Ánh sáng bình minh rọi lên từng tán cây, giọt sương long lanh vẫn còn động lại trên phiến lá. Ở Tiên sơn ngày thường yên tĩnh, nay lại rộn ràng người. Cô cùng Băng Tâm đứng nhìn xung quanh khán đài, người dân háo hức bàn ra nói vào. Cô nhìn qua Băng Tâm, gương mặt Băng Tâm đã trở nên khác lạ. Không còn vui vẻ gì, mà thay vào đó là bộ dạng lạnh nhạt. Cô chạm nhẹ vào vai nàng ta

" Muội ổn chứ? "

Băng Tâm nhìn qua gật nhẹ đầu, mỉm cười nhạt

" Muội không sao! Hôm qua nhờ có đan dược mà Đại trưởng lão cho nên vết thương của muội đã hoàn toàn khôi phục. Cả linh lực cũng trở lại "

Cô nheo mài, nhìn qua Nhị trưởng lão đang ngồi trên ghế cùng các trưởng lão khác. Lão đầu thấy cô nhìn mình liền gật nhẹ đầu. Cô không nói gì nhìn đến chỗ ngồi đặc biệt dành cho hoàng thượng. Chỗ ngồi đó cao hơn những người khác, cạnh các vị trưởng lão.

Cô nhìn đến Ái Linh bên kia đang được hoàng hậu dặn dò đủ điều. Nụ cười trên môi nàng ta khiến nhiều người xao xuyến. Còn hoàng thượng bên cạnh thì lạnh nhạt, cô có thể thấy được sát khí được chôn dưới đáy mắt của hoàng đế...

" Ha! Thú vị rồi đây... "

Cô vươn môi nở nụ cười, hoàng hậu bước đến cạnh cô

" Ngân Tinh! "

" Hoàng hậu có chuyện gì chỉ bảo? "

" Ta... ngươi hãy cẩn trọng "

" Đa tạ hoàng hậu quan tâm "

Cô mỉm cười nhạt, hoàng hậu thấy vậy liền không nói gì nữa. Cùng hoàng thượng rời đi

" Ngân nhi, Băng nhi "

Cô quay lại liền thấy Lãnh Tuấn đang chạy tới

" Đại ca "

" Ngân nhi! Ngươi hãy bảo vệ cho Băng Tâm "

" Muội biết rồi... "

Lãnh Tuấn nhìn qua Băng Tâm lo lắng

" Muội đừng tự trách mình. Người cũng đã không còn... Tứ trưởng lão hình như đang để tang cho hắn. Muội hãy cố gắng nổ lực "

" Muội biết rồi "

Băng Tâm lạnh nhạt nói, Đại trưởng lão từ không trung xuất hiện nhìn cô

" Ngươi đã sẵn sàng? "

" Ừ...! "

Lãnh Tuấn nhìn thấy Đại trưởng lão liền chấp tay

" Tại hạ Lãnh Tuấn, ra mắt Đại tiên sư "

Đại trưởng lão nhìn đến nheo mài, đánh giá Lãnh Tuấn. Lãnh Tuấn ngước lên

" Đại tiên sư! Sư muội ta đã gây nhiều phiền toái cho người. Xin người thứ lỗi "

Đại trưởng lão vuốt chòm râu dài của mình, nụ cười hiền từ vươn lên

" Ngươi vào Tiên tháp luôn đi "

Mọi người nghe xong kinh ngạc, Lãnh Tuấn cũng không hiểu gì gãi đầu

" Đại tiên sư nói gì vậy? Chỉ có môn hộ của Tiên sơn mới được phép vào tháp kia mà "

" Ha ha! Lão nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi có chịu không? "

Lãnh Tuấn ngớ người, sau lại vui mừng

" Thật sao? "

" Phải! Lão chưa có đồ đệ. Nay lại gặp người ưng ý. Sao lại không chớp thời cơ? "

Mọi người xung quanh nhìn đến, Lãnh Tuấn nhìn lên hoàng thượng đang ngồi trên cao. Thấy hoàng thượng gật nhẹ đầu liền lập tức quỳ xuống

" Đồ đệ tham kiến sư phụ "

Đại trưởng lão vui vẻ vuốt chòm râu, vỗ đầu Lãnh Tuấn

" Ha ha! Khá lắm, đứng lên đi. Đừng khiến sư phụ thất vọng "

" Ân! "

Cô nhìn đến, đôi mắt sau mảnh vải hiện lên tia sáng lạnh. Cô từng nhớ Tiểu Bát Đản có nói. Nữ9 có 4 nam chủ, nay Nhã Kỳ, Mạc Lâm, Huyền Hàn là 3 người. Người thứ 4 sẽ là đồ đệ của Đại trưởng lão. Nhưng nam chủ thứ 4 này rất đặc biệt. Đối với nữ9 hầu như không có yêu, một lòng hướng theo tu hành. Nhưng vì gia tộc mà lưu lại bên cạnh nữ9, sau này cũng không phát sinh tình cảm gì. Phải nói, nhìn hắn tuy dao động trước nữ9 nhưng lòng lại tựa sắt đá. Một lòng tu đạo...

