Cô cùng bọn họ vào trong hang động, đỡ sư tôn ngồi xuống. Cô nhìn quanh nơi này, gần đó có hai cái kệ gỗ, chứa rất nhiều sách. Còn có một chiếc hộp đặt trên đó...

Cô nhìn Băng Tâm ngồi trên ghế đá

" Nói đi "

Băng Tâm gật nhẹ đầu nói

" Thật ra cách đây 7 ngày bọn muội đã đỡ các trưởng lão đến Sơn cốc. Nhưng Quái y lại không muốn trị, bọn muội phải ngồi ở bên ngoài suốt 3 ngày 3 đêm. Quái y mới chấp nhận, bà ta nói tình trạng của các trưởng lão rất nguy kịch. Bà ta cần một loại dược có tên là Ngân Chi Dung hợp. Và nói đó là một cây thảo dược ở kinh thành, nên đã cùng Nhã Kỳ cùng hai vị trưởng lão lên đường. Còn muội và Huyền Hàn sư huynh thì được giao phó ở lại để canh động "

Lời nói Băng Tâm khiến ai cũng kinh ngạc, Thất trưởng lão nhìn qua sư tôn nheo mài

" Họ đã đi bao lâu? "

" Đã 2 ngày 2 đêm "

Huyền Hàn trả lời, Tình xuyên bước lên nhìn Băng Tâm và Huyền Hàn

" Hai người nam thanh nữ tú ở đây một nơi. Có làm chuyện gì hay không? "

Gương mặt Băng Tâm đỏ lên ngượng ngùng, Huyền Hàn nghe thấy liền nhìn đến Ái Linh đang ngồi đó nói

" Không có! Ta và Băng Tâm sư muội không có gì cả. Ái Linh, muội đừng nghĩ nhiều "

Băng Tâm nhìn đến Ái Linh, đôi mắt hiện lên chán ghét. Hạ mi mắt xuống... Song Thành nhìn thấy liền khó chịu, giọng nói khinh bỉ

" Hừ! Với cái tính bướng bỉnh của ngươi, ai mà thèm thích "

Băng Tâm nhìn lên tức giận

" Ngươi nói gì hả? "

Cô nhìn đến Băng Tâm, nàng ta lập tức ngồi xuống. Đôi mắt to tròn liếc qua Song Thành

" Ah... "

Cô nhìn qua sư tôn đang ôm ngực đau đớn, hàng mài nheo lại. Mồ hôi chảy xuống, bờ môi bạc mỏng cũng hóa đen. Mọi người nhìn thấy liền bàng hoàng

" Sư phụ! Người đừng dọa Chung Linh, người sao rồi? Sư phụ "

Chung Linh nước mắt chảy xuống khóc thảm thương, cô nhìn sư tôn nằm trên giường hơi thở càng ngày càng mỏng manh

" Sư phụ "

Huyền Hàn cũng lo lắng không kém, Cửu trưởng lão nhìn đến thở dài

" Haizz! Đây là số kiếp của hắn "

Ái Linh nhìn qua cô, đôi mắt bồ câu xinh đẹp lạnh lùng

Chung Linh ngồi đó ôm sư tôn khóc, mọi người cũng không biết làm gì.

" Bây giờ nếu đi đến kinh thành để tìm Quái y e là không kịp "

Tình Xuyên lên tiếng, cô nhìn đến Chung Linh đang khóc mà trong lòng phát bực

" Im đi! Sư phụ chưa chết, ngươi khóc đưa tang sớm vậy? " ( Phát hiện một tính cách của cô nữa, không thích sự ồn ào và nước mắt ﹋o﹋)

Mọi người kinh ngạc quay qua nhìn cô, Chung Linh nổi giận chỉ tay vào mặt cô

" Ngươi còn dám nói, sư tôn ra như vầy mà một chút lo lắng ngươi cũng không có "

Cô nhìn đến sư tôn đang hấp hói trên giường, còn có Chung Linh đang chỉ tay về mình.

" Sư phụ chưa chết, ngươi khóc như đưa tang. Tiếng khóc của ngươi không chừng đưa người đi sớm hơn đó. Ồn ào "

Mọi người: -_-!

