Lời nói của Hi Y khiến ai cũng kinh ngạc, lời bàn tán một lần nữa vang lên

- Cái gì? Nàng ta sao?

- Ai không biết Hi Vân của Hi phủ là phế vật chứ

- Thật sao? Nàng ta đẹp thật nhưng sẽ thắng chứ

...

Cô ngồi trên cây mà mỉm cười nhạt, nhìn nữ9 vẫn mặt lạnh bước lên. Lời nói lạnh lùng

" Ta bất tài, không thể thắng được Ly Hoa công chúa. "

- Chưa gì đã sợ rồi?

- Thật là! Chỉ được cái nhan sắc

- Đúng là phế vật nhát gan

...

Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhìn nàng ta, sau lại quay lên người nam nhân trên cao

" Bệ hạ! Xin người suy nghĩ lại."

" Thất vương nói vậy là sao? Lời vua đã định làm sao có thể rút lại? Ngài làm vậy sẽ khiến bệ hạ khó xử " Ly Hoàng nhìn Hiên Viên Khải Minh mỉm cười ý vị

- Hay để Hi Y nương nương giúp đỡ

- Phải đó! Dù sao người cũng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành

Lời nói mọi người đều hướng đến Hi Y, khiến gương mặt nàng ta ửng hồng vì xấu hổ. Nhẹ lướt mắt về phía nam9 nhưng lại chỉ có một gương mặt lạnh khiến nàng ta khó chịu

" A! Như các vị đã biết, ta thân thể không khỏe làm sao có thể biểu diễn. Hay để tỷ tỷ ta làm đi. Tỷ ấy cứ khách sáo mãi "

Lời nói lại nhắm vào Hi Vân, khiến đôi mắt nàng ta xẹt qua một tia sát khí

Cô ngồi trên cây nhìn thấy không khí căng thẳng liền mỉm cười nhạt

" Tiểu Bát Đản "

[?? ]

" Ngươi tạo kết giới để cho người khác đừng thấy ta "

[ Ký chủ định làm gì? ]

" Cứ làm đi "

Lời nói cô vừa dứt thì xung quanh cô có một tầng ánh sáng vàng nhạt rồi dần lan tỏa ra cả khung trời đêm. Cô lấy ra cổ cầm bạc mà hệ thống đã tặng. Dây đàn như một sợi chỉ sáng căng ra, màu bạc như một ánh trăng tuyệt đẹp. Lời nói cô như ngân bạc vang vọng trong không gian, bình thản lại nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người

" Bệ hạ, nếu như người không tìm được ai. Vậy ta xin phép tấu một khúc nhạc... "

Tiếng nói cô vang vọng trong không trung khiến tất cả bàng hoàng nhìn xung quanh. Hiên Viên Khải Minh nhíu mài lại

Cô mỉm cười đưa ngón tay lên dây đàn tạo nên âm thanh nhẹ nhàng êm ái như chuông bạc. Tiếng nói mê hoặc, dịu dàng một lần nữa vang lên

" Xưa kia có một cầm sư sống ẩn dật nơi rừng núi sâu thẳm. Duyên phận cho y gặp được hoành đế khi hắn lâm nạn. Ban đầu không biết là ai, chỉ thấy người gặp nạn liền đưa về cứu giúp... Ngày qua tháng lại, nảy sinh tình ý. Lúc hắn noi ra thân phận khiến y sợ hãi liền bỏ đi. Nhưng hắn quyết ý một lòng khiến y xao động mà chấp nhận theo hắn. Cho dù khổ nhục. Cho dù bị thế nhân mỉa mai... Cho dù... hắn đã... quên đi y... "

" Đàn.....ai khẽ ngân... giữa cung cấm tối tăm muôn phần "

" Tựa.... như cố nhân.... đang khóc thầm "

" Khúc thay lời oán than... "

" Từng tiếng mang tủi hờn "

" Dây đàn buộc vấn vương... cõi trần... "

" Hỏi... quân nhớ chăng lúc tương cứu khi quân lâm nạn? "

" Nghiệt duyên luyến lưu... Quân với Chàng.... "

" Chàng xa lánh, quân chẳng màng "

" Chẳng cam tâm lỡ làng.... "

" Chân tình chân ý, nên đá vànggggg "









" Thề muôn kiếp, nhớ muôn đời "

" Cam nguyện theo bước Quân chẳng rời "

" Dù lạnh lẽo..... chốn thâm cung tháng ngày lẽ loi "

" Mặc cho nhân thế chê cười "

" Chỉ cầu được cùng người sánh đôi... "

" Thế nhưng... đã là QUÁ KHỨ rồi.... "

Tiếng đàn đau đớn bi thương vang vọng đến tận chân trời, giọng hát chuông bạc lạnh lùng nhưng lại là cả một khoảng trời đau thương. Cô ngân vang từng câu hát, kéo dài tiếng đàn trong đêm hiu tịch. Dưới ánh trăng chiếu rọi xuống thân ảnh tuyệt trần có thể khuynh đảo nhân thế ấy, tà áo trắng phiêu dật trong gió cùng với hương thơm của muôn loài hoa đang e thẹn. Mái tóc tím dài mượt mà như tơ lụa, lại như những sợi chỉ huyền ảo tung bay trong gió chơi đùa. Mảnh vải trắng che đi đôi mắt xinh đẹp sẽ khiến bao người say đắm và hãm sâu vào đáy vực. Cô như trích tiên trên cổ cầm, lại như một yêu hồ mị hoặc làm điên đảo chúng sinh. Tiếng nói lại một lần nữa vang lên đánh thẳng vào lòng người, như gieo rắc một hạt mầm tình ái...

