Cô cùng Sư Tôn đến một ngọn núi vắng vẻ, tòa nhà cao lớn. Xung quanh là cây cối thoáng mát trống trãi, bước vào đại sảnh sư tôn ngồi xuống ghế thoát tục. Xung quanh đồ vật giản dị...

" Sư muội! Đây là nơi ẩn cư của chúng ta. Ta là Huyền Hàn, là đệ tử nhập thất của nơi này. Trong ngọn núi này ngoài ta, muội và sư tôn còn có một người nữa "

Lời nói Huyền Hàn vừa dứt, từ ngoài chạy vào một bóng dáng nhanh nhảo. Là một nữ tử, nàng ta có mái tóc ngắn dài hơn vai buột cao qua bên trái. Đôi mắt to tròn vui vẻ. Môi hồng cười tươi. Làn da mịn màng trắng trẻo. Thân hình nhỏ nhắn cao chắc tới vai cô, là một nữ tử xinh đẹp. Vừa chạy tới sư tôn vừa cười vui vẻ

" Sư phụ! Người về rồi "

Nàng ta chạy tới ôm lấy sư tôn, tiểu Huyết cùng tiểu Bát Đản nhìn đến trong lòng thầm nghĩ

" →_→ Có gian tình '

" Đủ rồi Chung Linh "

Lời nói sư tôn lạnh nhạt vang lên, Huyền Hàn xoay qua cô

" Đây là Chung Linh "

Chung Linh quay qua nhìn cô, ánh mắt dò xét. Sau đó đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường

" Không có gì đặc biệt. Sư phụ, sao người lại nhận nàng ta? "

" Chung Linh! Chú ý lời nói "

Sư tôn uy nghiêm nói, nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng tao nhã.

" Hừ! "

Chung Linh bĩu môi quay qua sư tôn cười nói, không thèm ngó ngàng tới cô. Huyền Hàn thấy vậy liền lên tiếng

" Sư muội, muội sắp làm sư tỷ của Ngân Tinh rồi. Chào hỏi đi "

Chung Linh quay qua nheo mài, nhìn đến cô giọng nói chua chát...

" Ta là Chung Linh. Ta là ma pháp sư tam hệ, có khả năng nhìn pháp lực và kỹ năng của kẻ khác "

' Giọng nói gì đây, giống như đang khoe khoang vậy. Trước mặt chủ nhân mà giở cái giọng đó... '

Tiểu Huyết nói trong tâm trí, đôi mắt nhìn đến Chung Linh cực kỳ bất mãn

" Muội là Lãnh Cơ Ngân Tinh, mong sư tỷ sau này giúp đỡ "

" Hừ! "

Chung Linh khinh thường cô sau đó nhìn qua tiểu Bát Đản liền tròn xoe mắt. Miệng nở nụ cười

" Dễ thương quá "

Chung Linh đưa tay chạm vào mũi tiểu Bát Đản khiến nó ngứa ngấy

" Hắc xì... "

" Ha ha! Dễ thương quá... "

Chung Linh mỉm cười, sau đó nhìn qua cô cùng tiểu Huyết đang quấn lấy người tiểu Bát Đản nói

" Lấy con rắn này ra, đưa ta con hồ ly này "

Tiểu Huyết kinh ngạc trước thái độ dửng dưng như đúng rồi của Chung Linh, nhìn qua cô...

" Chung Linh! Ngươi làm gì vậy? Ngày thường ta dạy dỗ ngươi như vậy sao? "

" Sư phụ... "

" Được rồi, trở về phòng tu luyện. Chép 100 bản nội quy cho ta, khi chép xong thì mới được ra ngoài "

Lời nói sư tôn khiến tiểu Bát Đản kinh ngạc

[ Trời ơi! Nội quy của nơi này dày kinh luôn. Nhỏ này bị phạt chép 100 bản. Chắc ở trong phòng lâu à ]

" Sư phụ... "

" Đi đi "

Chung Linh níu lấy tay áo sư tôn, tức giận nhìn qua cô dậm chân đi ra ngoài.

