Ngọn lửa trong bếp kêu ầm ĩ.
Trên bàn kính có năm sáu đĩa đồ ăn được xếp gọn gàng, Lục Thiều theo thói quen chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu trước khi cho vào nồi, liếc mắt ra ngoài đã thấy hai mẹ con đang trò chuyện.
Cô nhếch môi và mỉm cười ngay lập tức, khung cảnh này thật đẹp.
La Ngọc Thư lần đầu tới ngôi nhà này, bà đã cho rằng hai người trẻ tuổi nên chưa có nhiều kinh nghiệm, có lẽ mỗi ngày đều chỉ gọi đồ ăn nhanh. Công việc cả hai cũng bận rộn nên sẽ không có nhiều thời gian dọn dẹp, nên sẽ thuê người giúp việc mỗi tuần. Không ngờ... mọi thứ đều rất tươm tất.
Nhìn lên cửa sổ phòng khách, vẫn dán dòng chữ "Hạnh phúc".
Nhiễm Ninh nhìn thấy Viện trưởng La nhìn chữ hạnh phúc đó, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Liền nhắc đến, lúc đầu là Lục Thiều làm, sau đó dọn dẹp cũng không có tháo ra. Hai người họ không kết hôn và tổ chức tiệc như những nam nữ bình thường, nhưng trong lòng cả hai thực sự có nhau. Có làm theo quy củ hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là lòng quyết tâm và sự chân thành mà cả hai dành cho nhau. Nếu không có hai điều này, dù có tổ chức tiệc ba ngày ba đêm cũng là vô nghĩa.
Nhưng... Viện trưởng La trông có vẻ không vui.
Nhiễm Ninh tự trấn an mình, nếu đã đồng ý đến đây có lẽ bà đã chuẩn bị tinh thần cho việc này.
La Ngọc Thư quả thực đã có chuẩn bị tinh thần, bà mỉm cười hỏi Nhiễm Ninh.
"Lục Thiều dán à?"
"Dạ."
"Theo tính cách của nó, không phải chỉ có như vậy."
Nhiễm Ninh ngạc nhiên, đúng là không ai có thể hiểu con gái bằng mẹ, La Ngọc Thư biết rất rõ về Lục Thiều, nàng gật đầu nói: "Dạ, cậu ấy dùng ruy băng và bóng bay nhiều màu sắc che phủ cả căn nhà, còn treo những quả ớt đỏ trên tay nắm cửa."
La Ngọc Thư cười lớn, xua tay nói: "Nó trông giống hệt ba mình, quá trời giống, thật ra chỉ đang cố gắng làm màu mà thôi."
"Con nghe thấy rồi đó!" Lục Thiều dựa vào khung cửa bếp, cầm thìa, hất cằm với mẹ, "Mẹ đừng bêu xấu con nữa, tốt xấu gì con cũng đang nấu cơm cho mẹ nè."
"Bộ nấu cơm cho mỗi mình mẹ ăn à? Chắc con không ăn đâu ha?" La Ngọc Thư trừng mắt nhìn, cố tình đả thương Lục Thiều, không hề có chút thương xót. "Hàng sách trên cùng trong thư phòng là của con phải không? Con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đọc truyện thiếu nhi?
"Mẹ không phải người phàm, cái đó gọi là manga, đâu phải truyện thiếu nhi... Chúng ta đúng là không cùng thế hệ."
La Ngọc Thư không để ý tới cô, kéo Nhiễm Ninh nói: "Từ nhỏ nó đã thích đọc sách. Trước nhà có một hiệu sách, ngày nào nó cũng đến đó, tôi nó thích thì cứ mua đi. Ha! Nó cứ cương quyết không chịu. Thứ bảy và chủ nhật nào cũng dậy sớm rồi ở lì cả ngày ở đó, cháu đoán xem chuyện gì xảy ra?"
Nhiễm Ninh chăm chú lắng nghe: "Sao ạ?"
La Ngọc Thư vỗ tay nói: "Nó chỉ đến đọc ké rồi thôi."
"Hả?"
Nhiễm Ninh quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Thiều, thiệt không vậy?