Cô nhếch môi, nhìn đến Lãnh Tuấn đang vui vẻ nói chuyện với Đại trưởng lão

' Thì ra là kẻ này... '

Từ trên đài cao, tiếng nói của trọng tài vang lên

- Mọi người chú ý, chuẩn bị vào trong Tiên tháp. Hôm nay, Tiên sơn có sự hiện diện của hoàng thượng. Cùng các vị trưởng lão, phải nói đây là cơ hội trăm năm. Hãy cùng xem các môn hộ sẽ làm gì...

Đại trưởng lão bước lên đài, phất tay. Từ không trung lập tức xuất hiện 20 chiếc gương nhỏ lơ lửng giữa không trung. Từ những chiếc gương chiếu ra ánh sáng xung quanh Tiên tháp, tạo ra rất nhiều màn ảnh trong suốt. Tình Xuyên bước đến cạnh cô

" Thú vị nhỉ "

Cô không nói gì chỉ nhếch môi nhìn tầng tháp cao, phía trên bị mây bao phủ. Hiên ngang đứng đó đầy hùng vĩ...

" Ta nghe nói thời gian trong đó là vô tận. 1 ngày bên ngoài là nữa năm trong đó... "

Tình Xuyên nói bên tai cô. Đại trưởng lão từ trên đài nhìn xuống

" 8 đệ tử chính thức của Tiên sơn sẽ vào trong. Đi theo sẽ là 100 môn hộ được chọn "

Mọi người nghe xong liền nháo nhào, từ ánh sáng vàng phát quang của tòa tháp mở ra một cái cửa. Ánh sáng xung quanh bao phủ, mọi người cùng bước vào. Cô nhìn lên bầu trời, đôi mắt sau lớp vải hạ xuống...

Từ từ bước vào trong vòng sáng, khi tất cả môn hộ đều vào đầy đủ. Cánh cửa liền đóng lại, mọi người kinh ngạc với sự hùng vĩ bên trong. Nơi đây là một khoảng trống rộng lớn có rất nhiều lối đi xung quanh. Ái Linh nhìn đến lên tiếng

" Mọi người hãy tách ra đi theo nhóm "

Mọi người nghe theo đều rời khỏi đi theo những lối đi khác nhau. Cô cũng chọn cho mình một cánh cửa. Vừa đặt chân vào trong...

Vụt!

Một mũi tên lập tức phóng về phía cô, theo sau nó là hàng chục mũi tên khác được phóng ra từ bức tường. Cô nhanh nhẹn né đi, bay vào giữa cái bát quái ngồi xuống. Cô từ từ nhắm mắt lại, xung quanh đã không còn những mũi tên xẹt qua xẹt lại nữa. Mà thay vào đó là sự yên tĩnh...

Từ không trung một người xuất hiện, dung nhan tuyệt thế rung động thế trần. Thân ảnh tuyệt mĩ tựa tinh linh khiến người xao xuyến. Nữ nhân đó có một mảnh vải che đi đôi mắt. Bộ y phục màu đỏ yêu mị...

Cô mở mắt ra kinh ngạc, đó chính là cô. Nhan sắc thật của cô...

" Ta chính là ngươi "

Nữ nhân đó mỉm cười nhẹ nói lên, cô lạnh nhạt nhìn thẳng

" Thì sao? "

" Ngươi là người như thế nào? Ngươi có biết không? "

Tiếng nói mị hoặc nhưng mang theo sự lạnh lẽo

" Cần ngươi quan tâm? "

" Ha! Ngươi chỉ là một bóng ma giả tạo. Ta mới là thật... Ngươi là giả, có biết không? "

Tiếng nói đó như mê hoặc lòng người, cô im lặng nhìn đến. Nữ nhân đó vòng ra sau lưng cô, nói khẽ

" Ta mới là Huyết Hàn Sương! Còn ngươi là một bóng ma... Ta mới là thật. Tính cách của ta mới là thật "

Phập!

