Editor: Hannah

Đúng thế, Đường Vực đích thực là ngu như heo

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Cũng chỉ là mấy vạn tệ, đối với Đường Vực mà nói cũng như như sứt tí móng tay.

Với bản tính hay tò mò của Đường Đinh Đinh, chắc chắn con bé đã hỏi xin được ảnh của Minh Chúc, đã thế lại còn tự mình dẫn xác tới nhà người ta, Đường Vực cũng cạn lời.

Anh một mình lái xe về khu căn hộ, tắm rửa xong lại theo thói quen lên lướt tin trên WeChat. Tối qua sau khi tranh cãi với Đường Hinh, anh thấy cô trước khi đi ngủ đã đăng bài trong nhóm bạn bè, cả bài chỉ đăng đúng hình ảnh một cái đầu heo.

Không hiểu sao anh lại nghĩ cô nhóc to gan lớn mật kia đang ngầm mắng chửi anh.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi, anh cũng sẽ không chỉ vì chút việc cỏn con này mà làm khó cô. Nhìn chung, chỉ cần không đi quá giới hạn anh cho phép, anh sẽ không hẹp hòi so đo với phụ nữ. Huống hồ quan hệ giữa anh và Đường Hinh còn…

Hơi phức tạp.

Vì sao lại phức tạp thì anh không giải thích được. Theo lý mà nói, cô chơi trò “phản gián”, hại anh theo đuổi Minh Chúc không thành, lẽ ra anh nên nổi giận đùng đùng với cô mới đúng. Nhưng cô lại phân tích rạch ròi là rằng cô đã tận lực giúp anh, thất bại là tại anh không biết tận dụng cơ hội. Anh nhìn vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy cục tức này không xả ra nổi.

Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm rồi.

Lẽ ra anh không nên nhờ cô trợ giúp mình.

Trong phòng khách chỉ bật một cây đèn mờ mờ. Đường Vực đứng trước tấm kính lớn sát đất, dáng vẻ nhàn tản tựa lưng lên lề tấm kính, đầu cúi xuống xem WeChat. Mỗi ngày anh đều bận rộn, chỉ có lúc này tinh thần mới được thả lỏng. Rất nhanh tay anh đã lướt đến bài đăng của người thú vị nhất kia.

Nữ đại gia: Chị Hoan là bà chủ của tôi!

Bài đăng có hai tấm ảnh, một tấm là hình vẽ minh hoạ một con thú nhỏ, đang khom lưng cúi đầu, trên đầu còn phát ra bốn chữ vàng chói lọi “Cảm ơn bà chủ”, tấm thứ hai là ảnh chụp màn hình một giao dịch chuyển khoản mười nghìn tệ.

Đại khái là Vưu Hoan cảm thấy Đường Hinh “chặt chém” khách hàng quá tàn nhẫn, đã phát liền mười bao lì xì 200 tệ cũng không đủ để thể hiện lòng kính phục của cô ấy, thế nên Vưu Hoan dứt khoát chuyển thẳng cho Đường Hinh mười nghìn tệ, Đường Hinh cũng vui vẻ nhận, còn nói nếu sau này không theo được nghề biên kịch nữa thì sẽ tới cửa hàng của Vưu Hoan làm nhân viên.

Đường Vực nhìn hai bức hình, tay chợt khựng lại, đưa mắt đọc bình luận.

Minh Chúc: Biết thế hôm nay mình cũng qua!

Nữ đại gia trả lời: Hì hì hì hì, cơ hội đã vụt qua làm sao quay trở lại.

Nhóm bạn chung của Đường Vực và Đường Hinh không nhiều, chủ yếu là ekip làm phim “Chống khủng bố” cùng mấy vị biên kịch. Bài đăng của Đường Hinh vốn cực kỳ sinh động, nhiều người cũng không theo được mạch suy nghĩ của cô, đều tò mò vào hỏi sự tình, cô cũng rất nhiệt tình trả lời.

Nếu có chuyện gì Đường Vực không hiểu, chỉ cần xem câu trả lời của cô là được.

Nữ đại gia trả lời: Tôi không có “chặt chém” người ta. Mua bán là tự do tình nguyện, tôi cũng đâu có ép người ta phải mua đâu, sao lại nói tôi “cắt cổ”.

Mí mắt Đường Vực giật giật. Anh cũng đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra, có điều anh vẫn gọi điện cho Đường Đinh Đinh để xác nhận lại liệu có phải em gái anh đã nhận sai người hay không. Anh gọi đúng lúc Đường Đinh Đinh còn đang mải chơi cá ngựa, mắt cũng không thèm liếc xem ai gọi tới đã ngắt máy.

