“Sao anh không trực tiếp tỏ rõ thân phận?”

Trong xe, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhìn Lâm Vũ: “Nếu như anh tỏ rõ thân phận, e là bọn họ sẽ tổ chức lễ đón long trọng nhất để chào đón anh.”

"Anh đi đưa tiền cho người ta. Nếu như phải để lộ thân phận mới có thể đưa thì tại sao anh phải đi chứ?"

Lâm Vũ lắc đầu cười nhẹ, sau đó hỏi lại: Hơn nữa, khi gặp người khác, em sẽ nói thân phận của mình cho họ biết sao?"

"Không." Thẩm Khanh Nguyệt trả lời mà không cần suy nghĩ. "Vậy thì đúng rồi." Lâm Vũ mỉm cười.

Thẩm Khanh Nguyệt còn không công khai thân phận của mình khắp nơi, làm sao hắn có thể đi công khai chứ?

Nếu như mọi việc đều phải dựa vào thân phận Mục Bắc Vương mới có thể hoàn thành thì sẽ không chủ động từ chức. Chỉ có thân phận "Lâm Vũ" này mới là thân phận vĩnh viên không thay đổi của hắn.

Khóe miệng Thẩm Khanh Nguyệt cong lên, lộ ra nụ cười hài lòng.


Cô biết sự thản nhiên của Lâm Vũ xuất phát từ sự tự tin vô cùng mạnh mế của hắn. Cho dù không có thân phận Mục Bắc Vương, hắn vẫn có thể hoàn thành

chuyện mình muốn làm.

Một lúc sau, Thẩm Khanh Nguyệt lại tò mò hỏi: “Anh nói xem, liệu Lạc gia có đi tranh giành vị trí gia tộc số một không?”

“Tranh giành hay không không quan trọng.”.



Lâm Vũ không coi trọng chuyện này, dường như hắn căn bản không để tâm đ ến chuyện của Lạc gia.

Mục đích hắn đến Lạc gia hoàn toàn không phải vì Lạc gia.

Lạc gia có thể trở thành gia tộc số một ở Giang Bắc hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Mục đích của hắn là kìm hãm Mạnh gia!

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt vang lên.

Nửa phút sau, Thẩm Khanh Nguyệt cúp điện thoại, liếc nhìn Lâm Vũ, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Khoé mắt Lâm Vũ nhìn thấy biểu cảm của cô, mỉm cười: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay là sinh nhật của một người bạn thân của em, cô ấy bảo em dẫn anh đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy."


Thẩm Khanh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói: "Em sợ anh không có hứng thú với loại tiệc tùng này."

"Anh thực sự không có hứng thú."

Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, hỏi: "Tại sao cô ấy lại đặc biệt bảo em đưa anh đi cùng? Trước đó, anh từng quen biết cô ấy sao?”

“Không quen.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh Nguyệt đỏ bừng: “Mấy ngày trước cô ấy còn một mực đòi giới thiệu bạn trai cho em, bị cô ấy quấy rầy đến mức mất kiên nhẫn nên em đã nói với cô ấy rằng mình đã có hôn phu. Chắc. chắn là cô ấy muốn nhân cô hội này để xem em có lừa cô ấy không.”

Lâm Vũ hiểu ra, cười khúc khích: “Hoá ra là vậy, vậy thì anh sẽ đi.”

Để bạn thân của cô gặp hắn sẽ khiến cô gái đó gạt bỏ ý định giới thiệu bạn trai cho cô. Hơn nữa, nếu cô ấy là bạn thân của Thẩm Khanh Nguyệt nên sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau.

€oi như là cùng Thẩm Khanh Nguyệt ra ngoài chơi.

Những ngày qua, hắn đều dành thời gian chơi với Lâm Thiển, không có nhiều thời gian ở bên cô.

"Anh không cần miễn cưỡng."

Thẩm Khanh Nguyệt nghiêm túc nói: "Nếu như anh không thích những nơi như vậy thì thôi. Hôm khác sẽ đưa anh đi gặp mặt cô ấy để cô ấy bỏ cuộc."


“Không phải là không thích, chỉ là không có hứng thú thôi.”

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Có điều đã có người đặc biệt mời anh, đi cũng không vấn đề gì."

“Được rồi.” Thẩm Khanh Nguyệt bất lực, còn nói đùa: “Nếu như đến lúc đó cảm thấy nhàm chán thì đừng có trách em đấy.”

"Ha ha không đâu." Lâm Vũ cười nói.

Hai người trò chuyện, cười đùa suốt dọc đường, trong chốc lát đã về đến Thẩm gia.

Vừa bước vào cửa đã thấy trong nhà có thêm một vị khách.

Nhìn thấy Lâm Vũ, vị khách vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Cao Minh bái kiến Mục Bắc vương.”

"Cao Minh?" Lâm Vũ suy nghĩ một chút: "Anh là lãnh đạo của Giang Bắc phải không?”