Kể từ lúc cô nhận lời làm bạn gái của Hà Dương đã 2 tháng trôi qua, và Lưu Di cũng càng ngày càng thân thiết với cô hơn trước. Lưu Di ngưỡng mộ và thần tượng cô nên đã học hỏi rất nhiều. Còn về phía Hà Dương thì hắn luôn quan tâm chăm sóc cô hết mực, cả showbiz hầu như ai cũng biết Hà Dương đang theo đuổi cô... Thật thú vị

Bước xuống nhà cô nhìn thấy Phương Hải đang ngồi đó với những sấp tài liệu. Phương Hải đã tiếp quản công ty 2 tháng rồi, hắn có vẻ cũng đã chửng chạc hơn rất nhiều

" Tịch nhi, em thức rồi à? Lại đây "

Phương Hải thấy cô liền mỉm cười gọi lại

" Anh hai "

" Ừ! Ăn trái cây đi "

Cô bỏ miếng táo vào miệng vừa suy nghĩ

" Anh hai, anh thấy cô gái hôm trước thế nào? "

" Em nói cô gái tên Lưu Di sao? "

" Ừa! "

" Em đang cố gáng ghép anh cho cô ta sao? "

" Thì... anh cũng lớn rồi, phải cưới vợ chứ? "

Gương mặt tuấn mĩ của Phương Hải trầm lại

" Anh không thích, em đừng cố làm những việc vô nghĩa nữa "

Thấy Phương Hải lớn giọng cô liền tò mò

" Vì sao chứ? Tại sao anh không thích lấy vợ "

" Vì... "

Phương Hải đứng lên tức giận, nhưng nữa chừng lại không nói gì

" Anh sao vậy... nếu anh không thích thì thôi. Em sẽ không như vậy nữa "

" Haizz! Như vậy mới ngoan chứ. Được rồi, anh đi làm đây. Ở nhà ngoan ngoãn đó "

" Dạ "

Cô nhìn theo bóng lưng Phương Hải mà nở nụ cười âm hiểm, rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài

_______________

Nhìn dòng người tấp nập với những tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trong không trung, cô dáo dác nhìn xung quanh thì thấy một người con gái xinh đẹp nở nụ cười tươi tắn chạy tới

" Tịch tỷ, chị tới rồi "

" Để em đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi "

Cô kéo Lưu Di đi vào một quán cà phê gần đó, gọi nước rồi mỉm cười

" Em đến lâu chưa? "

" Dạ không lâu lắm, mà Hà tổng không đi chung với chị à? "

" Anh ấy có nhiều việc lắm, nên chị không rũ."

" À vâng "

Lưu Di mỉm cười tươi tắn nhưng đáy mắt xẹt qua tia sáng rất nhanh, dù như thế cô vẫn có thể nắm bắt kịp...

" Em thấy anh hai chị thế nào? "

" A! Anh... anh ấy rất tài giỏi... "

" Vậy em có thích anh ấy không? "

" Ý... ý chị là sao chứ? "

Lưu Di đỏ mặt e thẹn hỏi lại cô

" Tối nay em qua nhà chị ăn cơm, được chứ? "

" Nhưng... "

" Sao nào, ngay cả ăn một bữa cơm với chị em cũng không muốn? "

" Không... không phải. Em không có ý đó "

" Được rồi, vậy tối nay em phải qua đó. Bây giờ chúng ta đi chơi thôi "

Cô kéo tay Lưu Di đi ra ngoài, bầu trời trong xanh mát mẻ với từng áng mây trắng bay qua. Đưa những nụ cười vào hư không...

_______________

20h tối

" Đã chuẩn bị xong chưa?

