*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


* Editor: Tên chương là tên một bài thơ nha, chắc ý nghĩa liên quan đến nội dung chương nhưng mình hem biết.

Trời nắng nóng, ghế da bỏng rát, Bạch Lê mặc dù vừa lên xe đã bật điều hòa nhưng nhiệt độ cũng không giảm ngay.

Thương Nam ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, lông mi đen dài cụp xuống, vừa rồi hình như nói nhiều quá, bây giờ lại cảm thấy lười biếng không hiểu nổi.

Bạch Lê ấn nút trên xe, một giai điệu nhanh nhẹn bắt đầu vang lên, là Tô Châu Bình Đàm, gần đây cô bị mê hoặc bởi giọng hát nhẹ nhàng của Ngô Nông, đến tối phải nghe mới ngủ được.

Âm thanh không lớn và vừa đủ tạo cảm giác thoải mái khi xe di chuyển.

Mí mắt đang sụp xuống của Thương Nam đột nhiên mở ra, cô liếc nhìn Bạch Lê trong gương chiếu hậu, sau đó hát, hai dòng trong lời bài hát.

"Sông Tần Hoài chảy chậm, từ xưa đến nay, vẻ đẹp phía nam sông Dương Tử và sự tao nhã của dãy núi Kim Lăng."

Bạch Lê sửng sốt, quay lại nhìn cô, ngạc nhiên nói: "Cô có thể nói được tiếng Tô Châu à?"

Hoa Thanh thuộc phương bắc, người đến từ phương nam cũng không nhiều, Bạch Lê từ khi sinh ra đến nay chưa từng rời nhà, đi học và bây giờ đi làm, bạn cùng lớp và đồng nghiệp xung quanh đều là người dân địa phương, lời hát đột ngột của Thương Nam không phải là điều khiến cô ngạc nhiên mà đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói tiếng Tô Châu mà không phải trên điện thoại di động.

"Không đúng, cô không phải sống ở đây từ nhỏ sao? Sao cô biết tiếng Tô Châu?"

Thấy cô tò mò như vậy, Thương Nam giải thích nghi ngờ, ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên, cười nói: "Hồi cấp ba, tôi có một người chị là người Tô Châu, chị ấy luôn nói giọng Tô Châu, nghe khá hay nên chỉ học ngẫu nhiên thôi."

"Mới học mà sao có thể nói chuẩn như vậy? Ngày nào tôi cũng nghe, thậm chí bây giờ tôi chỉ có thể chào hỏi." Bạch Lê ghen tị, quay t ay lái, dừng lại trước đèn đỏ, "Người chị gái mà cô nói đến đó, cô ấy cũng ở Hoa Thanh à?"

Thương Nam ho khan một tiếng, sau khi ngồi thẳng dậy, đột nhiên cúi người xuống, quay đầu nhìn bụi cây xanh ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:

"Tôi đã học được điều đó từ cô ấy ở Hoa Thanh."

Bạch Lê nhìn chằm chằm vào đèn đỏ, khi đèn chuyển sang màu xanh, cô nhấn ga và lái xe đi.

"Tốt, phương ngữ này cần có người dạy, tự mình học là không được."

Thương Nam không trả lời nữa, đôi mắt hơi nheo lại, cảm xúc không rõ ràng.

Bạch Lê lái xe đã lâu, nhưng khi lái xe cô vẫn có chút lo lắng, nhất là ở ngã tư lớn như vậy, cô sẽ nhìn qua nhìn lại để chắc chắn không có vấn đề gì, sau đó mới nhấn ga, nhưng cô không dám nhấn ga quá mạnh, cô đạp nhẹ, xe đạp trên vỉa hè còn nhanh hơn cô.

Nhìn thoáng qua, Thương Nam đang cúi đầu, nhìn cô ấy từ góc độ này, sóng mũi cao, còn có chỗ gồ*.

* Ai không tưởng tượng được có thể xem mũi của Lưu Diệc Phi nha

Người ta nói rằng phụ nữ có gồ trên sóng mũi là người lạnh lùng và bướng bỉnh.

Bạch Lê cảm thấy chuyện này cũng không hẳn là như vậy, Thương Nam nhân cách cũng khá tốt.

"Cuộc trò chuyện của cô với Từ Chính thế nào?"

"Cũng được được."

"Thật không? Tốt quá!"

Thương Nam không nói gì, chỉ mỉm cười.

Bạch Lê nghe thấy tiếng cười của cô ấy, cô cũng cười, chắc là cho rằng hai người thật sự vui vẻ nên lại hỏi: "Có để lại thông tin liên lạc không?"

"Không có."

Không có? Bạch Lê có chút mơ hồ, nói chuyện vui vẻ, sao không để lại thông tin liên lạc? Khi nghĩ đến việc Từ Chính rời đi sớm... có lẽ anh ấy không có đủ thời gian.