Đường Vực: “……”

Anh nhìn lại phần trả lời của Đường Hinh.

Thôi rồi!

Xem ra trong mắt Đường Hinh, Đường Đinh Đinh chính là một con nhóc lắm tiền ngu ngốc rồi.

Đường Đinh Đinh không biết mình đã bị ông anh ruột áp cho cái danh “lắm tiền ngu ngốc”, cô mải miết chơi tới tận một giờ sáng, lúc chuẩn bị đi ngủ mới nhìn điện thoại, thấy đã muộn nên cũng không dám gọi lại quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, Đường Vực đi Tây An công tác.

Công ty Thời Quang đang chuẩn bị xây dựng một phim trường ở Tây An, vô cùng chú trọng dự án này, bản vẽ thiết kế đều đã hoàn thành nhưng trong quá trình phát sinh vài vấn đề. Có một hộ gia đình kiên quyết không chịu di dời, công trình lẽ ra phải khởi công từ đầu năm mà vẫn kéo dài cho tới bây giờ.

Người phụ trách hạng mục này là Lưu Hựu Phong. Ông ta đã tới Tây An nhiều lần mà vẫn chưa giải quyết được chuyện này. Đường Vực đã chỉ đạo rõ ràng không được dùng những biện pháp quá cứng rắn, nếu dùng tiền có thể giải quyết thì cứ dùng nhưng mấy người kia lại hét ra giá trên trời, vượt quá mức kiên nhẫn của Đường Vực.

Đường Vực xuống máy bay, người phụ trách đã đưa xe tới đón.

Anh tựa lưng trên ghế da, chân dài duỗi ra, lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không biểu cảm nói: “Vẫn không chịu dọn đi à?”

Lưu Hựu Phong vội đáp: “Vẫn không chịu, nói thế nào cũng không chịu rời đi, cứ nằng nặc đòi số tiền kia, rõ ràng là hét giá trên trời mà.”

Chỉ là một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, giá anh đưa ra đã đủ mua được ba căn như thế, vậy mà còn chưa thỏa mãn sao? Căn bản là muốn nhân cơ hội này kiếm món hời, nói tới đây Lưu Hựu Phong lại muốn nổi giận, rắc rối này giải quyết mãi không xong, ông ta sợ sếp tổng sẽ trách mắng mình vô dụng.

Nếu không phải sếp kiên quyết không cho ông ta dùng thủ đoạn khác thì đã…

Đường Vực không tiếp tục đề tài này, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Kiến trúc sư đã tới chưa?”

Câu này là đang hỏi Cao Hằng.

Cao Hằng đáp: “Đã tới rồi ạ, đang ở bên kia chờ anh.”

Lưu Hựu Phong lại hơi thấp thỏm bất an, nhìn trộm Đường Vực. Một người đàn ông trẻ tuổi, mặc trên mình bộ complet đen, thoải mái dựa vào lưng ghế, cả người toát ra phong thái ung dung tự tin. Nhưng Lưu Hựu Phong biết rõ cách làm việc của Đường Vực cực kỳ dứt khoát, sắc sảo, hơn nữa việc anh thích làm nhất là đổi người phụ trách hạng mục, làm không được thì lui ra, để đổi người khác, không nhiều lời.

Bây giờ Đường Vực nói muốn để kiến trúc sư sửa phương án thiết kế, bỏ qua mảnh đất của hộ gia đình kia.

Xe dừng lại trước cửa nhà của hộ gia đình kia, Đường Vực thong thả duỗi hai chân đang bắt chéo, đầy cửa bước xuống xe. Kiến trúc sư lên tiếng chào hỏi: “Chào sếp tổng.”

Đường Vực nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn người chủ căn nhà kia đang đứng ở cửa, nói với kiến trúc sư: “Sửa đổi bản vẽ đi, bỏ khu đất này ra khỏi thiết kế.”

Người chủ nhà đang đứng thập thò ở cửa thăm dò tình hình, nghe anh nói câu này xong thì sững người.

… Không phải tới để thương lượng tăng tiền đền bù sao???

Sắc mặt Đường Vực vẫn lạnh lùng, sải bước rời đi. Kiến trúc sư đã chuẩn bị xong phương án thiết kế, đi bên cạnh Đường Vực, vừa chỉ trỏ xung quanh vừa nói qua về phương án sửa đổi.

