Sau nhiều năm làm việc và tiết kiệm, cộng thêm số tiền mà ông nội để lại cho mình trước khi qua đời, Lục Thiều đã ước tính sơ bộ và thấy rằng việc mua một căn nhà sẽ không thành vấn đề.
Cô cảm thấy mình khá may mắn và chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.
Khi còn học đại học, nhiều sinh viên phải làm việc bán thời gian. Đặc biệt là trong những ngày nghỉ lễ lớn, vì họ sẽ nhận được ba lần mức lương theo luật định nên có nhiều người đi làm thêm trong dịp này.
Nhưng cô chưa từng trải qua chuyện này.
Mặc dù ba mẹ cô rất nghiêm khắc trong việc học hành nhưng họ không thể chịu đựng được việc phải sống xa nhau, Lục Thiều vừa vào đại học đã ngay lập tức dỡ bỏ lệnh cấm, ngoài chi phí sinh hoạt cố định hàng tháng còn có tiền tiêu vặt. Cô không những không xài hết tiền, mà còn dư ra, nhưng đấy chỉ là ngày thường, những ngày nghỉ lễ còn được lì xì nhiều hơn.
Công việc bán thời gian duy nhất mà cô làm, số tiền kiếm được cũng chẳng đáng gì. Bạn cùng phòng nửa đùa nửa thật với cô rằng cô không biết nỗi khổ của người khác, vì cô là một tiểu thư giàu có nên chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống của người dân bình thường.
Mặc kệ bạn cùng phòng có ý gì trong lời nói, Lục Thiều cũng chỉ mặc kệ, cũng không quan tâm.
Rốt cuộc, lời này cũng đúng.
Không thể vừa được hưởng nền tảng gia đình tốt, đồng thời tạo dựng sự độc lập, không phụ thuộc vào gia đình. Nhưng có một điều cô không đồng tình, đó là dù nền tảng gia đình có tốt hay không, về bản chất cũng không thay đổi.
Tất cả đều là xác suất.
Giống như có người bắt đầu với các lá bài tốt nhưng lại chơi dở; người khác bắt đầu với bài xấu nhưng có thể đảo ngược tình thế vào giây phút cuối cùng.
Từ đó có thể thấy dòng thác số phận sẽ ập đến đâu là tùy thuộc vào chính bạn.
Lục Thiều cất thẻ vào túi, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô quay lại thì thấy mẹ đã về.
"Tại sao con lại về nhà?"
La Ngọc Thư nhìn Lục Thiều một cái, vội vàng đi tới thư phòng, khi quay ra, trên tay cầm một tập hồ sơ, Lục Thiều chưa kịp trả lời đã bị mẹ chỉ vào và nói:
"Tình cờ con ở đây, có rảnh không? Nếu không có chuyện gì thì đưa mẹ ra sân bay."
"Sân bay? Lại đi công tác à?"
"Có một cuộc họp trao đổi học thuật ở Bắc Kinh. Vốn dĩ là vào tháng sau, nhưng lại tạm thời thay đổi."
La Ngọc Thư kéo Lục Thiều, "Mau lên, đừng lãng phí thời gian."
Hai người lên xe.
Lục Thiều hỏi mẹ: "Mẹ đi mấy ngày?"
"Một tuần."
"Vậy là không kịp gặp ba."
Lục Quốc Châu đã ở Thâm Quyến mấy tháng nay và cho biết sẽ quay về vào tuần sau, trước đây gia đình định đi thăm các trưởng bối và ăn một bữa cơm, nhưng giờ phải dời lại.
*Editor: Ở chương 17 có viết là ba Lục Thiều mất vì ung thư gan do nghiện rượu, chắc là có sự nhầm lẫn.
La Ngọc Thư ngẩng đầu nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, nheo mắt lại, dùng tay đóng nắp nói: "Không chờ được, chuyện xảy ra đột ngột, sáng sớm mẹ đã gọi điện cho ba con. Không vấn đề gì, chỉ là bà ngoại của con chắc sẽ không vui."
Lục Thiều cầm vô lăng nhìn đèn xanh chuyển sang đỏ, đạp phanh, cười nói: "Chuyện này có gì mới đâu, mẹ thật sự sợ bà ngoại không vui à? Từ đầu năm đến bây giờ... Mẹ nói thử xem đã thả bao nhiêu con bồ câu rồi?