' Chủ nhân! Người thành công ghi thêm một kẻ thù '

Cô lạnh nhạt đứng đó nhìn sư tôn đang uống trà. Sư tôn nhìn cô nói

" Chung Linh nó được chiều quá nên sinh ra hư hỏng. Đừng bận tâm tới nó, đây là quà ta tặng ngươi "

Sư tôn đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ, cô nhận lấy cất vào tay áo

" Đa tạ sư phụ "

" Được rồi! Để Huyền Hàn dẫn ngươi đến phòng "

" Vâng! "

Huyền Hàn cúi đầu rồi đi ra ngoài, cô cũng đi theo. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh, nơi đây rất rộng nhưng cũng trống trãi.

" Sư phụ luôn không thích ồn ào. Vì vậy đệ tử của người chỉ có ta và Chung Linh. Lần này có thêm muội nữa là 3. Ta cũng khá bất ngờ, mấy năm trước người không hề nhận ai vào nữa. Lần này lại nhận muội... "

[ Nghe giọng nam chủ giống như không vui thì phải. Chắc hắn mong Lục trưởng lão nhận nữ9 để hắn gần gũi đây mà. Lúc Lục trưởng lão nói nhận người làm đồ đệ trên mặt hắn hiện lên sự thất vọng rõ ràng ]

' Ta biết '

Cô mỉm cười nhẹ nói

" Vậy muội thật may mắn... "

" Tới rồi "

Huyền Hàn dẫn cô tới một biệt viên trông đơn sơ. Xung quanh ngoài khoảng đất trống cùng biệt viện đơn sơ bị những hàng cây xung quanh bao phủ thì không còn gì nữa.

" Biệt viện của ta và Chung Linh ở rất xa. Mỗi người đều có nơi riêng để yên tĩnh. Sư tôn luôn ở chính điện. Nếu có chuyện gì muội cứ đến tìm ta, sư tôn luôn cần được yên tĩnh. Không thích bị quấy rầy "

" Muội biết rồi "

" Được! Vậy ta đi trước. À! Đây là quà của ta "

Huyền Hàn đưa cho cô một bình ngọc, rồi quay đi. Cô cầm bình ngọc trên tay bước vào phòng. Gian phòng này khá rộng, đồ vật đơn giản. Xung quanh trống trãi thoáng mát, cô bước tới giường ngồi xuống...

" Chủ nhân! Đây là dược thảo hồi phục. "

" Xì! Cũng chỉ bình thường, đối với những loại dược trong hệ thống thì nó không đáng tiền "

Tiểu Bát Đản khinh thường nói, cô đặt bình dược xuống giường nhìn qua tiểu Bát Đản

" Thông tin của con nhóc khi nãy "

[ Thông tin: Chung Linh, là cô nhi được Lục trưởng lão vào hai mươi mấy năm trước nhận nuôi trong lần đi trừ yêu. Chung Linh được Lục trưởng lão nuôi nấng từ nhỏ, có tình cảm sâu sắc hơn cả tình sư đồ. Có thể nói là yêu sư phụ của mình. Tính tình ngang ngược, tính sở hữu cao nên khi có nữ nhân khác lại gần Lục trưởng lão thì điên tiết lên vì thế nên mới ghét người. Luôn cho rằng Lục trưởng lão cũng có tình cảm với mình nên luôn giữ người như giữ phu quân. Là ma pháp sư tam hệ ( Hỏa, mộc, sấm chớp), hiện là cấp 3 Ngũ Giai ]

Cô bình thản ngồi trên giường, tiểu Bát Đản nhìn cô

" Ký chủ! Khi nãy nàng ta còn định cướp ta khỏi người nữa Q^Q "

" Ta biết. Đồ của ta mà lại dám mơ tưởng. Ta thấy khó chịu rồi đó "

" Ký chủ... ≧﹏≦ Người thật tốt với ta, ta cảm động quá "

Tiểu Bát Đản dang hai tay nhỏ ôm cô, tiểu Huyết dùng đuôi quấn lấy thân thể nó xê ra khỏi người cô

" Chủ nhân! Ta thấy cho đi con hồ ly mập này cũng không sao. Dù gì nó cũng vô dụng "