Hôm qua ở Tây An trời mưa to, lúc này trên mặt đất toàn vũng nước mưa. Đường Vực đi được một lúc, đôi giày da đen sản xuất thủ công đã hơi dính bùn nhưng điều đó cũng chẳng làm suy giảm phong thái kiêu ngạo của anh.

Chủ căn nhà kia nhìn theo anh chằm chằm, ông ta cũng thường xuyên theo dõi tin tức nên tất nhiên nhận ra anh chính là CEO của Thời Quang – Đường Vực. Ông ta nghe kiến trúc sư nói với anh về phương án thiết kế, anh lạnh nhạt đáp: “Đợi sau khi hoàn thành bản vẽ, anh cứ liên hệ trực tiếp với người phụ trách dự án như cũ.”

Kiến trúc sư đáp: “Được.”

Lưu Hựu Phong đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Suýt nữa tưởng bị sếp đuổi cổ rồi!

Đường Vực bỏ tay trái ra khỏi túi quần, nhìn đồng hồ trên tay, Cao Hằng đứng bên cạnh liền hỏi: “Sếp, giờ chúng ta có tới đoàn làm phim không?”

Một bộ phim điện ảnh của Thời Quang đang quay ngoại cảnh ở Tây An, Đường Vực đã tới đây tiện thể sẽ tới thăm đoàn làm phim. Anh vừa mới dợm bước chân, chủ căn nhà di dời đã chạy nhanh tới, đứng trước mặt anh cười nịnh nọt, nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi vừa mới cùng người thương lượng một chút, cảm thấy giá đền bù phía ngài đưa ra hôm trước rất hợp lý. Chúng tôi đồng ý dọn đi, dọn đi ngay lập tức, các vị không cần sửa bản thiết kế nữa…”

“Hả?” Đường Vực lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Sao lại hợp lý? Chẳng phải các vị đã nói ba đời nhà các vị đều sinh sống ở đây nên rất quyến luyến mảnh đất này sao?”

“Ờ… ờ, thì đúng là như thế.” Ông ta bị Đường Vực nhìn chằm chằm đâm ra hoảng hốt, cuống quít phân bua: “Nhưng giá đền bù hợp lý… thế nên chúng tôi đồng ý dọn đi.”

Người nhà bọn họ đơn giản là tham lam, muốn vòi vĩnh thêm chút tiền, nhưng giờ lại nghe Đường Vực nói sẽ sửa bản thiết kế, như vậy không phải một cắc họ cũng không kiếm được hay sao?

Đường Vực vẫn nhìn ông ta, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lúc này vấn đề không phải ông có đồng ý hay không mà là tôi không đồng ý.” Anh nhìn những căn nhà đã di dời xung quanh, nhếch miệng bồi thêm một câu: “Căn nhà ông ở vị trí này cũng rất thuận lợi, hoàn toàn không ảnh hưởng tới bản thiết kế.”

Nói xong lập tức rời đi.

Trợ lý Cao vừa theo sau vừa thầm nghĩ, đã lâu không thấy sếp tức giận như vậy.

Lưu Hựu Phong vẫn còn hơi lo lắng nhưng lại không hiểu được suy nghĩ trong đầu Đường Vực, anh ta thật sự muốn sửa đổi thiết kế sao? Ông ta lẽo đẽo theo sau, lặng lẽ níu tay Cao Hằng, hỏi nhỏ: “Sao cứ nhất thiết phải sửa thiết kế vậy? Căn nhà này nằm lọt thỏm ở giữa phim trường, nếu không cẩn thận lúc quay phim rất dễ bị lộ trên màn ảnh đó…”

Cao Hằng khẽ cười, nói: “Có lọt cái gì vào khung hình thì cứ bảo đội hậu kỳ chế tác thôi. Sếp tổng của chúng ta ghét nhất loại người vô liêm sỉ như vậy, lúc đưa tiền thì miệng kêu không cần, khi nhượng bộ thì nói không thèm, đã thế thì một đồng một xu cũng không cho thêm. Tiền đền bù có bao nhiêu cho bấy nhiêu, chủ nhà kia có nhận hay không thì tuỳ, ông ta không đồng ý thì chúng ta sửa thiết kế, cũng không cần giở thủ đoạn gì không đàng hoàng, tránh bị người ta bắt được nhược điểm làm ảnh hưởng tới cả công ty.”

Lưu Hựu Phong hơi ngẩn người một chút rồi nói: “Tôi hiểu rồi.”

