Cô đi đến phòng luyện đan cùng tiểu Huyết, cô lặng nhìn linh khí xung quanh dao động. Những thảo dược được trồng đều tỏa ra hương thơm kì lạ, cô bước lại gần lò luyện đan

" Luyện đan? Ta luyện được sao? "

" Ha! Chủ nhân của ta tài giỏi hơn người. Không gì không được. Giờ người hãy luyện Tẩy Tủy Đan, một trong thánh dược cực phẩm để giúp người ổn định lại linh lực "

Tiểu Huyết xè đuối ra hướng tới một đóa thảo dược hái xuống đưa cho cô cùng một quyển sách. Cô không nói gì lật ra xem, sau đó im lặng hái những cánh hoa bỏ vào trong lò. Tiểu Huyết gật đầu nhẹ, từ không trung xuất hiện một cái lọ. Bên trong có loại nước trong suốt. Cô cầm nó lên chế vào, sau đó tự mình nhìn sách đến chỗ trồng thảo dược hái hai cây. Tất cả chúng đều tỏa ra linh khí...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cô cứ hái dược cho vào. Sau đó dùng một cây chày đâm nát chúng. Đậy lò đan lại, cô đưa tay tạo ra một ngọn lửa màu trắng đốt lò đan lên. Lò đan cảm nhận được hơi nóng bay lên giữa không trung lơ lửng. Cô nhìn ngọn lửa xung quanh nó tỏa ra mà thất thần....

Rầm!

Khoảng 15' phút sau lò luyện đan đáp xuống, nấp tự mở ra. Cô nhìn vào bên trong thấy có khoảng 10 viên thuốc hình tròn màu trắng. Cầm lên bỏ vào lọ, tiểu Huyết híp mắt lắc đầu

" Haizz! Nó là Tẩy Tủy đan loại 2. Không tới thánh phẩm... "

Tiểu Bát Đản nhìn đến đưa tay xoa đuôi

" Ta thấy ký chủ rất bá đạo rồi. Người vừa luyện đan lại có thể chế ra cấp 2, mà thời gian chỉ có khoảng 15'. Còn thiếu một cấp nữa là thành Thánh phẩm. Nó cũng rất hữu dụng mà "

" Không được, người phải chế ra thánh dược "

Tiểu Huyết lắc đầu nói

" Không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm ngọn lửa Hắc Diễm. Ký chủ đã tu luyện đủ Tam Hỏa. Chỉ còn thiếu một ngọn lửa mạnh nhất nữa, và chỉ có ngọn lửa đó mới có thể luyện ra Thánh dược "

Tiểu Bát Đản cảm thán nói, cô nghe đến liền nheo mài

" Hắc Diễm hỏa? "

Tiểu Bát Đản ngước lên nhìn cô nói

" Đó là ngọn lửa mạnh nhất thiên địa. Nghe truyền nó đến từ Địa Ngục, nhưng lại bị Thần Rồng lấy được. Từ đó được đặt cho cái tên là Hỏa Long "

" Hỏa Long...? "

Cô trầm ngâm nói lên cái tên, tiểu Huyết gật nhẹ đầu nói

" Nghe nói Hỏa Long này tính tình nóng nảy, ngang tàn bạo ngược. Đã từng thiêu đốt rất nhiều nơi, chết hơn hàng vạn người. Vì lẽ đó mà nó đã bị các vị thần hợp sức lại phong ấn, nhốt vào một cái hang gọi là Diễm động. Cái hang này quanh năm nóng bức, chỉ cần bước vào chưa quá 10 bước đã bị nóng chảy mà chết "

" Vậy nó ở đâu? "

" Ký chủ có điều không biết, cái hang nơi con Hỏa Long đó bị phong ấn nằm trong một mảnh của thế giới. Nơi đó là thế giới Tu Chân, nơi những người tu tiên luyện tập "

" A! "

Cô nhẹ mỉm cười nhạt, tiểu Bát Đản thấy vậy liền nói

" Ký chủ không nên tới đó. Đó là thế giới thật, vô cùng nguy hiểm "

" Ừm...! "

" À mà chủ nhân! Người cũng nên có vũ khí chứ nhỉ "

Tiểu Huyết bỗng dưng ngước lên nói

" Không cần! Ký chủ đã có rồi "

" Hử? Là cái gì? "

" Lần trước lúc ở thế giới lượm được ngươi đó, có lần đi vào cấm địa của cái môn phái gì đó. Ta đã cho ký chủ tạo ra thanh kiếm hợp với mình "

Lời nói tiểu Bát Đản bình thản, nhưng lại khiến tiểu Huyết kinh ngạc

" Chủ nhân, mau dẫn ta đi xem "

