Editor: Hannah

Tình yêu có thể khiến con người ta sống dở chết dở, cũng có thể khiến người ta hạnh phúc hoặc khổ đau đến tột cùng.

Đường Vực, nếu anh có thể yêu em, đây hẳn là một chuyện may mắn, em sẽ khiến anh nếm đủ những tư vị này.

_"Nhật ký chị đại"_

Mọi người đều ngây người.

Người hỏi chuyện lúc trước là đạo diễn của một tổ chương trình, ông ta hỏi câu này cũng chỉ vì quan tâm mà thôi, gặp phải tình huống xấu hổ thế này, ông ta hắng giọng: "Thú vui trong tình yêu, thú vui trong tình yêu, người trẻ tuổi thân thể còn khoẻ mạnh mới có thể chơi nổi."

Đường Vực tư thế lười nhác tựa vào lưng ghế, tay lại nhàn nhã cầm ly rượu l, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, trong mắt toát ra thần thái phong lưu hiếm có, dường như ngầm thừa nhận dấu răng trên tay kia là hậu quả của thú vui tình yêu do bạn gái để lại.

Những người đàn ông ở đây đều hiểu rõ trong lòng mà không nói gì, có một hai người còn thể hiện sự khinh bỉ trên nét mặt.

"Tổng giám đốc Đường chơi vậy cũng liều quá rồi, không ngờ nha."

"Có điều, đối xử với phụ nữ cũng không thể quá dễ dãi, để bị cắn thành thế này..."

"Phụ nữ không nên được chiều chuộng quá, dám cắn một lần sẽ có lần thứ hai."

Nụ cười trên môi Đường Vực nhạt dần, quay đầu nhìn đạo diễn Từ, nói: "Chương trình mùa tiếp theo của ông chẳng phải còn thiếu một khách mời nữ sao? Để tôi đề cử cho ông một người."

Đạo diễn Từ cười hỏi: "Là bạn gái ngài sao?"

Những người khác cũng đang đoán như vậy, xem ra là đúng rồi.

Đường Vực: "Là em gái tôi."

Kịch bản "Dệt một giấc mộng cho anh" của Đường Hinh đang được chỉnh sửa lần thứ nhất, lượng công việc và thời gian dành cho việc cải biên cũng sẽ giảm bớt, đến tầm tháng 12 là kịch bản có thể hoàn thành, nếu vấn đề tài chính và nhân lực đều ổn thoả, sẽ hoàn thành trước khi khởi quay.

Đợt trước Chu Giai Lộ đòi huỷ hợp đồng nhưng rồi lại không giành được vai nữ chính, sau đó lại muốn quay lại Thời Quang để đóng vai nữ thứ, nhưng mà trên đời lấy đâu ra chuyện dễ dàng như thế.

Chuyện như thế sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó thân phận của nữ chính Đường Đinh Đinh cũng không thể tiếp tục che giấu được. Chương trình lần này rất phù hợp, vị trí khách mời rất khó giành được, mà thời điểm quý sau là mùa hè sang năm, khi đó phim vừa đóng máy, để cô lộ diện cũng rất đúng thời điểm.

Còn những vấn đề đại diện thương hiệu hay quảng cáo linh tinh, anh sẽ để người đại diện của cô sắp xếp, nếu cần anh sẽ ra mặt.

Nếu Đường Đinh Đinh phải đi con đường này, Đường Vực đương nhiên sẽ trải cho em gái con đường tốt nhất.

Sau buổi xã giao, Đường Vực cùng Cao Hằng rời khỏi câu lạc bộ, Cao Hằng mỉm cười nói: "Chúc mừng sếp tổng đã thành công theo đuổi cô Đường."

Đường Vực hơi khựng lại, nheo mắt nhìn trợ lý của mình, lạnh nhạt nói: "Ai bảo theo đuổi thành công?"

Cao Hằng hiếm có lúc ngây người, trên mặt tỏ ra nghi hoặc, nói: "Khi nãy ngài nói là bạn gái cắn ngài."

Đường Vực vứt lạnh cho anh ta một ánh mắt lạnh nhạt rồi bơ luôn, dứt khoát xoay người lên xe.