"Không còn cách nào khác." La Ngọc Thư thở dài, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, "Này. Sao con không đến trước, sau đó có thể dành nhiều thời gian hơn với bà ngoại."
"Mẹ thật giỏi gắp lửa bỏ tay người, mẹ không sợ con sẽ bị mắng sao?"
"Không đâu, bà ngoại rất thương con mà, đến lúc đó, có thể cho con ăn chút đồ ngọt, thậm chí có thể cho con tiền tiêu vặt."
Lục Thiều bả vai run lên khi cười lớn.
"Nếu lão phu nhân nghe được mẹ nói, nhất định mẹ sẽ bị mắng là đồ vô tâm."
Nghe vậy, La Ngọc Thư đánh vào đầu cô.
"Đồ khốn nạn! Chẳng biết tôn ti trật tự* gì cả!"
* phân biệt lớn nhỏ, già trẻ...
Lục Thiều né về phía trước.
"Ối! Nhẹ tay thôi mẹ!"
....
Xe tăng tốc khi vào đường cao tốc.
Giữa chuyến hành trình, Lục Quốc Châu gọi cho La Ngọc Thư và nói rằng có thể có sự chậm trễ ở Thâm Quyến.
Đây đúng là thời điểm thích hợp, cả hai đều không thể về.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thiều không khỏi phàn nàn.
"Cuộc hôn nhân của mẹ giống như một cuộc hôn nhân giả vậy. Chẳng trách mọi người trong bệnh viện đều cho rằng mẹ chưa lập gia đình."
La Ngọc Thư nhét điện thoại vào túi, nhướng mày: "Này! Đừng nói bậy, năm đó mẹ đã lên kế hoạch đàng hoàng!"
"Thôi mà, bà ngoại có bằng lòng không?"
"Bà của con không thể kiểm soát mẹ."
Lục Thiều không tin "Khoe khoang".
La Ngọc Thư trợn mắt nói: "Có gì mà khoe khoang? Đừng nhìn bà ngoại con nói nhiều như vậy thôi chứ bà chỉ quan tâm đến ông ngoại của con mà thôi. Trước khi mẹ thi đại học, bà đã thỏa thuận ba phần rằng chỉ cần mẹ có thể thi đậu, thì mẹ có thể tự quyết định mọi thứ và sẽ không bao giờ can thiệp."
Khi bà đề cập đến điều này, khuôn mặt sáng lên đầy tự hào.
"Mẹ không chỉ thi đậu, mà còn đứng nhất! Lãnh đạo chỗ làm của bà ngoại con đều mang trái cây đến gặp. Bà già vui đến mức suýt trật hàm."
Nói xong, La Ngọc Thư lại vẫy tay.
"Tuy nhiên, bà ngoại con chỉ hạnh phúc được bốn năm năm, sau khi mẹ tốt nghiệp đại học, định thi cao học, bà không thể vui được nữa, suốt ngày bà cứ nói nhỏ rằng con gái nhà người ta đã lấy chồng và ba mẹ họ đã có cháu ẵm."
Lục Thiều biết trước đó ông ngoại cô đã từng nói, lúc đó bà ngoại rất lo lắng mẹ cô không chịu lấy chồng, rồi bà cũng phải thừa nhận và nói ra, hơn nữa mẹ cô cũng rất giỏi ăn nói như bà, mỗi khi bà ngoại có ý tưởng gì đó, miệng sẽ bị chặn lại trước khi bà ấy kịp nói ra.
Những người sinh vào những năm 1960 gần như không thể đến trường ở tuổi đôi mươi mà không lập gia đình, đây không chỉ là một điều có tính cầu tiến mà còn đòi hỏi sự dũng cảm.
Thỉnh thoảng cô nghe ông ngoại kể lại chuyện mẹ cô dùng chổi đuổi bà mối đi, Lục Thiều cảm thấy chuyện này vừa vui vừa thần kỳ. Thật khó tưởng tượng được sinh ra và lớn lên ở một đất nước như thế này, mẹ cô, một cô gái thấp bé, dáng người tròn trịa, đang ở độ tuổi lẽ ra phải chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái nhưng bỗng nhiên lại trở nên độc đoán và hung dữ như vậy.
Nhưng khi nhìn vào bộ xương người, các mô hình giải phẫu và những bức ảnh gây sốc về vết thương trong phòng làm việc, cô cảm thấy không có gì là không thể.
Đừng bao giờ lấy vẻ bề ngoài của một người làm tiêu chí để đánh giá thế giới nội tâm của họ.