Lục Thiều sờ mũi nói: "Thôi, mẹ đào hố chôn con luôn đi."
...
Lấy mì ra khỏi chảo, rưới hai muỗng nước sốt lên trên, rắc thêm hành lá và dưa chuột thái mỏng để trang trí, màu sắc hài hòa hương vị thơm ngon.
Dĩa mì đầu tiên đương nhiên là dành cho La Ngọc Thư.
Mới ăn được vài miếng, hốc mắt của La Ngọc Thư đã nóng bừng.
"Khi ăn món này, làm mẹ nhớ tới khi ông ngoại con còn sống, người miền Bắc rất giỏi nấu ăn, không có món gì ông không làm được, cả xào thịt lẫn xào rau. Đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay mẹ mới được thưởng thức nó một lần nữa."
Lục Thiều biết đây là một đòn đánh vào trái tim La Ngọc Thư. Lúc ông nội ngoại qua đời, bà đang ở tỉnh khác. Khi trở về, ông đã được chôn cất, tuy không ai trách móc, nhưng bà không khỏi tự trách bản thân mỗi khi nhắc về ông, cũng cảm thấy khó chịu mỗi khi ăn mì xào.
"Nếu muốn ăn thì sau này con sẽ nấu cho mẹ. Đâu có chuyện gì lớn, mẹ không cần xúc động như vậy."
"Ừ, ừ, nhìn xem. Khi còn nhỏ thì không nói gì, càng lớn lên lại càng kêu ngạo." La Ngọc Thư mỉm cười và nói đùa với Nhiễm Ninh, "Nói đến đây, đây là lần đầu tiên tôi ăn đồ Lục Thiều nấu, tất cả là nhờ cháu."
Nhiễm Ninh không biết chuyện này, bị La Ngọc Thư trêu chọc suýt chút nữa mắc nghẹn, đá Lục Thiều dưới gầm bàn, Lục Thiều cũng im lặng, chỉ cười nhìn nàng, má và tai cô gái ngoan này đều đỏ bừng, vội vàng gắp rau vào chén La Ngọc Thư.
"Tiền bối La, ăn thêm đi."
Không khí của bữa ăn thật hài hòa, vô hình trung đã đưa mọi người đến gần nhau hơn.
Trước khi rời đi, La Ngọc Thư lấy ra một phong bì màu đỏ đưa cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh nhìn phong bì màu đỏ ngạc nhiên, không dám nhận.
Kết quả, La Ngọc Thư đành phải nhét nó vào tay cô, cô nói: "Cầm lấy đi, trước đây trong bệnh viện bận bịu quá, nên quên mất." Dừng một chút, bà vỗ nhẹ vào lưng rồi nắm lấy tay Nhiễm Ninh, nghiêm túc nói: "Tôi đoán là, tên kia bây giờ chỉ nghe lời cháu. Sau này xin hãy chăm sóc nó thật tốt, cũng đừng buông tay, nó chỉ là... quả óc chó, cần có người chăm sóc."
Mặc dù Viện trưởng La không nói thêm gì nữa nhưng Nhiễm Ninh biết rất rõ phong bao đỏ có ý nghĩa gì, đó là sự thừa nhận.
Sau khi bà rời đi, Lục Thiều đi tới, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhiễm Ninh, không khỏi cảm thấy có lỗi với cô gái này. Nếu không đi theo cô, nàng cũng không cần phải vất vả như vậy, cô nợ nàng và sẽ không bao giờ có thể trả hết được trong kiếp này.
Cô đưa tay sờ chiếc phong bì màu đỏ Nhiễm Ninh đang ôm trong lòng, cố ý trêu chọc nàng: "Bao nhiêu tiền, để tôi xem!"
Nhiễm Ninh ngơ ngác đưa phong bì màu đỏ cho cô, lúc nàng nhìn lại mình, trong mắt vẫn còn ngấn nước, tựa hồ có chút không chân thực.
"Điều này có được xem là sự chấp nhận không?"
"Nếu không?"
"Tôi cảm thấy nó giống như một giấc mơ vậy."
"Tôi cũng vậy."