" Ê ê, con rắn thúi. Ngươi nghĩ mình đang nói gì đó? Ta rất quan trọng với ký chủ đó nghe chưa. Đừng có mà nói ta vô dụng, nếu nói tới vô dụng thì là ngươi mới đúng "

Tiểu Bát Đản xù lông phản bác

" Hừ! Ta đương nhiên có giá trị. Ta đã thu thập rất nhiều thứ cho chủ nhân, kiến thức của ta rất quan trọng với người ╮(╯3╰)╭ "

Tiểu Huyết tự hào nói

" Hừ! Cũng chỉ có cái óc rắn, giá trị nổi gì "

" Ngươi có ý gì hả con hồ ly kia. Ngươi đang nói ta ngu á hả? Này há, ngươi mới ngu nha "

" Ngươi ngu thì có con rắn thúi "

" Ngươi ngu "

" Ngươi vừa ngu vừa xấu vừa đáng ghét "

" Ngươi mới xấu, thân mập như con heo. Xúc phạm sự xinh đẹp của hồ ly "

" Hà há! Ta là mèo nhá, nên không xúc phạm tới tộc hồ ly. Còn ngươi mới xúc phạm loài rắn đó "

.......

Tụi nó nói chuyện một chút là cãi nhau, khiến khắp gian phòng vốn yên tĩnh nay lại rầm rộ lên. Cô nhìn qua bọn chúng, đôi mắt sau lớp vải hiện lên tia sáng lạnh. Hai con vật nhỏ nhìn qua cô, phút chốc im bật

" Ha ha... ký chủ! Ta thấy người đồng ý nhận Lục trưởng lão kia làm thầy chắc chắn có lý do. Người có ý định gì sao? "

Cô lạnh nhạt nhìn vào khoảng không vô định

" Lục trưởng lão Quân Ngọc này không đơn giản. Đôi mắt hắn sâu như biển, chắc chắn là cao nhân. Huống hồ hắn là ma pháp sư cấp 8. Hiểu biết chắc chắn uyên thâm, ta muốn lợi dụng hắn moi tin tức. Và hắn cũng không thích nữ9 nên ta sẽ an tâm mà không sợ phải dính vào rắc rối "

" Chủ nhân cao minh. Vậy người định tu luyện ở đâu? "

" Không biết... "

Cô không nói gì nữa lấy trong tay áo ra chiếc hộp khi nãy sư tôn đưa. Mở ra xem thì thấy bên trong là một loại bột trắng mà kinh ngạc

" Bột? "

Tiểu Huyết dùng đuôi cầm lấy chiếc hộp. Khi nhìn đến liền bất ngờ nói

" Là bột tinh cốt, có khả năng kháng độc mạnh. Nó là nguồn gốc tạo ra thuốc bách độc bách xâm. Và cũng là một thành phần cho Tẩy Tuỷ đan thánh dược "

" Ký chủ! Tên sư tôn này không tệ "

Cô cất chiếc hộp nhỏ vào không gian, sau đó quay qua hai con vật nhỏ nói

" Hiện tại ta cần thăm dò nơi này. Tiểu Bát Đản, ngươi nhận trọng trách này đi "

" Hả! Ký chủ? Ta đi sao? "

Tiểu Bát Đản kinh ngạc, trên mặt tròn trịa đều là ý không muốn

" Đúng đó! Ngươi đi đi, để ta bảo vệ chủ nhân cho ╮(╯▽╰)╭ "

" Ký chủ... "

" Hử? "

Cô quay qua nhìn tiểu Bát Đản khiến nó lạnh gáy

" Không có! Ta đi là được chứ gì "

[ Khởi động khả năng tốc độ ------- 100% ------ Hoàn tất ]

" Ký chủ! Ta đi đây "

Nói rồi tiểu Bát Đản biến mất, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như gió chạy ra ngoài. Cô nhìn theo rồi ngồi lại xếp bằng tu luyện

_________________

Sáng sớm cô đến chính điện bái phỏng sư tôn, ngồi xuống ghế chép kinh thư. Sư tôn đi qua nhìn cô, cầm lên tờ giấy

" Ừ! Thư pháp rất đẹp... "

