Lâm Vũ mỉm cười, lại không tránh không né mà trực tiếp phóng tới chiếc xe bồn kia.

Sao Thẩm Khanh Nguyệt có thể không lo lắng.

Nhìn thấy hai chiếc xe sắp chạm vào nhau, Thẩm Khanh Nguyệt lại lên tiếng thét lên: “Giảm tốc độ, mau giảm tốc đội"

Trong lúc bối rối, Thẩm Khanh Nguyệt vô thức quay vô lăng trong tay Lâm Vũ đi.

Lâm Vũ lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô rồi nhẹ nhàng cười nói: "Ngồi cho vững đi, không sao đâu!"

Con ngươi của Thẩm Khanh Nguyệt không ngừng phóng đại, như muốn phát điên.

Lúc này Lâm Vũ còn thản nhiên như không có chuyện gì như thế? Trái tim hắn mạnh mẽ cỡ nào!

Nhưng mấu chốt là trái tim hắn mạnh mẽ đến mấy cũng không thể lao thẳng vào xe bồn!

Khoảng cách của hai xe không ngừng rút ngắn. Mười lăm mét.

Mười mét.

Tám mét...

Nhìn thấy hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Thẩm Khanh Nguyệt trừng to mắt, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, một cái bóng đen đột nhiên nhảy ra lao thẳng tới xe bồn.


"Oanh!" Một

šng thật lớn vang lên, xe bồn đột nhiên bay lên.

Trong nháy mắt nó bay lên, Lâm Vũ đã lái xe thuận lợi thông qua.

Thẩm Khanh Nguyệt ngây người, trên mặt tràn đầy kinh hãi sững sờ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đợi lấy lại tinh thần, cô vội vàng nhìn lại phía sau thì thấy chiếc xe bồn kia đã bay ra khỏi mặt đường, trực tiếp ngã vào mảnh đất trống không có một bóng người.

Thẩm Khanh Nguyệt ngơ ngác há to mồm, đôi mắt xinh đẹp trừng thành chuông đồng.

Kinh hãi và sợ hãi làm nhịp tim của cô đạt đến đỉnh điểm, ngực phập phồng kịch liệt.

"Siêu... Siêu nhân?" Qua thật lâu Thẩm Khanh Nguyệt mới lẩm bẩm, trên mặt đều là khó tin.

Khóe miệng Lâm Vũ hơi co rúm lại: “Em suy nghĩ nhiều rồi."

"Vừa rồi là chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn hẳng lẽ xe bồn vừa rồi bị anh hất bay?". truyện kiếm hiệp hay

"Không phải." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Là người bảo vệ em."


"Người bảo vệ tôi?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh hô, giật mình che miệng mình lại: “Anh sắp xếp?”

Lâm Vũ mỉm cười gật đầu.

"Anh ấy ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy anh ấy?" Thẩm Khanh Nguyệt càng chấn động.

Bên cạnh cô luôn có người bảo vệ mà cô lại không biết chút nào.

Nếu không phải gặp chuyện hôm nay thì cô vẫn mơ mơ màng màng không biết gì cả.

"Anh ta sẽ không để em nhìn thấy."

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Nếu như em phát hiện sự tồn tại của anh ta thì mới không hợp cách!"

Ám Ảnh Thập Tam sẽ bị người bình thường phát hiện sao?

Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Anh ấy là võ giả trước anh nói với tôi sao?"

"Ừm." Lâm Vũ gật đầu nói: "Bây giờ em biết võ giả mạnh đến mức nào chưa?"

Thẩm Khanh Nguyệt yên lặng gật đầu, trong lòng sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Chiếc xe bồn kia ít nhất cũng đến mấy tấn thì phải?

Nó lại bị người ta hất bay như vậy?

Hơn nữa còn là người do Lâm Vũ phái tới bảo vệ mình?

Người dưới tay hắn lợi hại như vậy thì hắn sẽ khủng bố đến mức nào!

Mãi khi đến công ty, tâm tình của Thẩm Khanh Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Khi rời đi văn phòng của Thẩm Khanh Nguyệt, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu cười khẽ: Mạnh Chương Bình ơi Mạnh Chương Bình, cuối cùng vẫn để ông toại nguyện! Nhưng mượn danh của tôi không dễ dàng như vậy!