Chung Linh tức giận đứng lên

" Ngươi... "

" Phốc... "

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, sư tôn ho ra một búng máu màu đen. Huyền Hàn đỡ sư tôn nằm xuống, gương mặt lo lắng cực độ

" Phải làm sao đây! Sư phụ không ổn rồi. Linh lực trong người thầy đều đang dần mất hết "

Băng Tâm thấy Huyền Hàn sốt ruột liền bước tới an ủi

" Huynh đừng lo, Lục sư thúc không sao đâu "

Song Thành nhìn đến chán ghét

" Hừ "

" Ngươi hừ cái gì? "

Băng Tâm quay qua nói. Song Thành không thèm trả lời quay mặt đi

Cô nhìn đến, tiếng nói lạnh nhạt

" Mọi người đến kinh thành xem các vị trưởng lão trước đi. Ta cần sự yên tĩnh. 7 ngày sau gặp lại tại kinh thành "

Mọi người kinh ngạc trước lời nói của cô, Chung Linh tức giận nói

" Ngươi nghĩ mình là ai? Dám bảo bọn ta đi? "

Cô nhìn qua Chung Linh, lời nói mang theo sự uy nghiêm

" Vậy ngươi cứ để sư phụ chết ở nơi này "

Chung Linh kinh ngạc, đôi mắt nhìn qua sư tôn. Tình Xuyên vừa nói vừa rời đi

" Vậy 7 ngày sau gặp lại "

Thất trưởng lão nhìn đến cô và sư tôn, hàng mài anh khí nheo lại. Sau đó xoay người đi ra khỏi hang động

" Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không cứu được sư phụ. Ta sẽ cho ngươi chôn cùng người "

Chung Linh nói rồi bỏ đi, tất cả mọi người đều ra ngoài. Chỉ còn lại Băng Tâm chần chừ mãi, bước đến gần ôm cô

" Tỷ tỷ! Muội chờ tỷ tha thứ cho muội. Tỷ phải cẩn thận "

Khi Băng Tâm định bước đi, cô liền nắm lấy tay nàng ta kéo lại

" Tỷ! Tỷ có gì muốn nói với muội sao? "

Băng Tâm vui vẻ nhìn cô, cô xè tay ra xuất hiện một sấp bùa và một lọ đan dược đưa cho Băng Tâm

" Giữ lấy! Nhớ đề phòng Nhược Hy Ái Linh, lần này trở về kinh thành. Thù mới nợ cũ chắc chắn nàng ta sẽ tính với ngươi. Phải cẩn thận, đây là lọ thuốc giải bách độc. Có gì cần thì lấy ra uống. "

Băng Tâm cảm động nhìn cô

" Tỷ tỷ, tỷ thật tốt "

" Còn một chuyện nữa, ngươi nên nhớ kĩ. Nhược Hy Ái Linh là công chúa "

Băng Tâm bàng hoàng đứng hình

" Tỷ nói gì? "

" Ngươi đi đi "

Cô đẩy Băng Tâm ra ngoài, hai ngón tay kẹp lá bùa đốt cháy phong tỏa hang động. Cô bước vào trong lấy một cuốn sách nghiên cứu...

Thời gian cứ thế trôi qua từng khắc, cô nhìn cạnh mình là một chồng sách dày. Đóng sách lại cô cầm lấy bao kim châm được đặt gọn gàng trên kệ. Bước tới gần sư tôn, cô nâng người hắn dậy. Cởi bỏ y phục, để lộ cơ ngực bị cào rất sâu. Cô lấy khăn lau mồ hôi cho sư tôn, rửa vết thương

Cô dùng kim châm đâm xuống ngực sư tôn, gương mặt tuấn mĩ nhăn lại. Mồ hôi chảy ra đau đớn

" Sư phụ! Gắng chịu một chút "

Lời nói cô nhẹ nhàng, sư tôn cắn răng lại. Cô dùng kim châm đâm vào những chỗ xung quanh vết cào. Đôi mắt sau mảnh vải liếc qua cuốn sách bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng đâm kim vào người sư tôn, không biết đã qua bao lâu. Từ những vết cào nhỏ xuống những giọt máu màu đen, rơi trên mặt đất...