" Tạ sư phụ khen "

" Được rồi, ta sẽ dạy cho ngươi về ma thuật hệ Hỏa của ngươi. Đầu tiên nói ta biết Hỏa hệ có thể làm gì "

Sư tôn cầm tách trà lên uống hỏi cô

" Tấn công gần xa đều được. Lực sát thương mạnh, có thể thiêu rụi mọi thứ "

" Phải! Hỏa hệ là ma pháp hơn hẵn những loại ma pháp khác. Mộc hệ, thổ hệ đều phải kiêng kị nó. Nhưng còn Thủy hệ, nó lại là thiên địch của Hỏa hệ, hai thứ này luôn khắc nhau, nhưng lợi thế lại nghiêng về Thủy hệ "

"... "

" Nhưng nếu như có thể trộn lẫn Hỏa hệ cùng Thủy hệ lại thì nó có một sức mạnh hoàn toàn mới "

" Sức mạnh mới? "

" Phải! Một sức mạnh rất lớn. Vì thiên địch của nó, thứ duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa đã bị dung hòa với nhau, thì không còn điều gì có thể ngăn cản "

Cô cúi xuống, khóe môi hé ra...

" Làm sao mới có thể dung hòa nó? "

" Dung hòa hai thứ này lại không hề đơn giản. Đây là điều mà một quyển sách cổ xưa đã nói. Tương truyền từ thời xa xưa, lửa nước đã được tạo thành. Ngọn lửa đến từ địa ngục, và nước lại đến từ thiên nhiên. Một phần của thiên giới... Vì ngọn lửa đã hoành hành khắp nơi, khiến nhân gian lâm vào cảnh lầm than. Nên thiên đình đã dùng nước, thứ thuần khiết trong sạch để dập tắt ngọn lửa đầy ái ố mãnh liệt đó. Ngọn lửa mang trong mình hết thảy sự đau khổ của thế trần... Tham, Sân, Si, Hận, Ái, Ố, Dục. Vì lẽ đó mà nước, thứ thanh thuần nhất mới có thể khống chế ngọn lửa... "

Cô kinh ngạc với lời nói của sư tôn, hỏi

" Vậy... có ngọn lửa nào không bị khống chế bởi nước hay không? "

Sư tôn trầm ngâm, sau đó nở nụ cười nhạt nhìn qua cô

" Có! Nó là Hắc Diễm hỏa đến từ địa ngục. Một ngọn lửa cường đại, đã từng thiêu rụi thiên địa... "

" Nó mạnh như vậy sao? "

Cô tiếp tục thăm dò

" Mạnh! Từ đó không thể dùng để tả về nó. Ta sẽ nói cho ngươi biết... "

Cô nhìn sư tôn ngồi trên ghế, phong thái tao nhã thoát tục

" Từ thời xa xưa, địa ngục đã tạo ra Lửa để tượng trưng cho những điều đau khổ trên trần gian. Có tất cả 5 loại... "

' 5 loại? Chẳng phải có 4 loại thôi sao? '

Cô kinh ngạc, nhìn đến sư tôn

" 5 loại? "

" Phải! Đầu tiên là ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa bình thường nhất, nó là hiện thân của sự hận thù, dục vọng mãnh liệt. Màu trắng, là hiện thân của sân, si, ái, ố. Màu xanh dương là hiện thân của sự tham lam tuyệt đối. Và màu đen, ngọn lửa Hắc Diễm, hiện thân của cái Ác, sự tàn nhẫn, vô tình. Một trái tim không ánh sáng mới có thể sở hữu nó. Và nó có sức mạnh cường đại, sở hữu được nó là một điều quan trọng. Nhưng tương truyền, ngọn lửa này đã bị một con rồng lấy đi. Và con rồng này đã bị phong ấn, từ đó ngọn lửa Hắc Diễm cũng mất tích. Ngọn lửa Hắc Diễm này, hiện thân của cái ác, vì lẽ đó nó sẽ dần chiếm lấy linh hồn người sở hữu. Và nó sẽ điều khiển ngược lại kẻ đó "

" Điều khiển ngược lại? "