"Tin đồn mẹ không kết hôn, cũng không sợ người ngoài bàn tán?"
"Sợ cái gì? Mẹ không sống dựa vào lời nói của người khác, mẹ có học vấn, có việc làm. Những người buôn chuyện chắc không có việc gì làm. Cả việc đến bệnh viện kê đơn thuốc, khám bệnh, họ còn phải dựa vào khuôn mặt tươi cười của mẹ để tạo được mối quan hệ. Con người không phát triển tư duy, chỉ để mắt ở chuyện người khác, theo thời gian sẽ phản tác dụng."
Lục Thiều nhếch môi: "Vậy mẹ không cô đơn sao? Tuy có chồng con nhưng vẫn lủi thủi một mình, bà ngoại còn phải tâm sự với mẹ. Cho dù mẹ không cô đơn, cũng không khó chịu sao?"
La Ngọc Thư lúc này không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh hài lòng, như thể đã trải qua bao thăng trầm của cuộc sống.
"Mỗi ngày, mẹ có vô số cuốn sách để đọc, vô số bệnh nhân và vô số ca bệnh để nghiên cứu. Người ta đến khoa ung thư vào buổi sáng và ra về vào buổi chiều. Mẹ nhìn họ đến với niềm hy vọng, và nhìn họ khóc khi phải xa người thân. So với nỗi cô đơn thì có gì lớn hơn mạng người?"
"Ở thời bà ngoại coi trọng hôn nhân và gia đình là điều bình thường, nhưng xã hội ngày càng tiến bộ, tư duy ngày càng phát triển, nhu cầu của con người không thể chỉ dừng lại ở gia đình và hôn nhân. Mẹ đã đọc rất nhiều sách và học hỏi nhiều năm như vậy. Không phải chuyện lấy chồng, sinh con là quan trọng nhất mà ngược lại... Mẹ nghĩ nếu đã được giáo dục tử tế, mà vẫn bị ràng buộc bởi định kiến về việc kết hôn, lấy con cái ra làm tiền đề thì quả là có vấn đề".
Lục Thiều thẳng lưng nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm lặng ẩn giấu những cảm xúc không rõ ràng.
"Mẹ suy nghĩ sâu sắc như vậy, vậy... vì sao lại gả cho ba?"
La Ngọc Thư mất đi vẻ mặt nghiêm nghị, cười nói: "Nếu con thật sự hỏi tại sao, mẹ cũng không thể nói ra nguyên nhân, có lẽ là duyên phận."
"Ba con không thích cười nói, tuy nhìn có vẻ năng động nhưng tính tình lại quá nhàm chán. Lúc đó mẹ không để ý đến ông ấy chút nào. Sau đó mẹ xin về quê làm, trời rất nóng, mẹ đi trên đường núi nên mỏi chân lắm. Trong ký túc xá chỉ có một chiếc quạt điện cũ, dù có bật ở mức cao nhất cũng không ra được nhiều gió..."
"Đột nhiên, một ngày nọ, ba con đến, cưỡi trên con xe đạp 28*, đằng sau treo một chiếc bao tải màu nâu. Ông ấy không nói gì, chỉ vứt chiếc bao xuống rồi bỏ đi. Mẹ kêu như thế nào... ông ấy cũng không dừng lại."
* Kiểu dáng hơi giống xe Thống Nhất ngày xưa
Lục Thiều bắt đầu quan tâm và hỏi mẹ: "Có gì trong bao? Đùi cừu phải không?" Mẹ cô rất thích món súp thịt cừu.
La Ngọc Thư khoa trương liếc cô một cái: "Con thật là ngây thơ, lúc đó phải dùng tem phiếu để mua trứng, một cái đùi cừu sẽ ngốn hết bao nhiêu phiếu đây? Nghĩ đến đã không thể huống gì mua?"
"Vậy là gì?"
"Hai trái dưa hấu lớn." La Ngọc Thư khéo léo mô tả, "Sau ngày đó, ông ấy thỉnh thoảng lại tới, khi thì dưa hấu, khi thì bắp ngô, thỉnh thoảng còn có thịt bò đóng hộp. Việc này kéo dài hơn nửa năm."
"Ba, ba có tỏ tình không?"