Một thanh kiếm xuất hiện đâm vào bụng cô. Nữ nhân đó mỉm cười, nhưng khi rút kiếm ra thì thấy cô hóa thành tàn ảnh biến mất liền kinh hãi

" Ảo ảnh? "

Cô từ phía sau lưng nữ nhân đó xuất hiện, nói nhỏ vào tai nữ nhân đó

" Ta là kẻ thế nào, ta biết rõ. Không cần ngươi chỉ bảo "

Nữ nhân kia kinh ngạc rồi từ từ biến mất, cô lạnh nhạt ngồi xuống nhập định.

' Tầng đầu tiên là Tâm Ma sao? Thú vị... '

Cô nhắm mắt lại, từ từ bước vào không gian riêng biệt. Cô có thể cảm nhận từ bên ngoài có rất nhiều những bóng đen đang lởn vởn bên tai cô. Cô không quan tâm, chìm vào sự yên tĩnh...

Khi cô mở mắt ra thì những bóng đen cũng biến mất, bát quái dưới thân cô rung chuyển rồi phát ra ánh sáng vàng. Phút chốc nơi cô ở đã không còn là căn phòng khi nãy nữa, mà là một khoảng trống rỗng. Cũng là một căn phòng, nhưng hình dáng lại khác nhau. Trên tường có treo một thanh kiếm gỗ. Cô nhìn đến...

" Tầng hai rồi sao? "

Cô nhìn đến, bước lại gần thanh kiếm xem xét

Vụt...!

Thanh kiếm đó bỗng nhiên bay lên không trung đánh về phía cô. Cô né đi, nhìn thanh kiếm cứ đánh tới. Cô cứ thế né đi...

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cô khó chịu nhìn đến. Thanh kiếm gỗ này cũng dai thật, đánh không gãy. Mà lại không dừng được...

Cô nhìn đến suy nghĩ, vươn môi nở nụ cười nhạt. Bàn tay xòe ra, cây roi tím của cô xuất hiện. Cô quất mạnh về phía cái tường khi nãy treo thanh kiếm. Trên tường không để lại dấu vết gì, một nữ nhân xuất hiện. Gương mặt thanh tú, trên bụng là vết roi dài của cô. Nhưng vết thương đó nhanh chóng lành lại...

" Sao ngươi biết ta? "

Tiếng nói âm vang cả không trung, cô nhìn đến nhẹ nhàng

" Thì biết thôi "

" Hừ! Khá lắm. Ta là thủ hộ giả tầng 2, Danh là Thập Nhị "

" Thập Nhị...? "

Cô nheo mài lại, nữ nhân tên Thập nhị kia vung tay cầm thanh kiếm gỗ. Đánh về phía cô, cô lách người né đi. Quất roi quấn lấy tay Thập Nhị, kéo mạnh

Thập Nhị vung kiếm thoát khỏi sự trói buộc của cô, sau đó biến mất. Cô nhìn xung quanh

" Tàng hình? "

" Ha ha haaaa. Khá lắm nha đầu "

Tiếng cười vang lên, cô nhắm mắt lại. Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, thân ảnh cô hạ xuống né đi thanh kiếm gỗ đang muốn đánh từ sau lưng. Cô vung roi quấn lấy một khoảng không, khi mở mắt ra nhìn đến. Thập Nhị lập tức xuất hiện từ khoảng không đó, thanh kiếm rớt xuống.

" Ngươi thua rồi "

Cô lạnh nhạt nói, nhìn gương mặt đau đớn của Thập Nhị. Cô kéo tay siết chặt hơn, nhưng Thập Nhị cũng cắn răng không phát ra tiếng rên nào. Vòng eo rỉ máu, đang dần dần lành lại. Khi thấy nó chuẩn bị lành cô liền siết mạnh nó liền tách ra chảy máu. Thập Nhị nhìn lên cô

" Sao ngươi không thả? "

Cô nhìn đến gương mặt Thập Nhị, lạnh nhạt

" Trả lời ta một vài câu hỏi "

"... "

Thập Nhị không trả lời, cô liền siết mạnh thêm. Những cây gai nhỏ nhọn hoắc đâm vào trong. Máu chảy ra càng nhiều, gương mặt Thập Nhị đau đớn

"... Được... "

" Có bao nhiêu thủ hộ giả? "

" 12 "

" Mỗi tầng có bao nhiêu thủ hộ giả? "

" Không nói được! Chủ có thể nói thủ hộ giả có thể phân thân làm nhiều bản thể để đánh với những kẻ khác "

" Sức mạnh khi phân thể? "

Cô lạnh nhạt hỏi, nhìn đến Thập Nhị

"... "

