

Do nghi ngờ nhìn cô, Tô Tín Diệp thấy chiếc xe màu đen đã vọt tới, khuôn mặt tái nhợt của nàng ửng hồng vì phấn khích: "Nhanh lên một chút cảnh sát đại nhân, đừng có lằng nhằng."

Do mở tay, thấy trong tay là một hộp âm nhạc nhỏ rất tinh xảo, nhìn như đồng hồ bỏ túi, có thể đeo trước ngực. Có dấu vết hư hại do con người gây ra, bị mất một góc, nhưng vẫn rất sáng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một tấm hình bên trong.

Đây là đồ quan trọng của cô ta à....

Thứ quan trọng.... Do nắm chặt chiếc hộp âm nhạc.

Nhậm Nhiễm!

Trong lòng Do có một cảm giác kỳ lạ, thật sự giúp Tô Tín Diệp mở còng tay. Tô Tín Diệp dùng tay phải nắm Do kéo qua ghế phụ, một bên vươn người lật qua trước tay lái. Khi Do phản ứng lại, thì đã thay đổi vị trí với Tô Tín Diệp, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ cô lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy. Có thể thực hiện động tác khó, ở một nơi chật hẹp thế này.

Tô Tín Diệp một tay đặt trên vôlăng, nhấn ga, chiếc xe lao ra ngoài.

"Thắt dây an toàn vào cảnh sát Do, nếu không sẽ bị viết giấy phạt."

"Đùng" - cửa siêu thị bị phá nát, xe cảnh sát dưới sự điều khiển của Tô Tín Diệp, thực sự trở thành một chiếc xe trong đảng đua xe. Trên con đường lớn, Tô Tín Diệp đánh lái hình chữ S, tốc độ 150km/h, như nước trải mây trôi lách qua từng chiếc xe. Chiếc xe màu đen phía sau, phải rất cố gắng mới đuổi theo kịp.

Lần đầu tiên Do trải nghiệm cảnh tượng như trong phim, nàng thấy Tô Tín Diệp điều khiển vôlăng rất linh hoạt bằng tay phải, không chớp mắt chỉ nhìn về phía trước, ngay cả ho cũng không có.

Tay trái cô bị phế, nhưng năng lực của tay phải lại vượt quá mức bình thường.

Do có chút hối hận khi giúp cô mở còng tay. Người này, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì, không phải là một nhân vật nhỏ bé bình thường....

Cô là con quỷ, đã giết một nhà 5 người!

Do làm cảnh sát nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi.