Từ lúc khởi hành đã được 10 ngày, chuyến đi khá suông sẻ. Hiện tại cô và Băng Tâm đang dừng chân tại một quán trọ. Ngồi trên ghế ăn uống, Băng Tâm nhìn xung quanh một mảng vắng vẻ mà khó hiểu. Liền ngoắc tay hỏi chủ quán

" Sao ở đây vắng vậy? Khắp đường cũng không một bóng người, nhà cửa thì đóng lại kín mích "

" Haizz! Hai vị tiểu thư chắc đi ngang qua nên không biết. Ở đây hay có cường đạo tới cướp, bá tánh sợ hãi hầu như đã chuyển đi hết rồi "

" Cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi cướp bóc. Bọn thổ phỉ này thật coi trời bằng vung "

Băng Tâm đập bàn tức giận, cô im lặng uống trà

" Thì đúng vậy, nhưng vì bọn chúng rất đông nên mới khó nắm bắt. Vả lại đây là vùng quê nghèo, vốn đâu ai thèm đếm xỉa tới "

Chủ quán lắc đầu ngán ngẩm đi vào trong, Băng Tâm trong lòng tức giận, nhìn cô nói

" Tỷ tỷ! Hay để muội đi giết bọn chúng "

Cô đặt tách trà xuống

" Muội không nghe nói bọn chúng rất đông sao? "

" Nhưng... chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc như vậy? "

" Thiên hạ khó lường, thế nhân rộng lớn, không đến lược ta quản "

Cô lạnh nhạt nhìn tiểu Bát Đản đang cầm hai cái màn thầu ăn ngấu nghiến. Tiểu Huyết bên cạnh nhìn qua mà kinh sợ

" Tỷ tỷ...! Trong lòng muội rất khó chịu. Muội biết muội không lượng sức mình, nhưng chí ít muội muốn làm gì đó để giúp họ "

Băng Tâm nắm chặt tay cúi đầu, tiểu Mỹ của nàng ta nhìn đến nói

" Chủ nhân! Ta thấy tỷ tỷ người nói đúng "

Cô nhìn Băng Tâm sau đó liếc qua tiểu Huyết, nó trầm ngâm một hồi rồi gật nhẹ đầu. Cô thấy vậy cũng thở dài nói

" Được rồi! Nhưng muội phải làm theo lời tỷ "

Băng Tâm ngước lên vui vẻ gật đầu

" Được! Muội sẽ nghe theo tỷ "

_________________

Buổi chiều ngã xuống, trên đường xuất hiện một đoàn người. Trong đó chỉ toàn là nam nhân thân hình thô kệch, gương mặt dữ tợn xông vào nhà từng người. Tiếng la hét thống khổ vang lên, ngoài đường có người lê lếch quỳ dưới đất cầu xin. Nhưng cũng bị đánh đập không thương tiếc

" Này! Mau dừng lại "

Băng Tâm xông ra la lớn, gương mặt xinh đẹp tức giận. Đám thổ phỉ thấy mĩ nhân liền cười vô lại

" Không ngờ lại có mĩ nhân xuất hiện "

" Các ngươi ức hiếp bá tánh, hôm nay ta phải trừng trị các ngươi "

Nói rồi Băng Tâm bay lên đánh bọn chúng, nhưng một nữ tử làm sao có thể chống trả lại bọn nam nhân đó. Liền nhanh chóng bị tóm gọn

Bóp!

" Mẹ mày! Dám đánh ông "

Một tên thổ phỉ tát vào mặt Băng Tâm

" Đi! Đem về cho chúng ta chơi đùa "

Băng Tâm bị bắt đi, hai tay bị trói lại. Khi bọn chúng đi xa cô mới xuất hiện, cô đã dùng bùa ẩn thân để quan sát từ xa. Tiểu Bát Đản trên vai cô hỏi

" Ký chủ! Muội muội người bị đánh kìa "

" Kệ nàng ta, xem như đây là bài học cho cái tội thích lo chuyện bao đồng "

" Chủ nhân! Nàng ta là nữ nhi của thừa tướng đó "

Cô nhếch môi sau đó trở về quán nghỉ ngơi...

_______________

Băng Tâm bị bắt đi vào trại thổ phỉ, ngồi trong liều trại. Bọn nam nhân bên ngoài đang ăn uống vui vẻ, một tên lên tiếng

" Đại ca! Hay là người chơi đùa trước. Chúng ta sẽ chơi sau "

" Ha ha! Đúng là mĩ nhân "

Tên được gọi là đại ca kia có khuôn mặt tầm thường, đưa tay xoa cằm nhìn vào Băng Tâm vô lại...

" Ta nhổ! Các ngươi đừng hòng làm gì được ta "

Nói rồi Băng Tâm trút bỏ dây trói, tay vươn ra. Từ không trung xuất hiện một thanh kiếm dài chém đứt đầu tên được gọi là đại ca. Vì quá nhanh nên hắn không kịp phản ứng, khi định hình thì đầu tên đó đã nằm dưới đất. Tên đứng bên cạnh nhìn thấy liền kinh hãi, cầm lấy đao muốn chém xuống Băng Tâm. Nhưng lại thấy kiếm trên tay Băng Tâm đã biến mất. Dưới đất là máu me của người gọi là đại ca kia. Kinh ngạc hỏi

" Ngươi dám giết đại ca của lão tử? "

Băng Tâm mỉm cười nhẹ mềm mại bước đến bên cạnh tên đó, giọng nói nhẹ nhàng

" Người ta là không muốn bị tên đó chạm vào nha. Huynh đó, lúc trưa bị huynh đánh một cái. Muội đã siêu lòng vì khí khái của huynh nha~. Từ nhỏ tới lớn không ai dám ra tay tát muội cả, huynh là người đầu tiên "

Tên đó nghe xong liền ngẩn người

" Huynh tên là gì? "

" A... Hảo "

" A Hảo ca! Huynh tội gì phải đứng sau tên xấu xí đó. Giờ muội đã giết hắn, huynh sẽ được lên làm đại ca. Còn muội, muội sẽ là áp trại phu nhân của huynh "

Tên A Hảo đó bị Băng Tâm mê hoặc, buông đao xuống cười lớn

" Phải! Nói rất đúng "

Nói rồi hắn cùng Băng Tâm bước ra khỏi liều trại, nhìn đám thổ phỉ đang vui đùa mà nói lớn

" Tên đại ca kia đã chết "

Mọi người nghe xong liền kinh ngạc đứng lên

" A Hảo huynh! Sao lại như vậy? "

" Ta đã giết hắn, hắn áp bức chúng ta. Suốt ngày ăn không ngồi rồi chỉ tay năm ngón. Ta sớm đã không ưa vào mắt. Nay hắn chết, ta sẽ dẫn dắt mọi người. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu "

Đám thổ phỉ nhìn nhau sau đó đưa tay lên hô lớn

" CÓ PHÚC CÙNG HƯỞNG! CÓ HỌA CÙNG CHỊU! ĐẠI CA! ĐẠI CA "

Băng Tâm đứng bên cạnh nở nụ cười nhạt, nhớ về cuộc đối thoại của cô và nàng ta

{ Muội phải đột nhập vào trại của chúng! Dùng mĩ nhân kế }

{ Hử? Sao phải làm vậy? }

{ Bắt cọp phải bắt tận tay, tỷ nghĩ đám thổ phỉ đó sẽ có đại ca. Mà những kẻ được làm đầu đàn hay lười biến, thích chỉ đạo. Vì lẽ đó mà bọn thổ phỉ chắc cũng không ưa gì hắn. Muội hãy giết chết tên đại ca đó, rồi tự mình quyến rũ một tên khác, cho tên đó lên làm kẻ cầm đầu tiếp theo. }

{ Sau đó thì thế nào nữa tỷ? }

{ Giết hết }

{ Vậy chẳng phải cũng giống bình thường sao? }

{ Tên cầm đầu chắc chắn sẽ có thể lực mạnh hơn. Giết hắn trước sẽ đỡ phiền toái, huống hồ còn có thể làm cho lòng đám thổ phỉ kia lục đục. Muội nhân lúc nữa đêm, cầm đuốc đốt nơi để lương thực của bọn chúng. Nhân lúc bọn chúng nháo nhào ra tay diệt sạch }

{... Muội hiểu rồi }

Bầu trời trở thành màn đêm lạnh, cơn gió vi vu thổi qua. Một bóng dáng lướt qua nhanh chóng, ánh trăng chiếu rọi xuống tạo nên khung cảnh quái dị. Ngọn lửa phừng lên dưới bầu trời, làn khói tỏa ra. Tiếng nói nháo động cảnh giác ồn ào vang lên

- Mau gọi A Hảo ca

- Cháy rồi! nơi để lương thực đã cháy. Mau, dập lửa

- Người đâu, dập lửa

- Đại ca... A!

.......

Roẹt!

Tiếng lưỡi kiếm sắc lạnh vang lên, máu tươi chảy dài. Một thân ảnh nhanh như chớp giết chết đám thổ phỉ đang dập lửa

" Có chuyện gì? "

" Đại ca! Có kẻ đột nhập "

Tên A Hảo đó nhìn đến xác đàn em mình nằm trên đất mà ngở ngàng, rút đao ra cảnh giác

" Mau tìm ra nó, kêu một đám người dập lửa "

Roẹt!

