Editor: Hannah Chuyện mời anh ăn cơm, Đường Đinh Đinh không quên, chỉ là từ sau khi trở về cô thấy hơi ngại. Lục Chi Hành cũng thường xuyên đăng bài trên WeChat, cô biết anh khá bận, đoán là lúc đó anh chỉ nói đùa chút thôi, cô không dám lỗ mãng quấy rầy anh, sau này lại có thêm công việc được sắp xếp, việc kia cũng bị đẩy ra sau.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng hơi luống cuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Chờ khi về Bắc Kinh được không ạ?”

Lục Chi Hành nhoẻn miệng cười: “Được.”

Bộ phim vẫn phải tiếp tục tuyên truyền, tạm thời trước mắt có lẽ sẽ chưa về Bắc Kinh.

Hai người phối hợp dần ăn ý hơn, khi phỏng vấn nếu gặp phải những câu hỏi sắc bén, Lục Chi Hành cơ bản đều hỗ trợ cho cô, đương nhiên có những lúc không thể quá lộ liễu, nếu những diễn viên khác không trả lời được, anh cũng sẽ nói mấy câu vui đùa cho qua.

Giai đoạn trước khi tuyên truyền cũng không bận lắm nhưng Lục Chi Hành còn phải theo dõi việc cắt nối biên tập phim.

Đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Đường Vực nhờ anh hỗ trợ… Quay video cầu hôn.

Lục Chi Hành: “Không phải chứ, tôi bận thế rồi, anh không thể tìm người khác được à?”

Đường Vực: “Người khác không đáng tin.”

Lục Chi Hành: “……”

Anh nghĩ đến Đường Đinh Đinh, im lặng một lúc rồi nhận lời.

Có điều, Đường Vực thế mà còn muốn anh ký thỏa thuận bảo mật, không được phép tiết lộ cho ai. Khi Lục Chi Hành nhìn thấy bản thỏa thuận kia, anh im lặng một lúc rồi ký tên. Thôi bỏ đi, nể mặt Đường Đinh Đinh, anh nhịn.

Sau này nếu anh theo đuổi Đường Đinh Đinh mà Đường Vực lại phản đối, anh có thể lôi việc này ra chống đỡ.

Lục Chi Hành ký thỏa thuận xong xuôi, quay về xe, thẫn thờ suy nghĩ, trên tay anh còn cầm điếu thuốc, mới hút được một nửa. Lúc này đã là cuối tháng mười, gió lạnh mùa thu thổi vào trong xe, người cũng không vì thế mà thanh tỉnh.

Đúng vậy, vừa nãy khi ký bản thỏa thuận kia, trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc này.

Anh thích Đường Đinh Đinh.

Anh muốn theo đuổi Đường Đinh Đinh.

Chính là anh muốn đối với cô thật tốt, cô nhóc kia càng tiếp xúc lâu ngày càng khiến người ta thương xót, vừa nhìn đã quý mến, tính tình lại nhẹ nhàng, còn rất đơn thuần đáng yêu nữa. Độc thân đã nhiều năm nay, anh không ngờ mình lại thua trong tay một cô nhóc.

Cách nhau tám tuổi cũng không sao, ừ thì anh hơn cô hơi nhiều tuổi một chút, dù sao thì da mặt anh cũng đủ dày.

Nếu theo đuổi thành công, cùng lắm thì bị lão Phùng cười nhạo một tí, tự tát vào mặt mình.

Còn theo đuổi không thành… Vậy thì chúc cô một đời này bình an, vui vẻ.

Không sao cả, chỉ cảm thấy cô chắc hẳn bị người ta làm tổn thương.

Khoảng thời gian đó, Lục Chi Hành bận đến nỗi thiếu nước phân thân, thỉnh thoảng có 1-2 đợt tuyên truyền anh không thể tham gia, cũng không ảnh hưởng quá nhiều, dù sao độ nổi tiếng của Bành Châu rất lớn, còn có phó đạo diễn và lão Phùng ở đó. Bận rộn khắp tới, tới đầu tháng mười hai, đoạn phim cầu hôn của Đường Vực đã quay xong.

