Sáng ngày hôm sau, ba người bọn họ đã xuất phát.

Bọn họ cũng lên một vài kế hoạch để ứng phó với những tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Ba chiếc ba lô nặng trĩu chứa đầy thức ăn.

Theo như lời của Lâm Vũ, nếu mọi việc suôn sẻ, bọn họ không cần dùng đến chỗ thức ăn này thì chiếc ba lô cũng có thể dùng để đựng linh dược.

Còn nếu như bị mắc kẹt, thức ăn trong ba lô có thể giúp họ trụ vững được một thời gian, cho họ có thêm thời gian để tìm lối thoát.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đến được núi Đại Tiêm.

Lại lần nữa đứng trước bức tường đá, trong lòng Lâm Vũ tràn đầy cảm xúc.

Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Tiền Vạn Kim cũng cảm thấy bùi ngùi.

Năm đó thập tử nhất sinh mới thoát khỏi nơi quỷ quái này, bây giờ lại phải đi vào đó.

Mặc dù có Vu Nữ là Diêm Thiền ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi khi nghĩ lại những gì mình đã trải qua khi đó.

Lâm Vũ nhìn ra tâm tư của Tiền Vạn Kim, vỗ vai anh ta, an ủi: “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy. Yên tâm, cho dù anh không đi vào cùng với chúng tôi thì chúng tôi cũng không trách anh đâu.”


Tiền Vạn Kim cười, bình tĩnh nói: “Thân phận anh cao quý, nào có sợ bị nhốt

bên trong, vậy nên tôi việc gì phải sợ! Cho dù trời có sập, chẳng phải còn có anh chống đỡ sao?” _

Lâm Vũ nghe vậy, cười nói: “Anh nghĩ thông rồi đấy!

Diêm Thiền liếc mắt nhìn hai người, đặt ba lô trên lưng xuống rồi nhìn chằm chăm vào bức tường đá trước mặt.

“Chuẩn bị bắt đầu!” Sau khi nghe thấy lời của cô ta, hai người lập tức ngừng nói chuyện.

Lâm Vũ quay đầu nhìn một cái, cô ta khẽ gật đầu rồi dùng lòng bàn tay đập một chưởng vào bức tường đá.

Bức tường đá chợt rung chuyển. Ngôi sao sáu cánh lại xuất hiện.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Diêm Thiền nhanh chóng thúc đẩy một luồng chân khí đến lòng bàn tay.

Máu liền trào ra từ vết thương trên lòng bàn tay của cô ta.

Sau đó Diêm Thiền nhảy lên, bàn tay đầy máu của cô ta ấn thẳng vào giữa hình ngôi sao sáu cánh.

Bức tường đá dính đầy máu, nhưng rất nhanh đã bị nó nuốt chửng. Không để lại chút dấu vết nào.

Khi vệt máu biến mất, trên tường đá cũng dần xuất hiện một ngôi sao sáu cánh màu đỏ nhạt.


Lần này, ngôi sao sáu cánh không có biến mất.

Bức tường đá không ngừng nuốt chửng máu của Diêm Thiền, ngôi sao sáu cánh cũng trở nên đỏ hơn.

Cuối cùng biến thành màu đỏ máu.

Lúc này Diêm Thiền mới dừng lại.

Hai má cô ta hơi nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu.

Lâm Vũ đỡ lấy cô ta, quan tâm hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi trước không?” “Không cần!”

Diêm Thiền nhẹ nhàng lắc đầu, tập trung chân khí, ngưng tụ máu trong lòng bàn tay thành giọt máu.

Đầu ngón tay của cô ta khế cử động, những giọt máu cũng bay lên không trung, lao thẳng vào các ký hiệu trên ngôi sao sáu cánh theo quy luật.

Từng giọt máu rơi xuống, ngôi sao sáu cánh khẽ run rẩy, phát ra âm thanh vo ve nhè nhẹ.

Nhìn sắc mặt Diêm Thiền ngày càng tái nhợt, Lâm Vũ cảm thấy rất khó chịu. Hắn hận không thể thay thế Diêm Thiền.

Nhưng tiếc thay, chẳng ai có thể thay thế được cô ta.

Bọn họ thậm chí không thể làm gì để giúp Diêm Thiền.

Cuối cùng, tất cả ký hiệu trên Thiên Địa Lục Mang Trận đều được thắp sáng. Lúc này, Diêm Thiền mất quá nhiều máu nên rất yếu.

Nhưng cô ta vẫn chưa thể dừng lại.

Diêm Thiền nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, giơ tay vẽ những phù văn vô hình trong không trung.

“Nhân danh ta, lục mang hội tụ, mở!”