Lục Thiều ôm nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai, nhẹ nhàng xoa xoa, trên tóc nàng có mùi thơm nhàn nhạt.
Tách.
Cửa phòng tắm bị khóa, Nhiễm Ninh bị ép vào bồn rửa.
Lục Thiều một tay đặt bên cạnh nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, nụ cười trong mắt tươi sáng, trìu mến và nóng bỏng.
"Cậu rất tự hào phải không?"
Nhiễm Ninh ngước mắt lên.
Họ ngẩng đầu và hôn nhau.
Lục Thiều muốn tranh thủ thời gian, nhưng Nhiễm Ninh lại không muốn.
Nàng cử động miệng rất mạnh, không hề gay gắt mà gấp gáp, hai cánh tay của nàng ôm chặt lấy cổ cô, biến thành con bạch tuộc bám trên người cô.
Lục Thiều nhìn nàng hôn mà mỉm cười, nhéo vào eo người này: "Sao cậu lại sốt ruột thế?"
Nghe thấy tiếng cười của cô, Nhiễm Ninh càng dùng sức cắn chặt môi dưới của Lục Thiều, nghe thấy cô rên rỉ đau đớn.
Lục Thiều cũng là người không nhịn được sự tán tỉnh, chốc lát liền nổi giận, nắm lấy tay Nhiễm Ninh, thổi hơi thở nóng hổi vào tai nàng: "Thật sự muốn làm sao?"
"Nói nhảm gì thế!" Nhiễm Ninh kéo cổ tay cô ra, cố ý xoa lên cơ thể cô, "Bộ cậu không muốn... đừng giả vờ nữa..."
Dứt lời, Nhiễm Ninh bị Lục Thiều ôm eo, trong nháy mắt xoay người, tấm gương khổng lồ phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hai người
"Cậu..."
"Nghe lời, đừng cử động."
Khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh xé nát bầu trời.
...
Bình thường hai người sẽ phải làm vài lần, nhưng lần này Lục Thiều vội vàng kết thúc, lấy vòi sen tắm rửa cho Nhiễm Ninh rồi mới bế người ra khỏi phòng tắm.
Cô biết mọi chuyện xảy ra hôm nay có hơi nhanh, đừng nói đến Nhiễm Ninh... ngay cả cô vẫn còn đang bối rối. Sao đột nhiên lại được đưa cho một phong bao màu đỏ?
Lúc nào mẹ La cũng thế, luôn thực hiện "những cuộc tấn công bất ngờ".
Quay đầu nhìn người trong ngực, Lục Thiều nhịn không được hôn nàng một cái.
"Cậu thực sự chỉ đến đọc ké sách thôi sao?"
"Cậu vậy là tin lời mẹ tôi." Lục Thiều sờ đầu nàng, "Thôi bỏ đi, bây giờ mẹ tôi mà nói khổ qua rất ngọt, cậu nhất định cũng sẽ gật đầu."
Nhiễm Ninh vùi mặt trong lòng cô, không chịu ngẩng đầu.
"Cậu có xấu hổ không?"
"Ừm."
"Cậu có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ."
"Vậy... lại đến à?"
"Không phải."
"Tại sao?"
"Mệt mỏi."
——
——
Ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày, theo logic thì hôm nay Thương Nam nên xuất viện, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sáng sớm, khi bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, cô thực sự đã bị sốt, nên không thể cho xuất viện, bác sĩ trực tiếp giơ tay nói: Thêm ba ngày nữa.
Thương Nam nửa nằm nửa người trên giường, toàn thân vô hồn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, cành cây khô héo tựa như bị trúng phải loại độc nào đó của Tây Vực không thể chữa khỏi, đang chờ chết.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Diệp Dung bưng trái cây mới rửa sạch đi vào, thấy cô như vậy, chị ta đi tới cạnh giường đặt hoa quả xuống, vô thức đưa tay sờ đầu cô.
Nhưng cô không muốn.