Chủ nhà đứng sau đều nghe thấy hết, sắc mặt trắng bệch, biết thế ông ta đã không làm liều, giờ ông ta đứng ngẩn người nhìn chiếc xe kia dần đi xa…

Không ảnh hưởng gì tới bản thiết kế là sao?

Không phải nhà ông ta nằm chình ình ở đây, nếu không di dời khi quay phim sẽ lọt vào khung hình sao?

Sao giờ đến một xu cũng không trả thêm???

*****

Trong phòng họp của Thời Quang, Đường Hinh đang nộp kịch bản của cô.

Sách Hoa xem lướt qua, ngước mắt nhìn cô hỏi: “Phim xuyên không sao?”

Đường Hinh giải thích: “Là xuyên qua không gian, không phải xuyên thời gian.”

Sách Hoa nhíu mày nói: “Cô chắc hẳn cũng biết sếp tổng không thích những đề tài kiểu như thế này. Mấy năm trước Chủ tịch Đường có duyệt mấy bộ phim xuyên không, sau khi chiếu thì phản ứng không được như mong đợi nên mấy năm gần đây đề tài này đều bị bỏ xó.”

Đường Hinh đương nhiên biết, sở thích của Đường Vực cũng giống như đa phần khán giả nam giới, đối với điện ảnh đều thích những phim nam tính, đề tài quân sự, chiến tranh, trinh thám, nếu không cũng đã không tự mình đảm nhận công việc giám chế, dốc nhiều công sức để quay bộ “Chống khủng bố”.

Những phim của Thời Quang có doanh thu bán vé cao đều thuộc những đề tài kể trên, còn những phim chủ đề tình yêu lãng mạn thì doanh thu chỉ ở mức trung bình.

Có điều, những đề tài mà Đường Vực thích, e rằng cả đời này Đường Hinh cũng không tự mình viết ra được một kịch bản ra hồn.

Đường Hinh viết nguệch ngoạc vài nét trên giấy, nhìn Sách Hoa nói: “Đó cũng là chuyện từ hai năm trước rồi, rất có thể bây giờ sếp tổng đã thay đổi quan điểm.”

“Chuyện đó cô có thể tự đi tìm sếp tổng mà hỏi, không phải cô và sếp rất thân thiết sao?” Có người vừa cười vừa nói.

Đường Hinh nhìn thẳng về phía Hoàng Tư Nghệ, mặt không biểu cảm đáp trả: “Những lời này cô thử nói trước mặt sếp tổng xem.”

Sắc mặt Hoàng Tư Nghệ tối sầm, nói: “Cái gì chứ, ai giống như cô, không có việc gì cũng ton tót lên tầng trên, tìm đủ cách thân mật làm quen…” Cô ta mỉa mai bồi thêm: “Tổng giám đốc Đường chẳng qua cũng chỉ nể mặt Minh Chúc, cũng đâu phải để ý đến cô.”

Trong cả tổ kịch bản, Đường Hinh và Hoàng Tư Nghệ có mâu thuẫn lớn nhất, mỗi lần họp đều phải cãi cọ vài câu. Cô ta lớn tuổi hơn Đường Hinh, cũng có vài bộ phim hot.

Sắc mặt Đường Hinh càng lúc càng xấu đi, tức muốn nổ phổi. Cô không nói lời nào, tay trái cầm điện thoại, cúi đầu nhắn tin tạch tạch, một lúc sau mới nói: “Được, để tôi nhắn tin hỏi sếp tổng xem cô nói thế có đúng hay không.”

Hoàng Tư Nghệ nhất thời phản ứng không kịp, chỉ ngơ ngác nhìn điện thoại của cô, hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Đường Hinh tay vẫn gõ chữ thật nhanh, vừa cúi đầu nói: “À, tôi nói để tôi hỏi sếp tổng xem cô nói thế có đúng không.”

Sắc mặt Hoàng Tư Nghệ tái nhợt, vội vàng đứng lên, không để ý tới hình tượng mà lao tới, muốn cướp điện thoại trong tay Đường Hinh, kêu lên: “Cô đừng gửi tin!”

Cãi nhau trong cuộc họp…

Rồi còn mang đi mách lẻo với sếp?

Xong còn nói với đối phương là ta đây đang mách lẻo?????

Đường Hinh giữ chặt điện thoại trong tay, nhảy lên tránh Hoàng Tư Nghệ, sau đó cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, cười tươi rồi nói: “Đã gửi rồi.”