" A... "

Sư tôn đau đớn kêu lên, cô nhìn đến nheo mài lại.

" Sư phụ! Gắng một chút "

Khi cô thấy máu đen không rơi xuống nữa liền đỡ sư tôn nằm xuống. Lấy khăn ướt lau thân thể cho hắn...

________________

Đám người Chung Linh đi trên đường, suốt cả chặn đường Băng Tâm đều ngây ngẩn. Lâu lâu lại liếc về phía của Huyền Hàn và Ái Linh. Đôi mắt nhìn Huyền Hàn cùng Áu Linh nói chuyện vui vẻ liền hạ mi buồn bã. Hết thảy đều rơi vào mắt của Song Thành, gương mặt tuấn tú hiện lên sự khó chịu. Nhìn qua Huyền Hàn nổi lên địch ý

Tình Xuyên đến gần Băng Tâm nói nhỏ

" Sao vậy? Thấy người mình thích thầm đi cùng người khác liền đau buồn sao? "

Băng Tâm kinh ngạc

" Tỷ nói gì vậy? Muội không có "

" Không có! Không cần giấu, ta biết hết rồi "

Tình Xuyên nở nụ cười nhạt, gương mặt Băng Tâm ửng hồng nhìn về Huyền Hàn. Song Thành đi đến giọng nói chán ghét

" Hắn là hôn phu của chủ nhân ta. Ngươi tốt nhất đừng mơ mộng "

Băng Tâm xoay qua Song Thành tức giận

" Không cần ngươi quản! Nếu không phải vì sư tỷ. Ta đã giết chết ngươi. Cút đi "

Song Thành cũng giận tím mặt, đi lên trước. Tình Xuyên mỉm cười nói khẽ

" Nhước Hy Ái Linh kia có gì tốt chứ? Huyền Hàn sư huynh vậy mà lại thích nàng ta. Không đáng mà "

Băng Tâm nghe thấy nắm chặt tay, nhớ lại lời cô đã nói

{ Nhược Hy Ái Linh là công chúa }

Đôi mắt nhìn qua Ái Linh mang theo chán ghét cùng ghanh tị. Bàn tay siết lại nổi lên gân xanh...

________________

Trở về với cô:

Cô đã nấu xong thuốc, bước tới đỡ sư tôn ngồi dậy.

" Khụ... khụ... "

Gương mặt sư tôn nhợt nhạt, bờ môi màu đen phả ra hơi thở yếu ớt. Cô đưa thuốc lên miệng sư tôn nhưng người lại không thể hé ra, cô thấy vậy liền nói

" Sư phụ! Cảm thấy thế nào? "

Sư tôn dựa đầu vào thành giường, không trả lời cô. Chỉ thấy cái đầu nặng nề lắc

Cô nhìn đến, lấy ra một viên dược bỏ vào miệng sư tôn. Sao đó đưa chén thuốc lên uống, cô tiến sát chạm vào môi hắn. Móm thuốc cho sư tôn uống

Ực!

Cô thấy hiệu quả liền tiếp tục, bờ môi cô mềm mại. Đôi mắt sư tôn hơi mở ra, hiện lên sự kinh ngạc. Vị thuốc đang đi vào khoang miệng, nhưng nó không hề đắng, mà lại còn... rất ngọt

Sư tôn nhắm hai mắt lại, khi cô đút thuốc xong liền đỡ hắn nằm xuống. Bàn tay đặt lên trán hắn, lạnh nhạt nói

" Sư phụ! Nghỉ ngơi đi "

Cô bước ra ngoài nhìn kết giới trong suốt bao vây lấy hang động. Ngước lên bầu trời trong xanh, bàn tay đưa lên chạm vào môi mình. Nở một nụ cười chế giễu đầy tàn độc

" Ha! Ngu ngốc... Để xem ta và ngươi, ai thắng "

Lời nói cô mang theo ý vị truyền theo cơn gió bay đi, cô đứng đó. Thân ảnh xinh đẹp phiêu dật tựa tinh linh. Nhưng lại có sự uy quyền táo bạo của bậc đế vương...