Cô lạnh nhạt cất đi lọ dược, dẫn tiểu Huyết đến một căn phòng chứa vũ khí, cô bước vào đi tới một cái bình hoa. Xoay nhẹ 9 vòng, sau đó gõ vào bình 5 cái. Từ vách tường mở ra một lối đi, cầu thang trãi dài xuống. Khi bọn cô bước vào cửa mật thất liền đóng lại, tiểu Huyết trên vai cô nhìn hai bên vách tường đầy đèn đuốc. Bỗng có một khí tức mãnh liệt tràn ra khiến nó kinh hãi. Dãy cầu thang yên tĩnh phát ra tiếng lộp cộp, càng gần tới nơi khí tức càng mãnh liệt. Tới bậc thang cuối cùng, từ trong hiện ra linh khí cường đại cùng tà khí trộn lẫn vào nhau. Ở giữa là một thanh kiếm đang xoay vòng giữa không trung, xung quanh nó là bốn bức tường rộng lớn. Phía dưới đất có hình một cái bát quái to. Thanh kiếm này có màu đen, trên quai cầm có hình một con rắn đỏ. Đôi mắt tím sáng lạnh lẽo, trên lưỡi kiếm sắc bén vô cùng có sợi dây xích móc nhau rất đẹp. Từ nó còn tỏa ra ngọn lửa đỏ đen mạnh mẽ.

" Phá Thiên Kiếm! "

Tiểu Huyết kinh hãi bật thốt, cô cùng tiểu Bát Đản xoay qua nheo mài

" Phá Thiên Kiếm? "

Cô lạnh nhạt nhắc lại, tiểu Huyết chăm chú nhìn vào thanh kiếm. Ngưng trọng nói

" Phải! Nó còn có cái tên khác là Huyết Tàn. Nó là thanh kiếm vào 1000 năm trước đã từng oanh động Thiên Địa cùng với chủ nhân của nó. Nhưng chủ nhân của nó đã dùng hồn lực của mình phong ấn nó lại, mục đích là không cho bất kì một ai có thể sở hữu nó. Chỉ có linh hồn của người chủ nhân đó mới có thể một lần nữa khiến nó trở lại. Và thanh kiếm này chỉ trung thành với một chủ nhân duy nhất "

Tiểu Bát Đản nghe xong liền nhìn qua cô, mồ hôi đổ xuống

" Ba mẹ ơi! Ký chủ nguy hiểm thật "

Cô lặng nhìn thanh kiếm, sau đó nhìn đến quai cầm

" Hình con rắn trên quai cầm rất giống ngươi "

"... Có lẽ ta và người có quan hệ "

Cô nhìn tiểu Huyết đang bần thần, nó nói tiếp

" Thật ra khi được hồi sinh có một số chuyện ta đã quên, dường như đó là những chuyện rất quan trọng. Rất lâu về trước... "

Cô nhìn tiểu Huyết hạ mi mắt, sau đó lên tiếng

" Huyết Tàn kiếm đã bị ta triệu hồi, ta cũng muốn tìm kiếm sự thật. Vì vậy ta cần phải mạnh hơn, ta quyết định sẽ đi tìm Hắc Diễm hỏa "

Tiểu Bát Đản nghe xong kinh ngạc, nhưng cũng mỉm cười

" Ký chủ đã quyết định như vậy thì ta xin phụng bồi. Nhưng ta phải nói trước, thế giới này là thế giới tu tiên, là thế giới thật. Thậm chí nguy cơ rất lớn là sẽ có những người có hệ thống cũng đến cướp Hắc Diễm "

" Ý ngươi là những người bị trói buộc hệ thống giống ta? "

" Phải! "

Tiểu Bát Đản thần sắc nghiêm túc nói

" Ta biết rồi! Ta sẽ cẩn trọng "

" Nhưng hiện tại hãy để ta giúp ký chủ tải dữ liệu trước. Không thôi phiền lắm... ̄0 ̄ "

Tiểu Huyết quấn đuôi vào thân thể tiểu Bát Đản vỗ vỗ

" Ý hay đó "

" Được! Vậy trong lúc đó ta sẽ luyện thêm một ít đan dược "

Nói rồi cô cùng bọn nó ra khỏi mật thất, thanh kiếm lơ lửng giữa không trung run nhẹ lên một cái. Khí tức xung quanh dao động mạnh mẽ

" Chủ nhân... "

Cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói yếu ớt vang lên bên tai, khi xoay lại nheo mắt nhìn thanh kiếm. Rồi cũng lắc nhẹ đầu bỏ đi...

______________

Cô cùng tiểu Huyết luyện đan dược, còn tiểu Bát Đản thì nằm nghỉ ngơi. Cô luyện ra được rất nhiều đan dược, tất cả đều cất chúng vào kệ xung quanh. Bỗng tiểu Huyết trầm ngâm nói

" Chủ nhân! Nói gì thì nói chứ dù sao người cũng đâu thể đem thanh kiếm đó đi long nhong. Người cần có một vũ khí dự phòng "

" Hử? "

Cô nhướn mài hứng thú, tiểu Huyết nhắm mắt lại. Từ không trung xuất hiện một dây roi lơ lửng. Dây roi này có màu xanh lục rất đẹp, từ nó còn tỏa ra hào quang.