"Sao có thể... ba con không phải là người ba cây gậy không thể đánh được một cái rắm sao*? Mẹ hỏi ý ông ấy là gì, nhưng ông ấy không nói gì cả, nên mẹ yêu cầu ông ấy đem đồ về đi. Sau đó ông ấy trở nên lo lắng. Trở về thành phố, ông ấy đến một viện nghiên cứu khoa học, không lâu sau đó chúng ta kết hôn. Sau khi kết hôn, mẹ mới biết những thứ ông ấy đưa cho mình đều từ tiền trợ cấp của ông ấy."
* Đó là ẩn dụ chỉ một người thành thật và không thích nói chuyện
"Rồi sao đó?"
"Sau đó thì sao? Kết hôn xong thì sinh ra đứa con duy nhất là con đó."
Lục Thiều sửng sốt, cảm giác như đang đọc sách, nhìn thấy điểm mấu chốt thì đột nhiên kết thúc.
"Đó là tất cả?"
"Con còn muốn gì nữa?"
"Ba không cầu hôn mẹ hay gì sao?"
"Ngày đó người ta có cầu hôn sao? Mẹ và ba con thậm chí còn không mặc đồ cưới. Gia đình chúng ta chỉ đãi mấy bàn coi như ra mắt thôi."
Lục Thiều nói: "Đó là một tổn thất lớn đối với mẹ."
"Con thì biết gì."
La Ngọc Thư không hiểu được sự lãng mạn của tuổi trẻ, cũng giống như những người trẻ tuổi không hiểu được kỷ niệm của họ.
"Cũng may người mẹ cưới là ba con. Nếu là người khác thì chắc không thể chịu nổi. Dù ba con có bận rộn và mệt mỏi thế nào... ông ấy chưa bao giờ nói một lời yêu cầu mẹ nghỉ việc và ở nhà. Có thể trong mắt người khác, phụ nữ nên đảm đương việc nhà và chăm sóc con cái, nhưng trong mắt ba con, đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng, ông thường nói với mẹ rằng công việc của mẹ quan trọng hơn công việc của ông ấy. Con đường nghiên cứu khoa học còn dài, không thể một sớm một chiều mà đạt được, nhưng chữa bệnh và cứu người là chuyện khác nhau, chỉ một khắc có thể cứu được một mạng sống hoặc thậm chí là một gia đình."
....
Sau khi tiễn mẹ đi, cảm xúc của Lục Thiều có chút phức tạp, nghĩ đến bộ dáng mẹ mình khi kể lại chuyện xưa, lông mày và trong mắt đều tràn đầy niềm vui và thỏa mãn.
Có lẽ trước đây không hiểu, nhưng bây giờ Lục Thiều bắt đầu thấu hiểu.
Có thể họ là tri kỷ, không cần phải ở bên nhau ngày đêm nhưng trong lòng họ luôn tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau.
Về điểm này, Lục Thiều nhất quán với cha mẹ mình.
Nhưng điểm khác biệt là trình độ tư tưởng của Lục Thiều không cao như vậy, so với việc chạy lung tung và chỉ dựa vào tinh thần tương hợp, cô càng muốn người đó ở cạnh mình hơn.
Có thể nhìn thấy và hiện hữu.
Chắc là do cô lớn lên thiếu vắng sự quan tâm của bố mẹ, nếu một ngày nào đó Lục Thiều thực sự phải lựa chọn giữa công việc và gia đình, rất có thể cô sẽ chọn cái sau.
Thực ra, rửa tay gác kiếm và nấu ăn cũng là một viễn cảnh đẹp đẽ khác.
Đột nhiên điều đó trở nên có ý nghĩa.
Không kìm được, cô gọi điện cho Nhiễm Ninh.
"Xin chào?"
"Cậu đang làm gì thế?"
"Tôi vừa kiểm tra phòng xong, có chuyện gì vậy?"
"Nhớ cậu."
Nhiễm Ninh giật mình, bọn họ vừa mới cùng nhau trải qua cuối tuần.
Lục Thiều khóe môi nhếch lên, tựa lưng vào ghế nhàn nhã hài lòng.
Nhiễm Ninh không cần nói gì cũng cảm động.
"Hôn tôi đi."
Nói xong, cô lại cười: "Thôi, để tôi hôn cậu."
....
....
Một tuần nữa đã trôi qua.
Lúc trước Nhiễm Ninh gọi điện nói có thể tuần này nàng sẽ về nhà ngoại, Lục Thiều thản nhiên nói có thể cô cũng sẽ không về, một mặt cô không muốn tạo áp lực cho Nhiễm Ninh, mặt khác thì nàng cũng không thể không về.