Cao Hằng: "......"

Sếp tổng của anh thế mà lại sợ mất mặt đến mức phải nói dối? Quá là mất giá luôn!

*****

Đi ra khỏi thang máy, Đường Vực cúi đầu nhìn dấu răng sưng đỏ trên tay rồi gõ cửa căn nhà đối diện.

Đường Hinh vừa mới đắp mặt nạ xong, trên đầu con đang đeo băng-đô đã chạy ra mở cửa, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lặng lẽ lướt mắt nhìn anh rồi xoay người đi vào nhà. Đường Vực cảm thấy hiện giờ da mặt của mình quá là dày, đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn còn lì lợm bám riết để theo đuổi một cô gái.

Có đôi lúc ngẫm lại, anh vẫn không thể tin nổi.

Anh đút tay vào túi quần, khoé miệng hơi xịu xuống.

Đường Hinh ngồi bệt trên thảm, trên bàn trà là một tờ giấy lớn, là hình vẽ sơ đồ quan hệ các nhân vật. Từ nhỏ cô đã không có năng khiếu vẽ tranh, sơ đồ quan hệ bị cô ngoáy lung tung xiêu xiêu vẹo vẹo, Đường Vực lười nhác tựa vào ghế sô-pha, đưa tay cởi hai nút cổ áo sơ-mi, thản nhiên nhìn cô.

Bánh Bao Cuộn vốn đang nằm cuộn tròn bên chân cô, lúc này đột nhiên nhảy lên sô-pha, bò đến bên đùi anh, nằm ngửa cái bụng, lấy móng vuốt cào cào cánh tay anh, ý muốn anh xoa bụng cho nó. Đường Vực cụp mắt nhìn nó, khoé miệng hơi nhệch xuống, ngón tay thon dài gãi gãi bụng nó một hai cái cho có lệ.

Bánh Bao Cuộn ư ử kêu có vẻ rất thoải mái.

Đường Hinh theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên dấu răng sưng đỏ trên tay anh, cô khẽ hỏi: "Anh đã bôi thuốc chưa?"

Đường Vực liếc nhìn cô, cười hỏi: "Xót à?"

Đường Hinh: "......"

Xót cái đầu anh.

"Bôi rồi, em yên tâm đi."

Hồi trưa Đường Đinh Đinh có chạy lên lầu xem dấu răng trên tay anh, xem xong lại nhíu mày lẩm bẩm: "Sưng hết cả lên rồi, chị Đường Tâm đúng là lòng dạ hiểm độc lại còn nhẫn tâm." Sau đó lại gọi bác sĩ gia đình đến tiêm phòng uốn ván cho anh.

Đường Hinh đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn reo chuông.

Cô quay đầu nhìn, là Chung Nghiên gọi, cô nghe máy, Chung Nghiên gọi một tiếng "chị họ" rồi có vẻ ngại ngùng nói tiếp: "Chị có thể cho em vay ít tiền được không? Sau Tết em sẽ trả lại cho chị."

Đường Hinh hỏi: "Em muốn mượn bao nhiêu?"

Hai người tầm tầm tuổi nhau, từ nhỏ đến lớn quan hệ đều rất tốt, Chung Nghiên cũng là cô gái được yêu chiều từ nhỏ, trước giờ chưa từng thiếu tiền tiêu, ngày thường cùng lắm cũng chỉ vòi vĩnh đòi cô mua quần áo hay tặng túi xách gì đó, chưa từng mở miệng hỏi vay tiền Đường Hinh.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi khẽ nói: "50 vạn."

Đường Hinh nhíu mày: "Bao nhiêu?"

Chung Nghiên nói càng khẽ: "50 vạn... Năm sau em nhất định sẽ trả lại cho chị."

"Vấn đề không phải là trả hay không trả." Đường Hinh ngồi xuống thảm, bắt đầu thấy nghi ngờ, "Bố mẹ em tháng nào cũng cho em tiền sinh hoạt, em là sinh viên năm thứ tư, cần 50 vạn làm gì? Có phải là bạn trai em đòi không?"