Thấy nàng ta không trả lời cô liền siết roi lại, gương mặt Thập Nhị trắng bệch run rẩy

" Tùy... tùy vào bao nhiêu bản thể. Sức mạnh sẽ yếu đi "

" Hử? Vậy có thủ hộ giả nào phân thân không bị hao hụt sức mạnh không? "

" Có... 2 người ở tầng 9 "

" Thứ mấy? "

" Lưỡng Nhất và Lưỡng Nhị thủ hộ giả "

Thập Nhị đau đớn nhìn lên cô, cô nhếch môi

" Bảo vật đâu? "

Thập Nhị ngẩn người, nghe tới liền đổ mồ hôi im lặng. Cô nhìn đến không nói gì thả nàng ta ra

" Cửa "

Thập Nhị vung tay, một luồn sáng bao phủ lấy cô.

' Thật là... '

________________

Bên ngoài:

Đại trưởng lão nhìn lên vuốt râu, Tam trưởng lão cũng khó hiểu

" Đại sư huynh. Tại sao các thủ hộ giả lại lạ như vậy? Các bảo vật ở mỗi tầng đâu? "

Ngũ trưởng lão cũng trang nghiêm lên tiếng

" Phải! Không có bảo vật... "

Đại trưởng lão nhìn lên màn ảnh, hàng mài nheo lại

" Cứ quan sát tiếp đi "

________________

Cô đặt chân vào một căn phòng rộng lớn mênh mông, xung quanh chỉ toàn là nước. Cô đang đứng trên một tảng đá, xung quanh chỉ có làn khói màu trắng cùng nước biển. Cơn sóng dập dờn, sương mù dày đặc khiến cô không thể biết rõ điểm cuối của căn phòng. Cô chạm nhẹ vào làn nước, linh khí xung quanh dao động. Nước biển nổi lên những tia bong bóng nhỏ...

Cô mỉm cười nhạt ngồi xuống tảng đá, nhắm mắt lại cảm nhận nước biển

" Lần này là gì đây...? "

Cô hứng thú nói, nhắm mắt nhập định. Cô cứ thế ngồi trên tảng đá, thời gian trôi qua lặng lẽ. Cô hấp thu rất nhiều linh khí của mặt biển. Bỗng từ dưới nước một quả cầu bằng nước giam cô lại. Cô mở mắt ra, nhìn mình đang bị một quả bóng nước giam cầm. Từ mặt nước một nữ nhân xuất hiện, thân hình nàng ta đều làm bằng nước. Tay chân, mắt mũi miệng đều một màu xanh dương. Tiếng nói lạnh lẽo vang lên

" Ta là Thập Nhất, thủ hộ giả thứ 11 của Tiên tháp. Ngươi là ai? "

Cô nhìn đến lạnh nhạt

" Đệ tử Tiên sơn "

Hàng mài Thập Nhất nheo lại, từ mặt nước trồi lên hình những cây leo dài đánh về phía cô. Cô nheo mài đặt tay lên quả cầu nước né đi. Quả bóng bay lên, cô nhìn đến mặt nước hiện thành bàn tay đang hướng về phía mình. Xung quanh cô cũng bị bao vây bởi những bàn tay nước. Cô nheo mài, nhìn đến Thập Nhất đang ở một bên xem trò...

Cô biết bản thân có sức mạnh hệ thủy, nhưng liệu cấp bậc của cô đã đủ để điều khiển tất cả? Thậm chí là từ trên tay kẻ khác cấp bậc lớn hơn cô. Hiện cô chỉ có cấp 3 Tam Giai...

Cô nheo mài lại, cố gắng điều khiển quả bóng nước né tránh những đòn tấn công. Cô lơ đểnh giữa không trung cùng sương mù dày đặc. Hiện cô không thể thấy được những bàn tay nước đó, nhưng chúng lại có thể thấy cô...

Cô nhắm mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh, né sang bên trái khi có một đòn tấn công từ phía sau. Nhưng cô lại bị một bàn tay khác tập kích, nó nắm lấy quả bóng đưa lên quăng mạnh xuống biển sâu. Quả bóng bể ra, cô cảm nhận mặt nước đang gông xiềng mình. Hàng mài cô nheo lại, hai tay như bị trói buộc không thể động đậy. Cô nhắm mắt lại, sự khó thở tràn ngập...

