Ban đêm gió lạnh thổi qua, mọi thứ hoan tàn đáng sợ. Ánh trăng cũng trở nên sáng lạnh hơn, những con đường được soi sáng xuống hầu như đều đã bị nứt nẻ, nhà cửa sụp đổ. Bụi cây mất đi sự sống, tất cả chìm vào hư không. Bỗng nhiên cát bụi bay khắp nơi, từ xa một đám thây ma xuất hiện, bước đi lểnh đểnh vô hồn. Quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, mặt mài dính máu, nứt ra. Làn da khô lại thành màu xám khói. Có người thì tay đứt lìa, lểnh bểnh. Kẻ thì rớt tròng mắt ra ngoài...

- Grừ... Grừ... oâu...

Tiếng gào vang lên kinh tởm, như đang thèm khát cái gì đó. Mùi hôi thối theo gió bốc lên, chúng bước tới căn cứ nơi bọn cô đang ngủ. Vừa cào vừa gầm rú...

Mọi người thức giấc, Âu Nghi nhìn cảnh này mà căng thẳng. Cô bước ra, nhìn đám thây ma đang đưa tay vào muốn bắt lấy bọn cô. Cái lồng sắt bị chúng chạm vào nhưng vì có mạch điện nên liền sợ hãi tách ra. Tử Ân nói

" Bọn chúng đánh hơi được chúng ta sao? "

Mọi người đang căng thẳng thì một tiếng hét thất thanh vang lên

" Aaaaaaa "

Xoay lại mới thấy là Diệp Cơ, cô bước đến nói

" Quen dần đi "

Tử Khang ôm lấy chân Âu Nghi nhìn ra bên ngoài, ánh mắt căm phẫn. Cô vươn tay cầm súng bắn vào đầu những con zoombie, bộ óc của chúng văng ra. Đình Lan kinh tởm đưa tay lên miệng

" Ọe... "

Cô không nhìn Đình Lan, lạnh nhạt nói

" Có thai rồi sao? "

Lập tức mọi người đứng sững, Âu Nghi nhìn cô cười nói

" Cậu nói gì vậy? "

Đình Lan nhìn qua cô tức giận, bỗng bên ngoài vang lên tiếng

Ầm ầm...!

Đám zoombie bất chấp mạch điện, nắm lấy cột sắt muốn gỡ ra. Cô cầm súng bắn vào đầu chúng

" Não là bộ phận hoạt động của chúng, bắn vào nó "

Tử Ân lấy súng ra bắn vào đầu zoombie, A Phong cũng lấy súng bắn. Đám zoombie sau khi bị A Phong bắn liền điên cuồng

- Grào.... Grừ...

Rầm rầm...!

Bằng bằng bằng...!

Cô liên tục bắn, bỗng một con zoombie lơ lửng trên không trung xuất hiện. Gương mặt dữ tợn gầm rú, bọn cô kinh ngạc. Âu Nghi nói

" Sao lại có zoombie biết bay? "

" Zoombie biến dị "

Lời nói cô lạnh nhạt, sau đó đưa Diệp Cơ ra sau lưng mình. Nói

" Nó là một loại zoombie sinh trưởng mạnh hơn những con khác. Có những khả năng đặc biệt, mạnh hơn những con khác. Tôi đã đọc trên sách "

Cô nhìn con zoombie đó đang cố mở lòng sắt ra. Đưa súng bắn vào đầu nó nhưng nó lại né được. Di Anh sợ hãi kéo Đình Lan ra phía sau...

" Chúng ta chạy thôi "

" Làm sao mà chạy? Nếu giờ xông ra chúng ta sẽ bị chúng xé xác "

Âu Nghi sợ hãi nói, cô nhếch môi cười

" Khi con người rơi vào sự thống khổ cùng cực, nơi đáy vực của tuyệt vọng thì họ sẽ tạo ra những điều trên cả kì diệu. Sức mạnh cứu rỗi sẽ được bộc phát để bảo vệ thế giới, những dị năng giả "

Mọi người không hiểu lời nói của cô, cô lấy ra một quả bom ném ra ngoài đám thây ma

Bùm!

Tiếng nổ vang lên, Diệp Cơ sau lưng cô run rẩy bịt tai lại. Đình Lan đang lo lắng thì liền nhìn qua Diệp Cơ. Ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh, ngón tay trỏ xè ra.