" Roi? "

Cô khá bất ngờ nhìn tiểu Huyết

" Chủ nhân đừng xem thường nó. Nhìn vậy thôi chứ nó có gai khắp dây roi, chỉ cần người quất vào ai đó. Chắc chắn da thịt sẽ bị nát ra a~. Còn là đồ vật loại Lục, cũng rất mạnh. Đỏ, Cam Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím, nó cũng sếp thứ tư nha~ … "

Cô đưa tay ra, dây roi bay vào tay cô. Cô nở nụ cười nhạt cầm lên quốc thử vào một cái ghế.

Bang!

Âm thanh phát ra nghe rất vui tai, khi cô thu roi lại thì trên ghế xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, nhìn là biết do vật sắc bén gây ra. Tiểu Bát Đản nằm một bên hé mắt cảm thán

" Đúng là chủ nào tớ nấy, ác như nhau "

Tiểu Huyết nghe được lời nói thầm của tiểu Bát Đản, cong đuôi nói

" Mi chửi xéo ai vậy "

" Ta không có "

" Còn chối "

" Thích đó thì sao? Miệng ta nè, ta nói không có là không có. Làm gì nhau "

" Ngươi... "

Tiểu Huyết tức giận trừng mắt

" Ha! Ngươi, ngươi gì? Ta làm sao? Ta đẹp lắm hả, cảm ơn "

" Ngươi mà đẹp thì thiên hạ không ai xấu "

" Có ý gì hả con rắn xấu xí "

" Hồ ly thúi "

.......

Cô nhìn cây roi xem xét hài lòng, sau đó nhìn qua hai con vật nhỏ đang cãi nhau mà lắc đầu

[ Đinh --------- tải thành công ]

Tiếng máy móc vang lên, cô cùng tiểu Huyết chăm chú nghe

[ Thế giới tu tiên: Nữ9 tên Nhược Hy Ái Linh, là người trọng sinh, là một công chúa xinh đẹp. Nhưng vì kiếp trước muốn sống một đời bình an, luôn muốn bình thản trôi qua một đời mà bị người hại chết. Nên kiếp này trọng sinh trở lại thề phải trở thành cường giả, báo thù kiếp trước. Và thế là cuộc hành trình thu phục thiên hạ bắt đầu, lại còn gom được rất nhiều mĩ nam.

Nguyên chủ: Một cô nhi được nhận nuôi, sống trong phủ thừa tướng. Tên là Lãnh Cơ Ngân Tinh, dù là nhận nuôi nhưng đãi ngộ cũng không phải quá kém. Từ năm 15 tuổi đã được đưa đi Tiên sơn, nơi nữ9 tu luyện. Là một nhân vật qua đường, không quá nổi bật ]

Cô nghe xong liền gật đầu mỉm cười nhẹ

" Tốt lắm! Rất hiểu ý ta, không quá nổi bật sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ "

[ Ước nguyện của nguyên chủ: Tìm lại phụ mẫu ]

Cô tắt hẵn nụ cười đang vươn trên môi, tiểu Huyết cũng trầm mặt nói

" Bà cha nó! Thiên hạ rộng lớn, kiếm ở đâu ra. Chưa kể lỡ phụ mẫu nàng ta chết rồi chắc xuống âm ti kiếm quá. Kiểu này kiếp sau cũng không hoàn thành nhiệm vụ "

Tiểu Bát Đản nhìn qua tiểu Huyết, không nói gì gật nhẹ đầu đồng tình

" Không sao! Tới đó tính tiếp "

Cô xoa hai nguyệt thái dương nói, tiểu Huyết cũng cúi đầu nhưng lại như nhớ ra gì đó liền hỏi

" Tiểu Bát Đản! Sao lần này tải dữ liệu nhanh vậy? "

" Hử? Chắc tại ta được thăng cấp "

" Ah! Xem ra thăng cấp cho ngươi cũng có lợi đó. Mới cấp 2 mà quá trình tải dữ liệu nhanh gấp 10 lần thế giới trước "

" Tất nhiên! Sau này cấp càng cao thì sẽ càng giỏi hơn ╮(╯▽╰)╭ "

" Xì! "

" Mà ký chủ có muốn đi luôn không? "

" Ừ! Hai ngươi cũng đi theo "

" Hả? Chủ nhân nói thật sao? "

Tiểu Huyết mắt sáng long lanh như sắp khóc hỏi, tiểu Bát Đản cũng trông chờ...

" Ừ! Là thế giới tu tiên nên hai ngươi đi cũng không sao. Nhưng trước tiên tiểu Huyết, ngươi dấu cái khúc đuôi màu đen kia đi "

" Dạ ↖(^ω^)↗ "

Tiểu Huyết nói rồi ngoe ngoảy đuôi, khúc cuối đuôi liền biến thành màu đỏ như thân rắn

" Vậy ký chủ! Sẵn sàng chưa? "

" Ừ! "

Tiểu Huyết quấn lấy người tiểu Bát Đản. Tiểu Bát Đản thì ngồi trên vai cô...

[ Bắt đầu quá trình di chuyển ------------ Hoàn tất ]