Lục Chi Hành cuối cùng cũng sắp xếp được thời gian, anh gửi tin nhắn WeChat cho Đường Đinh Đinh: “Tối mai em có rảnh không?”

Lịch trình của Đường Đinh Đinh anh biết rất rõ, hai người đều đang ở Bắc Kinh.

Đường Đinh Đinh vừa tắm xong, đang ngồi bệt trên thảm mở hộp quà. Quà này là do Lục Chi Hành tặng, phòng cô rất rộng, bên cạnh ban-công có để một giá để quà màu trắng bằng dây mây, trên đó để rất nhiều món đồ xinh xắn.

Gần đây có thêm mấy món đồ, có kẹo socola nhập khẩu, có bưu thiếp còn có cả cốc sứ đều do Lục Chi Hành gửi từ 1-2 tháng nay.

Hình như anh rất bận, vẫn luôn đi công tác.

Những thứ này là anh mang về từ khắp các nơi, tặng cho cô làm quà.

Cô mở hộp quà mới nhất, bên trong là một chiếc trâm cài tinh xảo xinh đẹp. Cây trâm này nhìn hơi quen quen, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Cô suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhớ ra, đây là cây trâm mà nhân vật nữ chính trong bộ phim giúp Lục Chi Hành thành danh vẫn luôn mang.

Cây trâm này là do nam chính tặng cho nữ chính làm lễ vật đính ước, nữ chính vẫn mang suốt cả bộ phim.

Đường Đinh Đinh nhìn cây trâm, tĩm bỗng dung đập thình thịch. Vì sao đạo diễn Lục lại đưa cho cô cái này? Nếu nói những thứ trước đó đều là món quà nhỏ anh đi công tác thuận tiện mang về, thế còn cái này thì sao?

Thứ này có ý nghĩa rất đặc biệt mà.

Cô cầm cây trâm kia, đúng lúc này, điện thoại báo chuông, Lục Chi Hành gửi tin nhắn WeChat tới.

Tim cô lại giật thon thót.

“Tối mai em có rảnh không?”

Đã nói sẽ mời ăn cơm, Đường Đinh Đinh chắc chắn sẽ không đổi ý. Cô cầm cây trâm ngơ ngẩn một lúc rồi chậm rãi nhắn tin trả lời: “Có ạ.”

Khi Lục Chi Hành nhìn thấy chữ “Có” kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Không biết cô ấy đã mở hộp quà chưa? Nếu đã mở rồi không biết liệu còn có thể trả lời anh nhanh thế không. Điện thoại lại có tiếng chuông báo.

Đường Đinh Đinh: “Đạo diễn muốn ăn gì ạ?”

Lục Chi Hành khẽ mỉm cười, trả lời: “Em quyết định đi.”

Đường Đinh Đinh suy nghĩ một lúc rồi đặt bàn ở một nhà hàng gia đình cô vẫn thường tới, gửi địa chỉ cho Lục Chi Hành. Cô nhìn lại cây trâm, vẫn kìm nén câu hỏi cô muốn hỏi.

Để hôm sau hỏi đi.

Chiều hôm sau, Đường Đinh Đinh từ lớp học yoga về nhà, tắm rửa xong xuôi liền chọn quần áo, thay đồ xong lại trang điểm kỹ càng, tới 5 giờ xuống nhà. Bà Tăng Uyển biết cô muốn ra ngoài liền dặn dò: “Buổi tối con về sớm một chút, tửu lượng không tốt thì uống ít thôi, biết chưa?”

Tối nay chắc là sẽ không uống rượu.

Đường Đinh Đinh mỉm cười nói: “Vâng, con chào mẹ.”

Tới nơi, Đường Đinh Đinh bảo tài xế đi ăn cơm, trước khi về cô sẽ gọi điện cho anh ta tới đón. Trước khi xuống xe, cô hơi khựng lại, lấy từ trong túi xách ra khẩu trang, lại lấy từ phía sau một cái mũ đội lên.