Nhưng những kẻ dập lửa chưa tạt nước là đã nằm dưới đất, thân đầy máu, ngọn lửa cháy ngày càng lớn. Phút chốc đã lan tới các liều trại

" Chết tiệt! Phải rồi, là con đàn bà đó. Mau lôi nó ra "

A Hảo như nhớ ra Băng Tâm liền lớn tiếng kêu

Phập!

" Ngươi tìm ta sao? "

Từ bụng hắn nhìn thấy một thanh kiếm xuyên qua, phía sau là tiếng nói của Băng Tâm. Máu nhỏ giọt xuống nền đất. Khi Băng Tâm rút kiếm ra tên đó liền ngả trên mặt đất, bàn tay run rẩy chỉ vào Băng Tâm đứng đó

" Ngươi... "

Lời nói chưa dứt tên A Hảo đó đã bị Băng Tâm cho một đạp, lăn ra mà chết, đám thổ phỉ xung quanh nhìn thấy mà kinh hãi lùi lại. Từ phía sau tiếng nói cô vang lên lạnh nhạt

" Trói! "

Tấm bùa bị đốt cháy, 5 sợi dây bay tới trói chặt đám thổ phỉ đó lại. Băng Tâm mỉm cười quay qua nói

" Tỷ tỷ thật cao minh. Ta xử lý bọn bên trong, còn tỷ xử lý bọn bên ngoài. Nội ứng ngoại hợp, khiến bọn chúng không kịp trở tay "

Cô không quan tâm đi đến đám thổ phỉ, lạnh nhạt nói

" Để tiền bạc ở đâu? "

- Ở... ở phía sau cánh rừng

Cô không nói gì dắt Băng Tâm đi, khi tới nơi trời cũng hừng sáng. Bước vào một cái hang động, cô nhìn thấy rất nhiều tiền vàng. Còn có mấy cái rương ở xung quanh

" Wow! Tỷ tỷ nhìn nè. Nhiều quá. Để muội lấy một ít, còn nhiêu chia cho dân làng "

Cô không quan tâm Băng Tâm, đi xung quanh nhìn xem có gì quý giá không. Từ trong đóng vàng cô nhìn thấy một cái hộp có khắc hoa văn tinh xảo, mở ra xem liền thấy viên trân châu màu xanh dương phát ra ánh sáng nhạt.

" Chủ nhân! Đây là Thủy châu, vật phẩm loại Lam "

Cô không nói gì trực tiếp cất vào không gian, nhìn đến Băng Tâm bước lại tươi cười

" Muội xong rồi, đi thôi. Muội đã cho tiểu Mỹ đi thông báo cho dân làng, lát nữa họ sẽ đến. "

" Vậy chúng ta cũng lên đường "

" Ân! "

________________

- Nhìn nè, nhiều vàng quá

- Phải đa tạ hai vị cô nương kia

- Phải đó, thật may mắn

Từ xa có 4 người đi lại, đi đầu là một nữ nhân mặc áo choàng đen che phủ đầu

" Xem ra chúng ta tới trễ "

" Mau tìm đi "

Nữ nhân mặc áo choàng đen cất lời, giọng nói lạnh lẽo. Lập tức hai người bước vào trong động kiếm gì đó. Còn một nam nhân thư sinh, dung mạo nhã nhặn đứng cạnh nữ nhân đó. Bắt lấy tay một dân thường hỏi

" Ai đã giết bọn thổ phỉ kia? "

- Hử? Là hai vị cô nương. Họ rất tốt bụng đã giúp làng chúng tôi. Lại còn cho chúng tôi biết chỗ lấy vàng này nữa

" Họ như thế nào? "

- Một mỹ nhân xinh đẹp đi cùng tỷ tỷ của nàng ta. Người tỷ tỷ này trông rất giản dị, còn đeo một mảnh vải trắng che đi đôi mắt.

" Họ tên gì? "

- Chúng tôi không biết, nhưng chỉ trong một đêm đám thổ phỉ này đã chết hết. Họ rất lợi hại

Người nam nhân thư sinh đó thả người ra, nhìn đến nữ nhân trước mặt nói

" Ái Linh! Xem ra đã có người giải quyết "

Từ trong hai người khác chạy lại, lắc đầu nói

" Viên Thủy châu không thấy "

" Ái Linh... "

Nữ nhân được gọi là Ái Linh đó lên tiếng

" Nhã Kỳ! Huynh nghĩ có phải hai nữ nhân kia lấy đi? "

Nam nhân thư sinh có tên Nhã Kỳ cũng gật nhẹ đầu

" Huynh cũng nghĩ vậy, hay chúng ta bỏ đi "

" Không được, muội phải lấy lại nó. Nó là tính vật của mẫu thân, muội phải lấy lại "

" Ái Linh... haizz, được rồi. Chúng ta đi. "

Thế là đám người đó bỏ đi, bầu trời rộng lớn. Cô vốn không muốn dính líu tới điều gì, nhưng liệu nó có dễ dàng?