Thương Nam nghiêng người sang một bên, tránh né.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, giống như món canh gà lần trước. Sau khi Bạch Lê rời đi, người này cũng không uống nữa. Diệp Dung nhận thấy giữa mình và Thương Nam dường như có một bức tường vô hình, lại không biết tại sao lại như vậy. Này là do Bạch Lê hay cái gì khác?
Nếu là vì cái gì khác, tại sao trước đây lại không xảy ra? Nếu là bởi vì Bạch Lê... Diệp Dung ánh mắt lập tức tối sầm.
"Chị tới rồi." Thương Nam thanh âm rất nhẹ nhàng, sắc mặt bơ phờ.
Bàn tay vẫn còn ở trên không của Diệp Dung... chậm rãi rút về, "À, chị nghe bác sĩ nói em bị sốt? Chuyện gì vậy? Buổi tối ngủ không ngon à?"
Vừa nói, chị ta vừa liếc nhìn chỗ khác.
Phòng này có năm người, ngoài Thương Nam còn có ba người lớn và một đứa trẻ.
Người già thì không sao, không gây ồn ào, con trai và con dâu thay phiên nhau chăm sóc, từ một đến chín giờ tối, ông đọc dự báo thời tiết xong là đi ngủ ngay. Tuy nhiên, đứa trẻ bên cạnh lại không nghe lời cho lắm, giống như một con chó con mới năm sáu tuổi, cả phòng chỉ nghe tiếng ồn ào của bé, âm thanh gay gắt khó chịu, chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng điều khó chịu nhất là người lớn không quan tâm.
Diệp Dung cau mày, làm sao cô ấy có thể nghỉ ngơi thoải mái ở chỗ như thế này? Chị ta kéo ghế ngồi xuống, cũng kéo rèm lại, nhìn Thương Nam nói:
"Hay chị đổi phòng cho em nha, với điều kiện của chúng ta, em không cần phải khổ sở ở đây."
Thương Nam đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng quay người lại, với ánh mắt khó hiểu.
"Chúng ta? Có phải chị đã nói sai gì không?" Sau đó lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa bọn họ đã lâu không dùng từ này, từ ngày chia tay, bọn họ đã... chị là chị, tôi là tôi.
Diệp Dung thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chị vẫn là chị của em."
Diệp Dung tỏ vẻ bất lực, nhưng Thương Nam càng bất lực hơn, đặc biệt là từ "chị", mỗi lần từ "chị" thốt ra từ miệng, Thương Nam lại cảm thấy toàn thân như có gai đâm. Mọi chuyện đã thay đổi từ lâu rồi, tại sao chị ta vẫn có thể thốt ra được từ đó rất tự nhiên và bình tĩnh, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thương Nam đầu óc mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, thân thể càng mệt mỏi...
Cô không biết ảo tưởng bình yên này khi nào mới kết thúc?
Cô cũng không hiểu Diệp Dung sẽ giả vờ đến bao giờ?
Bình thường cô có thể hợp tác nhưng hôm nay bị bệnh và không muốn tiếp tục diễn kịch nữa.
Thương Nam không nói một lời, thậm chí còn không thèm động lưỡi, nặng nề thở ra.
Bất cứ điều gì...
Dù chị có nói gì đi nữa...
Điều đó không quan trọng, dù sao thì quan điểm của mình cũng chưa bao giờ có ý nghĩa.
Thương Nam nhắm mắt lại, dùng tay kéo chăn: "Em buồn ngủ, em đi ngủ một lát."
Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Dung hiểu ra, cô không muốn thay đổi, đúng lúc chị ta đang định nói thêm gì nữa thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, Diệp Dung cầm lên xem, vẻ mặt giật mình. Lại nhìn Thương Nam, xoay người vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Thương Nam nghe thấy điện thoại kết nối, Diệp Dung nói vào điện thoại: Dì Ngô, đứa nhỏ sao vậy?
Ước chừng hai ba phút sau, Diệp Dung từ bên ngoài trở về, vẻ mặt rất lo lắng, nói rất nhanh: "Thương Nam, chị có việc phải làm, gặp lại sau."
Nói xong, chị ta rời đi mà không đợi Thương Nam trả lời.