________________

Bên ngoài nhìn thấy diễn biến bên trong liền lo lắng. Hoàng hậu nắm chặt tay hoàng thượng lo lắng

" Ngân Tinh... "

Tiếng nói nhẹ nhàng, sư tôn cũng đang rất lo sợ. Hàng mài nheo lại

" Hệ của Tinh nhi là Hỏa. Làm sao thoát khỏi nước? "

Thất trưởng lão bên cạnh nhìn đến sư tôn, nhướn mài

" Lục sư huynh lo lắng nhỉ? "

Đại trưởng lão vuốt râu già, đôi mắt sắc bén nhìn vào cô. Nhị trưởng lão và Quái y cũng nôm nốp lo sợ, cầu mong cho cô thoát khỏi

_________________

Trở lại với cô, cảm giác khó thở càng ngày càng tăng. Giống như bị giam cầm và bị một bàn tay vô hình bóp cổ. Cô dần chìm xuống đáy đại dương

{ Chủ nhân! Người là mạnh nhất. Thiên địa thế gian không ai có thể thắng người, vạn vật luân hồi đều có thể bị người kiểm soát. Chủ nhân... Người là Vương của Tam Giới }

Cô như nhớ lại lời nói của tiểu Huyết, mơ hồ cô nghe được bên tai. Cảm giác đó, giống như luôn có người bên cạnh mình...

{ Ký chủ! Ta sẽ cùng người đi khắp nơi. Hoàn thành nguyện vọng của người }

Lại là lời nói của tiểu Bát Đản, khuôn mặt tròn trịa dễ thương quyết tâm nhìn cô. Cô hơi hé môi ra

{ Chủ nhân! Cấp bậc chỉ là hình thức }

Cô mở to mắt, đôi đồng tử sau mảnh vải hiện lên sự tức giận. Năm ngón tay cô xòe ra, nụ cười vươn lên. Tất cả nước đều tạo thành hai vòng xoáy sâu thẳm cuộn trào. Thập Nhất kinh hãi, nhìn mặt nước đang bị cô khống chế. Cô nhìn đến, được mặt nước nâng lên để cô ngồi trên đó. Cô đưa tay xoa cổ, nhìn đến Thập Nhất khó chịu

" Ta không vui rồi "

_________________

Mọi người bên ngoài hồi hộp nhìn đến, thân ảnh cô ướt sủng ngồi trên nước. Sư tôn nhìn đến nheo mài

" Ngân Tinh còn có ma pháp hệ Thủy? "

Nhị trưởng lão và Quái y thở phào nhẹ nhõm, còn Đại trưởng lão thì vuốt râu già cười nhạt

" Quả nhiên ngươi còn giấu diếm rất nhiều điều "

_________________

Cô phất tay lên, mặt nước cuộn trào hóa thành dây leo hướng tới Thập Nhất, nàng ta kinh hoảng cố gắng xòe tay điều khiển nước nhưng tất cả đều không nghe lệnh. Khi nàng ta bị quấn lại, từ từ tiến về phía cô. Cô nắm chặt tay, những dây leo nước trói Thập Nhất cũng siết mạnh theo

" Aaaaaaaa "

Tiếng la hét đau đớn, Thập Nhất yếu ớt nói

" Ngươi... khống chế tất cả nước? Làm sao có thể? "

Thập Nhất sợ hãi nhìn cô, cô lạnh nhạt nói

" Trả lời câu hỏi "

"... "

" Ngươi thuộc Cấp nào? "

" Cấp 6... Tam Giai "

" Những người khác vượt qua chưa? "

" Có con nha đầu điều khiển nước đã vượt qua "

" Hử? "

Cô nhướn mài, chắc chắn đó là Ái Linh...

" Ngươi... "

Cô nhìn đến Thập Nhất, lạnh nhạt nói

" Sao? Có gì muốn nói? "

" Ngươi có ma pháp hệ Thủy, lại còn là loại thanh thuần nhất. Nhưng khi ta giam ngươi xuống biển sâu, muốn tẩy rửa linh hồn ngươi thì hoàn toàn không có phản ứng nào. Chỉ có 2 trường hợp... Một là do ngươi có trái tim sạch sẽ, nhưng ta biết điều đó là không thể. Còn hai là ngươi rất mạnh, thoát khỏi sự kiểm soát của Đại dương. Tâm hồn ngươi không thể hiểu rõ, không xấu cũng không tốt. Ngươi lại còn có được ma pháp hệ Thủy thanh thuần. Ngươi... rốt cuộc là loại nào? "

Cô nhìn đến mỉm cười nhạt

" Nói đủ rồi! Đưa ta lên tầng tiếp theo "

Thập Nhất nhìn đến cô, từ không trung một vòng sáng bao trùm cô. Cô nở nụ cười nhạt, sự tàn bạo trong đôi mắt hiện lên ác liệt như bao phủ cả thế gian

' Cả 2 đều không phải '