Tiếng nói cô vang lên hỏi người hầu

" Dạ vâng! Đã xong thưa tiểu thư "

" Ừ! Tốt "

Cô nhìn những món ăn ngon trên bàn đang ngi ngút khói mà hài lòng gật đầu

" Tiểu thư, thiếu gia đã về "

Nghe người hầu nói xong cô liền chạy ra, nhìn thấy Phương Hải đang bước vào

" Anh hai "

" Hở? Tịch nhi "

" Anh về đúng lúc lắm "

" Hử? Sao em chuẩn bị nhiều món vậy? "

Phương Hải nhìn thấy người hầu tấp nập với bàn ăn đầy ấp liền kinh ngạc

" Hôm nay Lưu Di sẽ qua ăn cơm cùng chúng ta "

" Lại là cô ta? "

Phương Hải trầm mặc nhìn cô

" Hừ! Em chỉ mời em ấy qua dùng một bữa cơm, dù sao em ấy cũng rất thần tượng em mà. Chúng em chỉ muốn trao dồi thêm kinh nghiệm diễn viên. Nếu anh không thích thì thôi. Em ra ngoài ăn vậy "

Thấy cô giận dỗi Phương Hải liền cưng chiều dịu dàng nói

" Được rồi, em muốn sao cũng được. Anh đi tắm rồi chúng ta cùng ăn cơm. Chịu chưa? "

" Ừa "

Cô mỉm cười nói rồi đi vào trong xem xét, thấy Phương Hải đã lên lầu mà khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt

" Tiểu thư, Lưu Di tiểu thư đã đến "

" Hử? Mời em ấy vào đây "

Cô mỉm cười háo hức, khi thấy một cô gái xinh đẹp bước vào, gương mặt hơi ửng hồng tươi tắn

" Tịch tỷ, em tới rồi "

" Ừm! Nào! Lại đây "

Cô kéo Lưu Di ngồi vào bàn ăn, bản thân cũng kéo ghế ngồi xuống. Lưu Di ngắm nhìn căn nhà xa hoa mà trầm trồ

" Bác trai, bác gái đâu rồi chị? "

" À! Ba mẹ chị đi du lịch rồi. Mai mới về "

" À! "

Lưu Di hiểu ra rồi lại tiếp tục quan sát

" Anh hai, anh xuống rồi à? "

Cô gọi Phương Hải lại mỉm cười. Lưu Di thấy hắn cũng đứng lên

" Chào anh, em mới tới "

" Ừ "

Phương Hải lạnh nhạt trả lời rồi ngồi xuống

" Chúng ta ăn thôi "

Những món ăn được đem lên, sơn hào hải vị khiến cho Lưu Di kinh ngạc. Cô bắt đầu dùng bữa

" Lưu Di, em rất thích nghề diễn viên à? "

" Vâng. Từ nhỏ em đã luôn muốn theo đuổi nó "

" Vậy sao, em thật giỏi "

" Em làm sao bằng chị, còn phải học hỏi ở chị rất nhiều. Chị là ảnh hậu trẻ nhất và tài giỏi nhất trong giới showbiz mà. Không như em chỉ có cố gắng "

" Chị tin em sẽ làm được "

Cô mỉm cười ủng hộ Lưu Di

" Em ăn cái này đi " Phương Hải gắp một con tôm cho cô

" Cảm ơn anh hai "

Cô cùng Phương Hải thân thiết, đôi mắt Lưu Di ánh lên sự chế giễu rồi rất nhanh biến mất

" Tich tỷ, dạo này quan hệ của chị và Hà tổng thế nào rồi? "

" A! Rất tốt em "

" Hai người định khi nào đám cưới? Em nhất định sẽ đến dự "

"... Em... nói gì vậy? "

Cô hơi mỉm cười trả lời Lưu Di, Còn Phương Hải lại trầm mặc không nói gì. Đôi mắt đen sắt bén ánh lên tia âm hiểm đầy tàn độc. Nhưng rất nhanh trở lại bình thường mỉm cười nhìn cô

" Em đó, ăn nhiều vào. Làm diễn viên chắc mệt lắm. Ăn đi, anh phải vỗ béo em mới được "

Cô gật đầu dùng bữa. Lưu Di nhìn Phương Hải rồi nở nụ cười nhạt, vừa rồi cô ta có thể thấy được sự thay đổi của Phương Hải khi nhắc đến việc cô sẽ cưới Hà Dương... xem ra...