Thương Nam không có phản ứng hay cảm giác gì, cô không hiểu mình bị làm sao nữa, có lẽ cô đã tê liệt rồi. Người ta đã sinh con, có thể tranh dành phụ nữ với đàn ông, nhưng làm sao có thể so sánh được với con cái. Thực ra nếu nghĩ kỹ thì những năm này mỗi lần chị ấy có việc đều sẽ bỏ đi. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi. Đã khi nào cô có quyền từ chối chưa?
Bên kia cửa thang máy mở ra.
Lúc Lục Thiều bước ra thì Diệp Dung cũng bước vào.
Khi cửa thang máy đóng lại, chị ta cũng chưa cúp điện thoại bên tai, hiển nhiên là Diệp Dung không còn nhớ đến Lục Thiều nữa.
Dù sao thì họ cũng chỉ gặp nhau một lần cách đây vài năm nên việc không nhớ là chuyện bình thường.
Nhưng lần này... chị ta lại đến sao? Để gặp Thương Nam.
Lục Thiều cau mày, cô cũng không trách Bạch Lê nổi giận, người yêu cũ sau khi kết hôn, sinh con, sao vẫn có thể thân thiết như vậy? Nếu đổi lại là cô thì đâu chỉ nổi giận, có khả năng phát nổ.
Đứa trẻ trong phòng bệnh vừa mới được tiêm thuốc, khóc to đến nỗi lỗ tai Lục Thiều gần như muốn nổ tung, nhìn Thương Nam nằm trên giường, hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh như bị điếc.
Cô gọi cô ấy "Này!"
Giỏ hoa trên tay được đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Thương Nam khụt khịt mũi, nhướng mi liếc nhìn đầu giường, tiếp tục nhắm mắt lại như chưa hề nhìn thấy cô.
"Tôi nói... cậu chết dở sống dở như thế này để làm gì? Tôi biết cậu phát sốt, nhưng tôi không biết rõ sự tình." Lục Thiều ngồi lên ghế, nhấc chân lên.
Môi Thương Nam trắng bệch, mấy ngày nay bị bệnh đã ốm đi rất nhiều, cổ họng khó chịu, đột nhiên ho khan.
"Đến thăm, khụ... còn mua một giỏ hoa. Cậu trở nên tốt tính như vậy từ khi nào thế?"
"Cậu cho rằng tôi muốn mua sao? Nhóm Ngô Hải nhất định muốn tới gặp cậu, nhưng lại không rảnh, âm thầm nghĩ tới và đặt cho cậu một lẵng hoa đưa tôi giao cho cậu."
Lục Thiều cũng không coi mình là người ngoài, nhìn thấy quả táo trên đĩa liền cầm lấy ăn, cắn một cái đã hết một nửa.
Rất giòn.
Thương Nam không cảm thấy bọn nhỏ ồn ào, nhưng lại cảm thấy Lục Thiều ồn ào.
Chán nản, cô ấy trợn mắt ra chỗ khác.
Đột nhiên cười lớn, giọng hơi cao lên, rõ ràng đang trêu chọc: "Tôi từng nói tay cậu rất đẹp."
Lục Thiều bối rối, tại sao lại nói về bàn tay của mình, cô cũng không khách khí, "Tôi sinh ra đã xinh đẹp, hồi đại học còn làm mẫu tay."
"Có nghĩa là, bác sĩ Nhiễm thật may mắn."
"?"
Thương Nam cố ý cười, thấy người này vẫn không hiểu, liền giơ tay lên chạm vào ngón giữa.
Lục Thiều lập tức phản ứng lại cái đụng chạm này, nhấc chân đặt lên chân giường: "Cậu đi chết đi!"
Thương Nam lại ho khan hai tiếng: "Sao lại đỏ mặt? Đừng nói là cậu chưa từng làm, đã làm rồi, còn không dám thừa nhận."
"Thôi đi, thôi đi! Cậu sẽ phát sốt cả ngày, nếu nghĩ đến những thứ này!"
Lục Thiều ném lõi táo vào thùng rác, lúc ngẩng đầu lại thấy người trên giường đang mở mắt, trông không có vẻ như đang nói đùa, ngược lại có chút nghiêm túc như đang điều tra, đang định hỏi xem dung mạo của cô thế nào thì lại nghe thấy Thương Nam hỏi.