Chung Nghiên khó chịu cãi: "Không phải!"

Đường Hinh lạnh giọng nói: "Em đừng có nói dối chị, lần trước bố chị đã nói anh ta nhìn qua có vẻ không phải là người tử tế gì, chị nói em tự xem xét đi, nếu không ổn thì chia tay, đừng ngốc nghếch để người ta chơi đùa xong lại cúng thêm tiền."

Đường Vực cụp mắt, nghe hết từ đầu tới cuối.

Đầu dây bên kia Chung Nghiên im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Lúc trước em với bạn học ra ngoài chơi, suýt chút nữa bị người ta bỏ thuốc đưa đi, là anh ấy đã cứu em, giờ anh ấy xảy ra chuyện, em chỉ muốn giúp anh ấy một chút..."

"Em thế có ngu không hả?" Đường Hinh nhíu mày mắng, "Dù cho anh ta có cứu em đi chăng nữa, em cũng định lấy thân báo đáp luôn hả? Cũng không nhìn xem anh ta là dạng người gì."

"Em chỉ giúp anh ấy lúc này thôi, em cũng không cho anh ấy tiền mà chỉ cho anh ấy vay, anh ấy sẽ viết giấy vay nợ cho em, như vậy cũng là hết tình hết nghĩa rồi, sau đó em sẽ chia tay anh ấy." Chung Nghiên cầu xin cô, "Em không dám nói với bố mẹ, chị giúp em đi mà, chị họ..."

Đường Hinh bị Chung Nghiên chọc giận tức đến mức không nói nên lời, cô phồng mang trợn mắt.

Chung Nghiên vẫn tiếp tục cầu xin: "Chị họ..."

Cô ta vẫn gọi thêm vài lần.

Đường Hinh bị cô em họ này gọi đến tức mình, nhíu mày nói: "Chị mua nhà xong thì không còn tiền nữa rồi, em gửi số tài khoản cho chị, để chị xem thế nào rồi mai sẽ chuyển khoản cho em."

Cúp điện thoại xong, cô mím môi kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm. Cô mua nhà xong thì thực sự không còn tiền, vẫn sống dựa vào tiền nhuận bút bán sách, giờ cần tới 50 vạn, đỉnh đầu cô muốn bốc khói luôn.

Đường Vực quẳng Bánh Bao Cuộn sang một bên, kéo kéo cái tai mèo trên băng-đô của cô, hạ giọng hỏi: "Thiếu tiền à?"

Đường Hinh quay đầu nhìn anh, bĩu môi: "Liên quan gì đến anh."

Đường Vực vẫn thản nhiên cười cười, lại kéo cái tai mèo của cô, nhắc nhở cô: "Em còn có một cái hợp đồng trị giá 30 triệu nữa đấy, chỉ cần ký một chữ thôi là sẽ thành nữ đại gia."

Đường Hinh: "......"

Cô suýt chút nữa thì quên béng mất chuyện này.

"Không cần đâu, 50 vạn thì tôi có thể tự kiếm ra được." Cô vừa nói xong, cái tai mèo trên đầu lại bị kéo lại, cô cạn lời nhìn anh, dứt khoát tháo băng-đô vứt cho anh, nói: "Nếu anh thích nghịch nó thế thì cho anh đấy, tối lấy nó ra mà chơi."

"......" Đường Vực liếc nhìn cô, "Chơi thế nào?"

"......"

Câu chuyện bỗng dưng trở nên nóng bỏng ghê cơ.

Đường Vực im lặng một giây, nhìn cô hỏi: "Bố em nhìn người rất chuẩn à?"

Đường Hinh ừ một tiếng, sau đó nhìn anh, nói: "Ấn tượng của bố tôi về anh siêu tệ, không ra làm sao cả."

Đường Vực: "......"

Đường Hinh thấy anh tiu nghỉu thì rất vui vẻ, cười đắc ý, nhìn đồng hồ rồi lại hạ lệnh đuổi khách: "Anh về được rồi."