Bỗng nhiên Diệp Cơ lao về phía trước khiến ai cũng kinh hãi, nước mắt Diệp Cơ chảy dài. Bây giờ Diệp Cơ đang đứng rất gần phía đám zoombie, bọn chúng nhìn thấy con mồi liền đưa tay ra gào rống muốn bắt lấy Diệp Cơ. Con zoombie biến dị nhào tới nắm lấy tay Diệp Cơ qua khe cửa rào sắt

Đôi đồng tử Diệp Cơ co rút lại, mọi người kinh ngạc. Cô vẫn đứng yên đó nhìn. Diệp Cơ gương mặt trắng bệch sợ hãi, nhắm nắt lại

" Aaaaaaaaaa "

Tiếng la vang lên, đi cùng tiếng la hét đó là một vòng sáng từ tay Diệp Cơ phát ra. Những thanh sắc méo lại kẹp lấy tay của con zoombie biến dị. Những con khác thấy liền kinh sợ lùi ra, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Cô nhếch môi cười, đi đến kéo Diệp Cơ về. Bước lại gần con zoombie biến dị đang bị kẹp tay. Cô đưa súng lên não nó, nó muốn xé bỏ cánh tay để chạy trốn nhưng cô đã nhanh hơn

Bằng!

Cô né ra phía sau, não của con zoombie văng ra tung tóe. Âu Nghi sợ hãi nắm lấy tay Tử Khang lùi ra sau. Diệp Cơ vì thất kinh nên đã ngất xỉu, cô đưa Diệp Cơ cho Tử Ân

" Bảo vệ cậu ấy "

Sau đó cô kéo tay A Phong, mở cửa sắt đi ra ngoài. Đám zoombie khi thấy cô và A Phong ra cũng không tiến lên liền mà đề phòng. Cô lấy súng bắn bọn chúng, A Phong cũng làm theo...

- Grừ... Grừ...

Bầy zoombie bị cô và A Phong xử lý, cô nhìn hắn nói

" Chúng ta đi tuần xem "

Cô cùng A Phong rời khỏi căn cứ, Tử Ân phía sau nhìn theo bóng lưng bọn cô khẽ nheo mài lại.

Cô cùng A Phong đi trên con đường lạnh tanh, cơn gió thổi qua lạnh lẽo. Bỗng A Phong dừng lại, cô xoay qua liền thấy A Phong đang dữ tợn nhìn cô. Đôi mắt ánh lên sự khát máu, cô nhẹ nhàng bước lại

" Sao vậy? "

- Grừ... Grừ...

Một đám zoombie xuất hiện, lểnh đểnh bước đi. Cô đưa súng lên bắn vào đầu chúng, kéo tay A Phong

" Nhanh lên "

Bằng bằng bằng...

Sau khi diệt sạch chúng, cô mới bước lại xem. Nhìn thấy có một con zoombie đang cầm một cái bao liền lấy xem thử. Trong đó có những lọ dung dịch màu xanh lam, bỗng từ phía sau gáy cô cảm nhận hơi thở lành lạnh. Liền xoay lại, cô kinh ngạc nhìn gương mặt A Phong ngay trước mắt. Đôi mắt cô nhìn vào đôi đồng tử màu vàng ươm vô hồn lạnh lẽo kia. Cô nhẹ mỉm cười

" Muốn xem thì đâu cần sát như vậy "

Cô xoa đầu A Phong, xoay người đi. Hắn vẫn đứng đó, đưa tay chạm nhẹ tóc mình nhìn theo cô, sau đó nhìn xuống những bộ óc bị văng ra rã rời...

Cô cùng A Phong trên đường đi, cô lấy ra một chai dung dịch đưa cho A Phong

" Uống không? "

A Phong nhận lấy nốc cạn, cô cười nhẹ nói

" Xem ra rất thích "

A Phong gật đầu, cô thấy vậy liền đi vào xe nói

" Vậy cất cho anh, đừng cho ai biết "

A Phong nhìn cô sững người, cô mở cốp xe ra bỏ vào cái bao dung dịch nói

" Muốn uống thì lấy uống, đừng để ai thấy "

Cô đóng cốp xe lại, A Phong bước tới gần nhìn cô.

"... "

" Sao vậy? "

Cô nhìn hắn hỏi, A Phong lắc đầu. Thấy vậy cô kéo tay hắn về.

" Vậy đi thôi! Về ngủ "

________________

Sáng hôm sau bọn cô chuẩn bị lên đường, giờ Diệp Cơ đã có công năng càng khiến mọi người an tâm hơn. Nếu như họ rơi vào nguy hiểm thì sẽ thức tỉnh sức mạnh, điều đó có nghĩa là thế giới sẽ được cứu rỗi...

Âu Nghi nhìn Diệp Cơ đang ngồi trên ghế cúi đầu mà nói

" Cậu không cần quá lo lắng, cậu có thể sử dụng công năng sắc. Có thể giết zoombie "

" N...nhưng zoombie... họ... họ là con người... "

Diệp Cơ run rẩy nói, Di Anh nheo mài

" Là xác sống, không phải người. Chúng đã chết rồi, không còn là người nữa "

" Nhưng... họ cũng từ người... mà thành... "

Diệp Cơ nước mắt chảy dài, Đình Lan chán ghét thu lại nơi đáy mắt. Cười nhẹ nói

" Em đừng sợ, sẽ không sao "

Cô nhếch môi cười lạnh, nhìn qua A Phong vẫn không nói gì. Bỗng từ ngoài một đám zoombie tấn công xe của bọn cô. Tử Ân nheo mài chạy qua lại để đuổi chúng xuống, cô lấy súng đưa cho Âu Nghi