Nhiễm Ninh khác với cô, bố mẹ cô sống ở những nơi khác nhau trên thế giới, họ đã quen với điều đó nhiều năm rồi, còn ông bà nàng mỗi ngày đều mong chờ nàng có thể quay về.
Không thể không về thăm người thân chỉ vì đang yêu.
Hào phóng là thật, nhưng nhớ nàng cũng là thật.
Lục Thiều cảm thấy mình đột nhiên trở nên đạo đức giả.
...
Mười giờ tối, vẫn nằm trằn trọc, không thể ngủ ở ký túc xá dù cô đã ở đó nhiều năm như vậy, không nhìn thấy nàng, không ngửi thấy mùi mồ hôi trên gối.
Xoay người nhảy xuống, Lục Thiều cầm lấy chìa khóa xe lao ra cửa.
Thương Nam nằm ở trên giường bình tĩnh trở người, không cần hỏi... cô nhất định là đi tìm Nhiễm Ninh.
Cô nàng này nhìn không giống một đội trưởng cứu hộ điềm tĩnh chút nào, có thể nói là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, đang chìm đắm trong tình yêu, giống như rơi vào một lon mật, dù có xa năm mươi dặm vẫn cảm thấy vị ngọt.
Thương Nam không ngừng lướt điện thoại.
Đột nhiên ngón tay dừng lại, nhướng mày, không khỏi nheo mắt.
Vòng bạn bè.
Bạch Lê đang ôm trong ngực một bó hoa to lớn.
Caption: Ngon quá, ngon quá!
Than ôi... vẫn còn một kẻ ngốc ở đây.
....
....
Đã gần mười hai giờ khi Lục Thiều về đến nhà.
Ngay khi cởi giày và ném chìa khóa đi, tiếng động lớn không thể tránh khỏi.
Trong phòng ngủ, người đang ngủ say, lại bị đánh thức, Nhiễm Ninh xỏ dép đi ra khỏi phòng, một tay buông thõng, tay kia dụi mắt, buồn ngủ nhìn Lục Thiều.
Lục Thiều đi chân trần, mang đôi vớ đỏ có hoa văn, cầm lon Coca vừa lấy từ tủ lạnh ra, ngơ ngác.
"Cậu không về nhà ngoại à?"
"Hôm nay tôi phải thực hiện một cuộc phẫu thuật bổ sung, nên không thể về được."
Nhiễm Ninh ngáp một cái, "Đã mười hai giờ rồi, nhanh đi ngủ thôi."
Nói xong nàng quay người đi về phòng ngủ.
Nghe thấy bên ngoài phòng có chuyển động nhẹ nhàng hơn, Nhiễm Ninh ôm chiếc gối bên cạnh, cong môi.
Lục Thiều không uống Coca cola, mà chỉ uống chút nước, vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.
Về đến phòng, cô không dám bật đèn sợ đánh thức nàng lần nữa nên đi vào trong bóng tối.
Cửa sổ mở toang, trên tấm rèm lộ ra một khe hở nhỏ.
Sau bạch lộ, cơn gió trong đêm có chút lạnh lẽo.
Lục Thiều vừa đến bên giường, còn chưa kịp nằm xuống, người bên cạnh đã buông chiếc gối trong tay, lăn qua.
"Sao vậy?"
Lục Thiều vô thức ôm lấy người đó, giật mình.
Thấy cô sửng sốt, Nhiễm Ninh ngẩng đầu cắn cằm cô, dùng cánh tay gầy gò ôm đầu người đó, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Một giọng nói như hoa lan lọt vào tai cô: "Ở trong ngăn tủ."
Lục Thiều đầu óc bị hương thơm lay động, vội vàng xoay người, thở dốc.
"Hôm nay không cần."
...
Ngày hôm sau, ánh bình minh tràn vào nhà.
Nhiễm Ninh nheo mắt vì đau do bị hôn thật mạnh vào má.
"Phiền phức"
Nàng lẩm bẩm điều gì đó rồi quay lại và ngủ tiếp.
Lúc sắp ngủ lại thì bị một chiếc khăn ướt che mặt, Nhiễm Ninh tức giận, cầm lấy gối ném về phía Lục Thiều.
"Cậu có bị bệnh không?"
Chiếc chăn tuột khỏi người Nhiễm Ninh, Lục Thiều ngơ ngác nhìn.