" Biệt cung âm u, đêm dài lạnh lẽo. Gió thổi lá cành xào xạc, ánh trăng bàn bạc thế trần. Từ đâu vang lên tiếng đàn, suốt năm canh dài không dứt.

Quân từng nói mà sao quân chẳng nhớ?

Quân từng thề mà sao quân lại vội quên?

Cố kéo hơi tàn mong ngày quân trở lại

Mà có ngờ đâu, đến chết vẫn lẻ... loi... "









" Đời.... nhiều đắng cay, ấm êm đó biết đâu mai này "

" Lòng..... người đổi thay..... ĐÂU THỂ NGỜ... "

" Nhìn hoa thắm, hoa lại tàn "

" Hận đời sao... bẽ bàng "

" Hỏi... liệu có ai... còn nhớ chàng "

" Lời thời xưa... hóa Tro Tàn "

" Theo lửa lan cấm cung thuở nào "

" Tài hoa mất, sắc gương phai sao còn ướt ao? "

" Càng trông mong, chỉ thêm sầu "

" TỰ CỔ BẠC TÌNH LÀ ĐẾ.... VƯƠNG.... "

" Thế thôi cũng đành chia... đôi đường... "









" Nơi.... hoàng cung, đàn ca sáo vang rộn... ràng "

" Khoác... hồng trang, rượu nâng chén giai... nhân cùng quân "

" Biệt cung lạnh căm... "

" Lụa trắng dứt duyên trần "

" Trút hơi tàn, tình xưa còn nhớ "

" Đàn ngân theo tiếng ca sầu "

" Cho lệ cay, đắng rơi chẳng ngừng "

" Dù ngàn năm, vẫn nơi đây OAN HỒN vấn vương... "

" Lòng quân như... "

"... Nước xuôi dòng "

" Vô tình mà lụy một cánh.... hoa "

" Nước trôi mãi về xa....

hoa tàn.... "

Tự cổ rằng, lòng quân như nước

Nước vô tình cho lụy hoa rơi

Hoa rơi hoa úa phai thôi

Nước trôi tìm chốn rợp... nơi ngàn hoa...

( Nhạc: Quân Tâm Tự Thủy: Sakura shan)

Tiếng hát vừa dứt nhưng tiếng đàn vẫn còn vươn lại một nỗi đau, không trung hiện hữu cả một khoảng bi thương. Ánh trăng như một dao sắt cứa vào cõi đêm, làm tan nát trái tim người nghe thấy dư âm còn vọng lại.

Cô rời tay khỏi dây đàn, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt làm điên đảo chúng sinh, phía dưới người người như bần thần lạc vào không gian riêng biệt, tiếng lòng ai cũng hiện lên sự đau nhói. Những nữ nhân nghe thấy mà nước mắt không ngừng rơi. Tiếng nói cô lại một lần nữa vang lên giữa chân trời

" Trần thế này chỉ có tình là đau đớn nhất. Nhưng vì sao lại có quá nhiều người lấn sâu? Nước mắt nơi khóe mi rồi sẽ tạnh. Vậy cớ sao lại cứ thích giày vò tâm mình trong bóng đêm... "

Lời nói của cô như một thứ gì đó vô hình sắt nhọn cứa vào tim mỗi người. Hiên Viên Khải Minh với đôi mắt lạnh lùng ánh lên sững sờ. Cả đám người bàng hoàng chưa thoát khỏi cõi mộng tan thương của tiếng đàn và lời nhạc. Bỗng Hi Vân phóng một phi tiêu lên không trung. Cô thấy vậy liền mỉm cười nhạt

" Hi Vân! Hẹn gặp lại "

Lời nói chuông bạc của cô vừa dứt thì chiếc phi tiêu cũng phóng lên cây cô đang ngồi. Thân cây dần ngã xuống nhưng hình bóng cô đã đâu còn, chỉ vươn lại hương thơm mê hoặc

Ai nấy cũng đều bần thần, Ly Hoàng nhìn vào không trung. Người nam nhân trên cao ấy cũng lạnh lẽo nhìn đến cành cây. Trái tim như lệch nhịp

Thịch!

Hắn đưa tay lên ngực trái, đôi mắt sau chiếc mặt nạ ánh lên nghi ngờ và say mê nhàn nhạt. Tiếng lòng của cả 3 như chung một ý nghĩ

' Nàng là ai? '