"Sắp có liên hoan phim, tôi phải đi Hạ Môn một chuyến, bốn ngày nữa sẽ về, đúng vào cuối tuần." Đường Vực nhìn cô, "Khi tôi về mình cùng nhau ăn cơm nhé?"

Mỗi năm đều có vài cái liên hoan phim lớn nhỏ, còn chưa tính mấy cái ở nước ngoài, Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Ăn cơm gì?"

Đường Vực khẽ mỉm cười: "Hẹn hò đấy."

Đường Hinh ngơ ngác nhìn anh, hình như anh đã theo đuổi cô từ lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nói tới hai chữ "hẹn hò", không hiểu vì sao, tới tận giờ phút này, cô mới có cảm giác mình đang được anh theo đuổi.

"Nhé?" Đường Vực nhìn cô chăm chú, khoé miệng lại nở nụ cười, "Hẹn hò với tôi đi."

"Nếu tôi không muốn thì sao?" Cô hỏi.

"......"

Đường Vực im lặng, nhíu mày hỏi: "Vì sao không muốn?"

Đường Hinh cười tủm tỉm đáp: "Có người khác hẹn tôi rồi nha."

Đường Vực nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của cô, đưa tay véo má phải của cô khiến gương mặt đang tươi cười của Đường Hinh cứng đờ, cô hất tay anh ra, xoa mặt lườm anh: "Đồ cuồng bạo lực này, đừng có mà véo mặt tôi." Quá tức giận, cô cầm gối ném vào anh, quát: "Anh mau về đi để tôi còn đi ngủ."

Đường Vực bắt lấy cái gối, đứng lên, từ trên cao cúi xuống nhìn cô: "Còn có ai hẹn em hả? Là tên Lâm gì đó hả?"

"Người ta tên là Lâm Tranh Húc!"

"Em còn muốn cùng tên đó ăn cơm đi xem phim hả?" Đường Vực ném cái gối lên sô-pha, nhìn thẳng vào cô, nói: "Cho em quyết định hoặc là hẹn hò với tôi hoặc là với cái tên được chọn để cùng em đi xem mắt, mới quen chưa được bao lâu, chẳng lẽ em không thấy ưu thế của tôi vượt trội hơn hẳn hả?"

Đường Hinh thì thầm: "Người ta cũng vừa đẹp trai lại vừa có tiền đấy."

"Tôi đẹp trai hơn anh ta, tiền cũng nhiều hơn." Đường Vực hít một hơi thật sâu, cười giả lả với cô, "Hơn nữa... tôi với em ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, mối quan hệ này chưa đủ thân mật hả?"

"......"

Tim Đường Hinh đập nhanh hơn, Đường Vực lại nói mấy lời cợt nhả này, thật không biết xấu hổ.

Cô đột nhiên nhớ ra, giữa hai người họ dù là ôm hay là hôn cũng là cưỡng ép nhau, lần đầu tiên là cô cưỡng hôn anh, lần thứ hai lại tới lượt anh cưỡng hôn cô.

Nghĩ đến đây, cô lại thấy xấu hổ.

"Sao? Chẳng phải tôi và em rất thích hợp để phát triển mối quan hệ thành bạn trai bạn gái à?" Đường Vực cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Tôi không tin hiện giờ em đối với tôi không có cảm giác gì, em vẫn còn thích tôi."

Tim lại giật thon thót.

Đường Hinh như bị người ta phát hiện ra bí mật sâu kín, lớp áo giáp bị xé toạc, hơi hoảng loạn cúi gằm mặt xuống.

Rất nhanh, cô lại ngẩng lên cười với anh: "Ôm hôn rồi thì sao? Dù cho tôi có lên giường với anh rồi thì tôi cũng không đồng ý, tôi đâu phải bạn gái anh."

Đường Vực: "......"

Anh hơi sửng sốt, nhíu mày, nét mặt nặng nề nhìn cô chằm chằm.

Tim Đường Hinh đập nhanh tới mức cô muốn xỉu, lặng lẽ nuốt nước bọt, trên môi vẫn tươi cười giảo hoạt, nói: "Đường Vực, anh muốn lên giường cùng tôi không?"

Tám phần thích.

Có không?