Sau khi đập gối mấy lần, Nhiễm Ninh cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức nhặt chăn lên, đắp thật chặt.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Bình thường Lục Thiều nhất định sẽ nói vài câu, nhưng hôm nay lại quên mất, thật sự khiến người ta lo lắng... dỗ dành nàng rất khó, sau này còn có chuyện khác phải làm.
Cô thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu: "Dậy chạy bộ thôi!"
Nhiễm Ninh trợn tròn mắt, vẻ mặt như muốn nói rằng mình điên rồi.
"Tôi không đi!"
"Không muốn thì cũng phải đi." Lục Thiều dùng ngón tay gõ nhẹ, "Cậu vẫn chưa có ý định rèn luyện cơ thể. Nhìn eo cậu gầy thế nào."
Lục Thiều nói chuyện có chút bản lĩnh, cứ như vậy, muốn mở miệng phản bác cũng không được.
Nhìn ánh mắt nàng nhìn chằm chằm, Lục Thiều vui mừng, cố ý đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, đôi môi nàng đỏ mọng, chạy dọc xuống là cổ trắng nõn mềm mại như một miếng đậu hủ mịn màng. Làn da mỏng manh ẩn chứa vài mạch máu màu xanh lam.
Lục Thiều vốn là đang trêu chọc nàng, bây giờ lại có vẻ nhiệt tình hơn, cụp mắt xuống, nhìn thẳng.
Nhiễm Ninh đã quá quen thuộc với dáng vẻ này, mỗi lần người này đến đều có cảm giác như vậy.
Nhiễm Ninh đẩy tay người này ra.
"Chạy phải không? Tôi đi tắm rửa trước."
Nhặt chiếc váy ngủ lên và chạy đi như một con thỏ.
Lục Thiều vừa tức giận lại buồn cười...
Bây giờ cô đang diễn vai phản diện sao? Không biết đêm qua ai đã ôm cô không chịu buông.
Dù không thể nói nhưng vẫn có chút tức giận.
...
Nhiễm Ninh tắm rửa xong, tùy ý búi tóc lên, sau đó thoa chút toner lên mặt, làn da vốn trắng bệch trong sản khoái hơn.
Vừa đi ra liền ngửi thấy mùi trứng chiên thơm phức, đi tới bàn ăn nhìn thoáng qua đã thấy Lục Thiều bưng bánh mì đi ra.
Phần bánh mì Lục Thiều đưa cho Nhiễm Ninh đã được cắt viền, nhưng cô không cắt phần của mình, phần đã cắt ra đang ở trên dĩa của Lục Thiều.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Lục Thiều hỏi nàng.
Nhiễm Ninh chỉ vào ổ bánh mì.
Lục Thiều: "Đừng lãng phí."
"Ồ."
Thật mộc mạc.
Ăn sáng xong, hai người bắt đầu cuộc chạy bộ buổi sáng, Nhiễm Ninh trước đó đã từng chạy ở đó, nhưng sau đó nàng dừng lại vì quá bận rộn với công việc, nhưng nàng vẫn quen đoạn đường này.
Bộ đồ thể thao gọn gàng, ngăn nắp, màu sắc tươi đẹp.
Lục Thiều cảm thấy ghen tị, đừng xinh đẹp như vậy... được không?
"Tới luôn."
"Ừm?"
Nhiễm Ninh không chuẩn bị trước và rơi vào bẫy ngay khi đi ngang qua.
Sáng sớm cô lại được ăn đậu phụ.
Lục Thiều nhìn đôi môi đỏ mọng của người này.
Ừm... đã hòa nhau.
Nhiễm Ninh lười để ý đến cô, một mình đi vào thang máy.
Nàng đưa tay định ấn xuống tầng một thì bị Lục Thiều kéo lại, nhướng mày nhìn nàng rồi dùng ngón tay ấn xuống.
Bãi đậu xe
Hai người lên xe, Lục Thiều khoác tay thắt dây an toàn cho Nhiễm Ninh.
"Không phải là chạy bộ buổi sáng sao?"
"Tôi muốn chạy ở nơi khác."
Nói xong, Lục Thiều đạp ga phóng đi.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ba mẹ Lục Thiều cũng giỏi ăn uống lắm.
P/s: Rất nhiều lời của mẹ Lục Thiều đều là từ miệng phu nhân của tôi.
Thưa cô, cô có cái nhìn rất chính trực! Tôi yêu nó rất nhiều!
Này này này...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.