" Bắn "

Hạ cửa kính xuống, một con zoombie lú đầu vào. Gương mặt cùng mùi thối kinh tởm khiến cô khó chịu. Cô bắn vào đầu nó rồi nhanh tay đóng cửa kính lại, Tử Khang sợ hãi nhìn cô. Âu Nghi cũng bắn zoombie, nhưng còn một con ở trên muốn mở bung nắp xe. Cô muốn trèo ra ngoài thì bị Diệp Cơ ngăn cản

" Đừng! Nguy hiểm lắm "

Diệp Cơ nói xong nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt. Bỗng từ đâu những thanh sắt bay đến đánh ngã con zoombie kia. Cô cười nhẹ ngồi ngây ngắn...

Bây giờ đã là buổi chiều, ánh hoàng hôn buông xuống. Tử Ân dừng xe cho mọi người ăn uống, cô đang ăn thì Tử Khang trèo qua chỗ cô nói

" Chị! Chị tên Dao Sương sao? "

Cô nhìn nó gật nhẹ đầu, Tử Khang lay lay đùi cô

" Chị! Em muốn súng "

" Làm gì? "

" Em sẽ giết thây ma "

Âu Nghi kinh ngạc, cô lạnh nhạt nhìn vào mắt Tử Khang. Đưa cho nó một cây súng

" Tự tìm hiểu "

Tử Khang vui vẻ gật đầu, xoay qua Diệp Cơ. Gương mặt Diệp Cơ mỉm cười hiền từ

" Chào em! Chị là Diệp Cơ, em là Tử Khang phải không? "

" Ân "

Tử Khang gật đầu, Diệp Cơ vui vẻ đưa tay xoa mái tóc nó. Tử Khang rất có thiện cảm với bọn cô. Điều đó càng làm Đình Lan khó chịu và chán ghét hơn...

Ban đêm bọn cô tìm một chung cư rộng lớn có nhiều phòng để ở, cô đang ngồi trong phòng. Cầm tách trà trên tay uống, tiểu Hắc bên cạnh cô

" Chủ nhân! "

Cô không nói gì dùng Thiên Thông Nhãn xem Đình Lan... Cô ta đang đi qua phòng của Tử Ân, chiếc váy hai mảnh để lộ bộ ngực căn tròn trắng mịn. Chiếc áo khoác mỏng tanh càng nổi bật sự quyến rũ. Đình Lan vươn tay gõ cửa

Cốc cốc cốc...

Cạch!

Tử Ân mở cửa, nhìn Đình Lan lạnh lẽo. Đình Lan mỉm cười ngã vào lòng Tử Ân

" Tử Ân... "

Tiếng nói nhẹ nhàng nũng nịu, Tử Ân vẫn một khuôn mặt lạnh lùng hỏi

" Chuyện gì? "

Đình Lan hơi cắn môi hôn nhẹ vào má Tử Ân, ngọt ngào

" Em thích anh "

Đình Lan vừa nói vừa cà bộ ngực trắng nõn của mình vào Tử Ân, hắn đôi mắt đen thâm thúy nhìn vào cô ta khiến Đình Lan hơi run sợ. Đưa tay kéo mạnh Đình Lan ra

" Cút "

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, Đình Lan ngẩn ngơ tức giận. Nhưng sau đó liền nở nụ cười quyến rũ đưa tay chạm môi. Đôi mắt ánh lên sự mê hoặc...

Tiểu Hắc bên cạnh cô nói

" Xem ra nữ9 bị Tử Ân mê hoặc rồi "

Cô gật nhẹ đầu, thu lại Thông Thiên Nhãn. Lời nói nhẹ nhàng

" Tiểu Bát Đản "

Bùm!

Từ không trung tiểu Bát Đản và tiểu Huyết xuất hiện

" Ký chủ ﹋o﹋ "

Cô khẽ hạ mắt, nói

" Thông tin về Tử Ân "

[ Hiển thị thông tin: Vu Tử Ân, 20 tuổi, một người mồ côi. Nhờ thành tích học tập mà trở thành học trưởng của trường. Đi dạy võ là công việc làm thêm. Hầu như tên này chỉ là người qua đường trong cốt truyện... ]

Hàng mài cô nheo lại, tiểu Huyết thấy lạ liền nói

" Người qua đường? Vậy sao nữ9 lại thích hắn? "

" Ta không biết, ký chủ. Trong thông tin cũng không có nói hắn sẽ đi cùng chúng ta. Hầu như cốt truyện đã thay đổi "

Cô gật nhẹ đầu, bỗng từ bên ngoài nghe tiếng lộp cộp. Cô mở cửa phòng ra, nhìn Âu Nghi đang dụi mắt đi ra ngoài.

Âu Nghi nhìn qua lỗ tròn của cánh cửa liền kinh ngạc mở cửa ra

Cạch!