_______

Sau khi dùng bữa xong thì bên ngoài trời mưa to. Từng cơn gió mạnh mẽ như ác thần thổi qua như muốn cuống đi tất cả

" Lưu Di, mưa lớn như thế. Hay em ở lại đây đi "

Cô nhìn ra ngoài trời rồi khuyên nhủ

" Không cần đâu chị, em về được mà "

" Nhưng sẽ có bão, như vậy rất nguy hiểm. Em cứ ở đây, mai hẵn về "

" Nhưng... "

" Tịch nhi đã nói vậy thì em ở lại đi "

Phương Hải từ trong bước ra nói

" Vậy... phiền anh chị rồi "

Lưu Di được một người hầu dẫn lên phòng khách, đôi mắt đỏ như máu của cô hiện lên sự chế nhạo rồi cũng mỉm cười nói

" Thôi, em đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon "

Cô hôn chụt lên má hắn rồi chạy lên lầu, để lại Phương hải vẫn còn thẩn thờ mỉm cười sờ lên mặt mình...

____________

1h khuya

Bầu trời đêm đen lạnh lẽo với cơn mưa lớn, từng làn gió thổi qua giận dữ. Ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi lên hành lang yên tỉnh. Một bóng dáng người con gái đang bước đi, tiếng lộp cộp khiến cho dãy hành lang vốn yên tĩnh trở nên đáng sợ. Cô ta bước đến một căn phòng vẫn còn sáng đèn đẩy cửa bước vào

" Ai? "

Người con trai đang ngồi trên ghế sô pha làm việc, chiếc áo ngủ để lộ cơ ngực săn chắt. Gương mặt lạnh lùng nheo mài lại

" Là cô? "

" Phải, thấy anh chưa ngủ nên em qua xem thử "

Lưu Di mỉm cười đi lại gần Phương Hải

" Cô tính giở trò gì đây? "

" Ây da! Anh lạnh lùng vậy. Em muốn nói chuyện với anh một chút thôi mà "

" Nói chuyện vào giờ này sao? "

Phương Hải nhếch mép mỉm cười khinh bỉ

Lưu Di đi vòng ra sau lưng hắn, đưa tay ôm lấy sờ soạn cơ ngực rắn chắc. Mỉm cười

" Em muốn hợp tác với anh cơ "

" Hợp tác? "

" Phải! "

Cô ta uốn éo để bộ ngực đẩy đà của mình chà sát vào lưng hắn, đưa tay lên miệng hắn yêu kiều

" Em biết anh yêu em gái mình. Và em... lại yêu Hà Dương "

" Hử? "

" Em sẽ giúp anh có được Tịch tỷ. Còn Hà Dương, sẽ thuộc về em "

" Đây là ý đồ của cô "

Phương Hải trầm mặc nhìn Lưu Di

" Không phải riêng em... mà trái tim anh cũng đang mách bảo rằng. Anh phải giành lại Tịch nhi của mình. Nếu không... sẽ hối hận cả đời "

"... "

" Anh chỉ cần khiến cho Hà Dương hiểu lầm và cho hai người họ chia tay nhau. Thì em sẽ thừa cơ hội đến bên anh ấy, và Tịch tỷ sẽ là của anh "

"... "

" Hãy suy nghĩ đi, em yêu Hà Dương. Còn anh... yêu cô ấy. Anh sẽ có được cô ấy mãi mãi, người con gái anh yêu. Lý do gì anh lại phải nhường cô ấy cho kẻ khác? Vì sao anh phải chịu khổ đau trong khi anh xứng đáng hơn? Vì sao cô ấy lại phải yêu kẻ khác trong khi anh luôn quan tâm cô ấy, anh xứng đáng hơn ai hết để có được người con gái này... "

Tiếng nói mê hoặc dụ dỗ khiến cho lòng Phương Hải dao động, con thú tàn ác đang dần trỗi dậy bởi ý nghĩ xấu xa...

"... Ha! Cô nói đúng. Tại sao tôi lại phải nhường em ấy cho kẻ khác? Tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho Tịch nhi, chỉ riêng tôi..."

Phương Hải ngước lên nhìn Lưu Di, đôi mắt hiện rõ sự ác độc và khát vọng

" Ha ha ha haaa.... "

Tiếng cười xảo trá vang vọng cả không gian, bầu trời càng kéo mây đen đến, tiếng sấm gào thét vang lên như xé tan bầu trời...

Một âm mưu được hình thành bởi đêm tối tàn nhẫn... Kết quả sẽ đi về đâu...