Khi đi đến cổng của Thẩm gia, đám người Lạc gia đều không dám đi vào.

"Toàn thể Lạc gia đến đây xin lỗi Lâm tiên sinh và Thẩm tiểu thư, người của Lạc gia ánh mắt thiển cận nên đã mạo phạm, mong được ngài tha thứ." Lão phu nhân dẫn đầu đứng ở cổng hô to.

Sau lưng bà là Lạc Tiên Triều và Lạc Huệ Tâm ôm quà đứng khom người.

"Tình huống gì thế này?" Tuyên Vân Lam không rõ lắm mà nhìn con trai và con dâu của mình: “Lạc gia đắc tội hai đứa hồi nào vậy?"

Lại có một hào môn Giang Bắc sắp ngã xuống sao?

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Chưa đến mức đắc tội, chỉ là coi lòng tốt của tụi con như lòng lang dạ thú, nói vài câu không xuôi tai thôi."

"A, vậy thì không sao." Tuyên Vân Lam yên lòng, lại khuyên nhủ: "Vậy để họ vào đi, người ta đến xin lỗi rồi thì chúng ta đừng chấp nhặt chuyện nhỏ như vậy, lúc ông nội con còn sống thì chúng ta và Lạc gia có quan hệ không tệ lắm."

Lâm Vũ không cảm xúc nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Em tức giận không?"


"Không có." Thẩm Khanh Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp.

“Anh cũng không tức giận." Lâm Vũ cười ha ha một tiếng: “Nếu chúng ta đều không tức giận thì không cần bọn họ xin lỗi đúng không? Anh còn có chút chuyện, anh đi gọi điện thoại đây, mọi người xem Lạc gia như thế nào rồi tự lo liệu là được."

Lâm Vũ vừa nói vừa đứng dậy chạy lên lầu.

Từ đầu đến cuối hắn không để chuyện của Lạc gia trong lòng.

Hắn cũng không thèm để ý Lạc gia có thái độ gì.

Sau khi Lâm Vũ lên lầu, Thẩm Vũ Nông và Tuyên Vân Lam nhìn nhau rồi cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tuyên Vân Lam, không ít người của Lạc gia đều ngây người.

"Vân Lam, cháu... Còn sống?" Trên mặt Lão phu nhân tràn đầy kinh ngạc, trong lòng cũng rất kích động.


Tuyên Vân Lam còn sống quả thực là niềm vui ngoài dự đoán.

Có Tuyên Vân Lam ở đây, với tình cảm ngày xưa giữa Lâm gia và Lạc gia thì họ xin lỗi đàng hoàng là vẫn còn cơ hội cứu vấn chuyện này.

"Một lời khó nói hết." Tuyên Vân Lam than nhẹ một tiếng rồi tiến lên nắm chặt tay lão phu nhân: “Dì Trần, vào nhà trước rồi nói sau."

"Thật tốt quá!" Lão phu nhân rất mừng rỡ, nắm chặt tay Tuyên Vân Lam rồi lại chào hỏi Thẩm Vũ Nông.

Đợi đến khi vào nhà ngồi xuống, người Thẩm gia dâng trà thì lão phu nhân đã không kịp chờ đợi hỏi thăm chuyện đã xảy ra với Tuyên Vân Lam trong những năm qua.

Biết được chuyện ở Vô Cốt mộ, người của Lạc gia lập tức không ngừng thổn thức, lại thầm than hai nhà Lâm, Triệu quá ác độc.

Giờ khắc này họ cũng hiểu ra tại sao hai nhà Lâm, Triệu bị hủy diệt.

Sau khi họ làm những chuyện không còn nhân tính đó, không chém giết sạch hai nhà đã coi như nhân từ.

"Những năm qua thật là khổ cho mẹ con các cháu." Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tuyên Vân Lam, không ngừng lau nước mắt, không biết là thật sự xúc động hay là hư tình giả ý.

"Chỉ có chút khổ này đã là gì?" Vẻ mặt của Tuyên Vân Lam rất tự nhiên, thoải mái nói: "Còn sống được là may mắn lớn nhất."

"Đúng, đúng!" Lão phu nhân không ngừng gật đầu rồi lại hỏi: "Tiểu... Lâm tiên sinh đâu?"