Phải có chút tính tự giác của nữ nghệ sĩ, không thể nào mới ăn bữa cơm đã bị chụp ảnh.

Cô đến sớm hai mươi phút, đi vào phòng bao, nhìn vào bên trong đã thấy người đàn ông dáng vẻ nhàn nhã, cô hơi giật mình. Lục Chi Hành để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh nhẹ nhàng cười: “Sao em tới sớm thế?”

Ai mới tới sớm đây?

Đường Đinh Đinh bước vào, mỉm cười: “Đạo diễn, anh tới từ lúc nào thế?”

“Sớm hơn em mấy phút thôi, nhà anh ở gần đây.”

Đường Đinh Đinh ngồi xuống đối diện anh, “Anh có đói không?”

Thời gian vẫn còn sớm, thực ra hai người đều không quá đói nhưng mà Lục Chi Hành vẫn gọi người phục vụ đem thực đơn tới, đẩy tới trước mặt cô, nói: “Em xem đi, xem muốn ăn gì. Không cần lo cho anh, cứ chọn món em muốn ăn là được.”

Đường Đinh Đinh đáp “vâng”, mở thực đơn ra xem. Ở cùng đoàn làm phim mấy tháng lại cùng tuyên truyền cho phim trong một thời gian, cô biết khẩu vị của anh, chắc anh cũng đã biết khẩu vị của cô. Lục Chi Hành thích ăn cay, cô gọi ba món khai vị cùng ba món thanh đạm thêm một món canh.

Lượng đồ ăn ở đây không nhiều, gọi như thế cũng vừa đủ.

Trong khi chờ đồ ăn, Lục Chi Hành rót hai cốc nước, để một cốc trước mặt cô, cười dịu dàng: “Em có mệt không?”

Đường Đinh Đinh hơi thấp thỏm hồi hộp lắc đầu: “Vẫn ổn ạ.”

Lục Chi Hành: “Ngày mai lại phải tới địa điểm tiếp theo. Thành Đô vẫn còn lạnh nhưng không có máy sưởi, em mặc thêm quần áo nhé.”

Đường Đinh Đinh gật đầu: “Vâng.”

Cô bất giác cảm nhận được đạo diễn Lục hình như đối với cô so với trước đây quan tâm hơn rất nhiều, ít nhất so với khi còn ở trong đoàn quan tâm hơn nhiều, hơn nữa còn chuyện cây trâm cài kia, không thể không khiến cô suy nghĩ miên man.

Đạo diễn Lục… có phải hơi thích cô rồi không?

Hoặc là muốn thử cô, muốn theo đuổi cô?

Nếu không vì sao anh lại tặng cô món quà đó, bộ phim đó là của anh, không thể nào anh lại không biết cây trâm đó có ý nghĩa gì.

Đèn trong phòng mờ mờ, mạ trên khuôn mặt hai người một vầng sáng mỏng, không khí rất thích hợp. Đường Đinh Đinh hơi sợ hãi, cô không dám hỏi anh. Trước đây cô thích Hoắc Thần Đông, đã thích rất lâu, khó khăn lắm mới thoát ra nổi, gặp được một người đàn ông dịu dàng, biết quan tâm, thế nhưng cô lại lùi bước.

Cô còn chưa suy nghĩ kỹ, liệu mình có muốn yêu đương hay không.

Đường Đinh Đinh quay đầu, nở nụ cười, hỏi: “Đạo diễn, anh nói xem doanh thu phòng vé phim của chúng ta liệu có thành công không?”

“Em nghĩ sao?”

Anh cười, hỏi ngược lại cô.

Anh đối với bộ phim này rất có lòng tin, nếu tuyên truyền tốt thì doanh thu ít nhất cũng vượt tám trăm triệu tệ, tính toán doanh thu của công ty Thời Quang cũng đưa ra con số này. Anh đoán chừng, sau khi phim chiếu, doanh thu sẽ không chỉ dừng ở tám trăm triệu.

Đường Đinh Đinh rất có lòng tin, nói: “Chắc chắn sẽ vượt một tỷ nha.”

“Ừ”

Anh nhìn cô, ý bảo cô cứ nói.