"Ba mươi tuổi chưa từng quan hệ. Cuộc sống liệu có ổn không?"
"Cậu đang nói về ai vậy?"
Lời vừa dứt, Bạch Lê đã tới.
Thương Nam thậm chí không có nhấc mí mắt lên, lập tức nhắm mắt lại: "Không có ai."
Nhìn thấy giỏ hoa đầu giường, Bạch Lê lập tức trừng mắt: "Ai mua?"
Lục Thiều tưởng rằng do nhìn thấy Diệp Dung, vội vàng giải thích: "Tôi mua, tôi mua."
"Sao cậu lại mua hoa? Không biết cô ấy bị dị ứng với phấn hoa à!"
"Cậu bị dị ứng với phấn hoa?!" Lục Thiều cũng ngạc nhiên, cô chưa từng nghe Thương Nam nói như vậy bao giờ.
Bạch Lê bưng giỏ hoa đi ra ngoài, lúc trở lại, đỡ cánh tay của người này lên, liền nhìn thấy một vết mẩn đỏ.
"Không sao đâu." Thương Nam lạnh lùng nói.
"Ai quan tâm đến cô?"
Bạch Lê lấy một viên loratadine (thuốc trị dị ứng), "Há miệng ra!"
Không nghe lời đúng không? Được rồi.
Bạch Lê tâm trạng không tốt, liền nắm cằm cô, nhét thuốc vào bên trong.
"Cô!" Thương Nam trừng mắt.
Bạch Lê so với cô ấy còn lợi hại hơn, giơ tay tát một cái, ánh mắt trừng trừng, "Nhìn cái gì? Nếu chết ở bệnh viện thì ai chịu trách nhiệm! Đừng làm ảnh hưởng người khác, được không?!"
Nhìn thấy Thương Nam nhai thuốc, Bạch Lê không chút do dự nói: "Muốn sao cũng được."
Lục Thiều từ nhỏ đã sợ uống thuốc, bất kỳ loại thuốc nào cũng sợ, thậm chí còn sợ cả viên thuốc tiêu hóa, cho nên khi Thương Nam nhai thuốc rồi nuốt xuống, da đầu cô tê dại. Đây có phải là một cái chết khốn khổ không?
Cô lại nhìn Bạch Lê, thật tàn nhẫn mà.
"Ừm... ừ, tôi có việc khác phải làm nên tôi rời đi trước."
Ném cho Thương Nam một cái nhìn tự mà cầu xin phúc lành đi, rồi bỏ đi chỉ để lại một vết dầu ở lòng bàn chân.
Chạy thẳng đến văn phòng bác sĩ ung bướu.
Bởi vì Lục Thiều gọi điện trước nói là đến gặp Thương Nam nên Nhiễm Ninh không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy người này.
"Tại sao cậu lại nóng như vậy?"
"Sợ hãi bởi em gái cùng cha khác ông nội của cậu."
Lục Thiều vừa lau mồ hôi vừa kể cho Nhiễm Ninh nghe về cảnh Bạch Lê biến hình vừa rồi.
"Cậu ấy còn không cho Thương Nam nuốt nước miếng, cậu có cho rằng cậu ấy bị điên không?!"
Nhiễm Ninh cười nói: "Loratadine đặc biệt không có vị đắng, có thể nhai trực tiếp."
"Thì ra là vậy, tôi chỉ nói với cậu thôi ~ Vì sao Bạch Lê đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy?"
"Đừng nói bậy." Nhiễm Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ, "Tôi đi thay đồ, sau đó chúng ta đi ăn."
"Ừm."
Đứng ở lối đi chờ Nhiễm Ninh quay lại, câu hỏi vừa rồi của Thương Nam giống như một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Lục Thiều, lông mày lập tức nhíu lại——
Không quan hệ tình dục ở tuổi ba mươi. Liệu có khả năng không?
Cậu ấy không phải nói về Bạch Lê chứ?
Không, điều đó là không thể...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.