" Phải! Chỉ có người có linh lực cường đại. Thật sự mạnh mẽ mới có thể khiến nó phục tùng "

Cô nở nụ cười nhạt

" Vậy... còn ngọn lửa thứ 5? "

" Chính là ngọn lửa được dung hòa bởi Thủy hệ "

" Vậy có nghĩa đã từng có người làm được? "

" Chuyện đó ta không biết, trong sách cổ không có ghi. Và sức mạnh của nó cũng không thể nắm được... Ngọn lửa thứ 5 này là một bí ẩn "

Sư tôn vừa uống trà vừa nói

" Đến nay, những vị thần mới là người mạnh nhất. Tiên, để có thể đạt đến cảnh giới đó thì con người phải trút bỏ hết tất cả những gì liên quan tới trần đời. Mãi mãi sống trong sự thanh tỉnh và yên bình, người tu tiên luôn có tuổi thọ rất dài. Sở dĩ ta nhận ngươi làm đồ nhi, là vì trong ngươi có sự trầm lặng yên bình. "

" Thì ra là vậy... Đồ nhi có thể hỏi sư phụ một câu? "

" Hỏi đi "

" Sư phụ... thọ bao nhiêu rồi? "

Sư tôn ngẩn người, sau đó nhấp trà bình lặng nói

" Ta 190 tuổi "

Cô gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục cùng sư tôn học. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã qua mấy ngày. Cô ngồi trên giường tu luyện, tiểu Huyết bên cạnh nói

" Con heo đó sao tới giờ chưa về vậy chủ nhân? Có khi nào nó bị người ta mần thịt rồi không? "

" Con rắn thúi, chưa gì trù ta chết rồi "

Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên, từ ngoài phóng vào ngồi trên đùi cô.

" Về rồi "

Cô lạnh nhạt nói, tiểu Bát Đản nhìn cô vui vẻ

" Mấy ngày nay ta rất nhớ người "

" Được rồi! Vào chủ đề đi heo mập "

Tiểu Huyết dùng đuôi đánh vào người tiểu Bát Đản

" Từ từ! Ký chủ, ta đã khám phá hết Tiên sơn này. Đầu tiên phải nói đến nơi đây rất rộng lớn, ta biết được Tiên sơn có một cái tháp có tên là Tháp Tuệ. Trong đó để muôn vàng những cuốn sách giá trị, từ ma pháp, kinh thư, binh pháp, ma thuật cổ xưa, bùa, ma pháp trận còn có những thứ bí mật khác, nó sẽ có ít với người. Và nơi đây có một nơi gọi là Thông Dược đường. Nơi đây dường như bị ngăn cách bởi khu rừng, là nơi bí mật. Trong đó có rất nhiều thảo dược, đan dược. Và có một ông lão râu trắng đầu hói ở đó, ông ta được xưng là Nhị trưởng lão. Hình như là một Luyện Đan sư "

" Luyện đan sư...? "

" Dạ phải! Ta vô tình biết được khi thấy một người mang cơm đi vào rừng. Tò mò nên đi theo, và phát hiện ra. Ta còn biết 1 tháng nữa sẽ có một kì thi dành cho những môn hộ của Tiên sơn, nói là đi vào Tiên Tháp gì đó, mà Tháp Tuệ lại nằm trong Tiên Tháp đó "

Cô vươn môi nở nụ cười

" Ha! Bắt đầu thú vị rồi đó. Còn bên phía nữ9? "

" Hử? Nàng ta cũng đang thăm dò nơi này, tình cảm của nàng ta với Cửu trưởng lão cũng dần tốt hơn. Và còn có nữ phụ Tình Xuyên nữa, nàng ta khi ẩn khi hiện. Trông rất bí ẩn "

Cô nghe xong liền mỉm cười nhạt, đôi mắt sau lớp vải hiện lên sát khí xẹt qua. Tiểu Huyết cảm nhận được liền hỏi

" Chủ nhân! Có vấn đề gì sao? "

" Sau này ngươi sẽ biết "

" Vậy bây giờ ký chủ định làm gì? "

Cô đứng lên bước ra khỏi biệt viện

" Tất nhiên là đến đó... "