Đường Đinh Đinh dừng một chút, bật cười: “Em rất có lòng tin với anh.”

Lục Chi Hành bật cười, đúng lúc này đồ ăn được mang lên. Anh nhìn lướt qua những món ăn, ngước lên nhìn cô hỏi: “Em không ăn cay mà phải không?”

“Anh ăn mà, em ăn món khác.”

“Đinh Đinh” Anh tựa vào lưng ghế, ung dung cười, nhắc nhở cô: “Giờ chúng ta không còn ở đoàn làm phim nữa, em không cần để ý lo cho anh như vậy. Khi ra ngoài, em là con gái, đáng lý anh phải lo cho em.”

“Cũng không có gì mà.” Cô bỗng thấy căng thẳng, thúc giục anh: “Anh nếm thử đi.”

Cô bất giác nhận ra hai người hẹn riêng ăn cơm, rất giống như hẹn hò.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng. Lục Chi Hành từ lúc hơn mười tuổi đã bắt đầu quay những đoạn phim ngắn, 20 tuổi bắt đầu thử quay phim điện ảnh, sau mười mấy năm, kinh nghiệm và trải nghiệm tích lũy được cũng khá phong phú. Ở bên anh sẽ không cảm thấy nhàm chán, chỉ cần anh gợi lên một đề tài bất kỳ cũng có thể khiến đối phương nói rất nhiều.

Đường Đinh Đinh vốn còn hơi xấu hổ từ từ đã thả lỏng hơn, bị anh chọc cười rất nhiều lần.

Ăn cơm xong, Lục Chi Hành đứng dậy nói: “Anh vào nhà vệ sinh một lát.”

Đường Đinh Đinh ngồi trong phòng bao, ngoan ngoãn chờ anh về. Lục Chi Hành tranh thủ lúc vào nhà vệ sinh thuận tiện ký hóa đơn. Anh thường xuyên đưa bạn bè tới đây ăn cơm, hóa đơn thanh toán theo tháng, chỉ cần nói một tiếng là xong. Khi anh quay lại phòng còn chưa tới tám giờ. Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh: “Đạo diễn, anh có muốn ăn đồ ngọt tráng miệng không? Đồ tráng miệng ở đây cũng rất ngon.”

Ăn thêm món tráng miệng có thể câu kéo thêm nửa tiếng.

Có thể ngồi cùng cô thêm một lúc, rất có lời.

Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, nhàn nhã hất cằm về phía cô, nói: “Thế à? Em chọn giúp anh đi.”

Mặt Đường Đinh Đinh bỗng đỏ lên, đáp “vâng” một tiếng. Thực đơn ở đây cô đã nhớ rõ, gọi người phục vụ vào chọn món luôn.

Hai người ăn xong món tráng miệng đã là 8 rưỡi.

Khi thanh toán tiền, Đường Đinh Đinh mới biết Lục Chi Hành đã trả tiền rồi. Cô hơi ngạc nhiên, nhìn Lục Chi Hành, nhíu mày nói khẽ: “Không phải đã bảo để em mời anh rồi mà, sao anh lại ăn gian như thế.”

Anh bật cười: “Không phải chơi ăn gian, là lưu lại để lần sau em mời.”

Còn có lần sau nữa?

Đường Đinh Đinh hơi rung động, cảm thấy anh chắc chắn là cố ý, nghẹn lại không nói được lời nào, không có cách nào vạch trần.

Lục Chi Hành cầm chìa khóa xe, nhìn cô nói: “Để anh đưa em về.”

Anh đã nghe cô kể giờ cô vẫn sống cùng nhà với bố mẹ, chưa dọn ra ngoài ở một mình.

Đường Đinh Đinh lắc đầu: “Không cần đâu, em đã dặn tài xế đợi rồi.”

Lục Chi Hành đáp “ừ” một tiếng. Hai người đứng dậy, từ bàn ăn tới cửa cách vài bước, tay hai người đồng thời chạm vào tay nắm cửa. Đường Đinh Đinh rụt tay lại, tim cũng theo đó giật nảy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm.

Cô cắn môi, khẽ nói: “Đi thôi.”

Tay Lục Chi Hành vẫn nắm then cửa nhưng không mở ra, anh cúi đầu nhìn cô, hơi mỉm cười, hạ giọng hỏi: “Đinh Đinh, món quà anh tặng em hôm qua, em có thích không?”

Tim lại đập thình thịch.

Anh đang thử cô sao?

Đường Đinh Đinh hồi hộp không thôi, tay siết túi xách, nhẹ nhàng đáp “vâng”: “Em thích, rất đẹp.”

Hai người không nói gì nữa cũng không mở cửa. Ánh đèn mờ rọi xuống khuôn mặt cô gái nhỏ trắng nõn xinh đẹp, lông mi dài cụp xuống, tạo nên một bóng mờ dịu dàng, run run động lòng người. Lục Chi Hành rất muốn chạm vào lông mi của cô, để cô đừng run nữa cũng đừng căng thẳng.

Anh đè nén cảm xúc đang dâng trào, hạ giọng cười nói: “Em thích là được rồi.”

Đường Đinh Đinh cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ hỏi: “Cây trâm kia là cây trâm mà nữ chính trong phim của anh mang sao?”

Lục Chi Hành: “Ừ”

Lại im lặng.

Lục Chi Hành cũng không ép cô, chờ cô lên tiếng.

Cô gái nhỏ hỏi: “Vậy vì sao anh lại muốn tặng cho em?”

Vì thích em sao?

Nếu có thể, Lục Chi Hành không muốn để cô đứng ở cửa nghe anh nói những lời này nhưng lúc này không khí rất thích hợp, nếu phá vỡ khoảnh khắc này, anh sợ có những lời sẽ không thốt ra được. Anh cúi đầu, nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện ra ý cười: “Đinh Đinh, có nhiều người theo đuổi em không?”

Đường Đinh Đinh há miệng hít một hơi, lắp bắp nói: “Cũng không nhiều.” Có lẽ do anh quá dịu dàng ấm áp nên khi cô nhìn vào mắt anh, lại có cảm giác an tâm lạ kỳ, bao cảm giác bất an cùng căng thẳng đều từ từ tan biến. Cô cúi đầu, giọng nói trầm xuống: “Trước kia em từng thích một người, thích rất lâu. Có không ít người khác theo đuổi em đều bị em từ chối. Những công tử nhà giàu em quen biết cơ bản đều biết em thích người kia, cũng có người trong số họ theo đuổi em nhưng vì em không thích, một thời gian sau cũng không còn nhiều người theo đuổi nữa.”

Lục Chi Hành đút tay vào túi quần, anh đã đoán được người mà cô đang nói tới là ai.

Hoắc Thần Đông.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Chi Hành bật cười: “Vậy trong nhà có sắp xếp hôn phu hay cuộc hôn nhân nào cho em không?”

Đường Đinh Đinh lắc đầu, đáp: “Không có, nhà em sẽ không sắp xếp những chuyện này, được tự do yêu đương.”

Lục Chi Hành hơi khom người, tay kia còn để trên tay nắm cửa, anh bước một vòng, lưng hướng vào cửa, như muốn áp cô vào phía mình, tầm mắt anh ngang với cô, hạ giọng hỏi: “Giờ em còn thích người đàn ông đó nữa không?”

Đường Đinh Đinh hít một hơi thật sâu, kìm nén ý muốn lùi một bước, nhẹ nhàng lắc đầu: “Từ sinh nhật năm ngoái đã quyết định không thích nữa.”

Lục Chi Hành cười: “Như vậy trong lòng em giờ không thích ai?”

Cô căng thẳng siết chặt túi xách, không dám thở mạnh, cắn môi, không biết phải làm sao.

Không có ư?

Cô muốn sờ lên ngực mình, giờ tim cô đang đập rất nhanh.

“Im lặng như vậy anh sẽ coi như em thừa nhận.” Lục Chi Hành cười tươi, giọng nói trầm ấp kiên định: “Đinh Đinh, anh đang theo đuổi em.”