"Vậy thì tôi sẽ đưa tài khoản WeChat của anh ấy cho cô."

Thương Nam thu dọn đồ, nhìn chằm chằm xe cộ qua lại, mấp máy môi, thốt ra một chữ: "Được."

Bạch Lê còn chưa kịp nói thêm lời nào, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy.

"Bạch Lê, cô có thể dừng ở đây được không?"

"Chắc chắn rồi."

Xe vừa dừng lại, Thương Nam lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Lê thấy vậy vội vàng hỏi: "Này! Cô không về đội à?"

"Tôi sẽ về sau, cảm ơn."

Nói xong cô vội vàng chạy về phía bên kia đường.

Bạch Lê bối rối, sao hôm nay mọi người đều vội vàng thế?

...

Thương Nam cởi nút áo, lộ ra áo phông đen bên trong, cô chạy nhanh đến nỗi trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trên vỉa hè không có ai chạy như cô, người qua đường cũng không khỏi nhìn một cái.

Đối diện có một siêu thị lớn, từ trong đó đi ra một người phụ nữ, mặc quần áo bà bầu, đi giày bệt, mái tóc đen dài thẳng được buộc lỏng sau đầu, phần eo duỗi ra phía trước có vẻ hơi lúng túng, nhưng không khó để nhận ra từ đôi chân vẫn thon thả của cô, người phụ nữ có vóc dáng mảnh khảnh trước khi mang thai.

"Chị!"

"Tại sao em ở đây?"

Diệp Dung nhìn mặt Thương Nam ửng đỏ vì nắng, trong lòng rất khó hiểu.

Thương Nam chủ động giật lấy chiếc túi trên vai Diệp Dung và cả túi mua sắm trên tay cô, thở hổn hển, đợi đến khi hơi thở bình tĩnh lại mới trả lời: "Em đang ăn cơm gần đây với bạn bè."

"Bạn? Bạn nào?" Diệp Dung mặc dù điều hành một cơ sở đào tạo, nhưng lại phụ trách nhân sự và quản lý, không giảng dạy nên giọng điệu và cách nói chuyện càng thẳng thắn.

Thương Nam đang xách túi, mồ hôi từ tóc chảy xuống cằm, người vốn hay nói nhiều đột nhiên như không thể nói được, cúi đầu chớp mắt, hồi lâu mới mở miệng. Giọng nói còn có chút lắp bắp, không còn gọn gàng vui vẻ như thường ngày nữa, giờ cô giống như học sinh tiểu học.

"Đi xem mắt."

Lông mày Diệp Dung giật giật, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó nhận thấy, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Đi xem mắt cũng thú vị. Em không còn trẻ nữa. Đã đến lúc lập gia đình. Đừng giống chị, đến ba mươi sáu tuổi mới có thai."

Họ đứng dưới nắng, trên đầu không có bóng râm, lưng Thương Nam bị ánh nắng làm cho đau nhức, như những chiếc gai sau gáy chậm rãi cuộn lại, một giọt mồ hôi rơi xuống lông mi, cô vô thức nheo mắt, mồ hôi rơi vào mắt, nhưng tay cô đầy đồ đạc, cô không thể di chuyển để lau đi, chỉ có thể chớp mắt mạnh hơn, cố gắng vắt mồ hôi ra, nhưng... trái ngược với dự đoán, cô càng cố gắng hơn, càng đổ mồ hôi, càng thấm sâu vào, mắt càng đau.

Đang lúc đang bối rối, tay Diệp Dung đột nhiên đưa lên, đầu ngón tay mát lạnh cùng mùi thơm của kem dưỡng da tay, mồ hôi trong mắt Thương Nam trong nháy mắt được cô ấy lau đi, khi cô mở mắt lần nữa, liền thấy dôi mắt nâu nhạt, trong đó còn có nụ cười nhẹ.

Thương Nam như bị thôi miên, lúc này thời gian giống như đang quay ngược lại, vào đêm sinh nhật thứ mười sáu của mình, cô nhìn thấy cô gái hai mươi hai tuổi Diệp Dung cầm một chiếc bánh ngọt đi đến.

"Tiểu Nam... Tiểu Nam..."

"Dạ?"

Diệp Dung ôn nhu cười: "Sao lại ngơ ngác nữa rồi? Vấn đề này còn chưa giải quyết được đâu."

Thương Nam sắc mặt so với vừa rồi chạy tới còn đỏ hơn, cô đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cái bụng to lớn của Diệp Dung, lời nói sắp ra khỏi miệng trong nháy mắt bị nuốt xuống.

Dường như có một cái gai đâm vào cổ họng và nó rất đau.

Diệp Dung không để ý tới Thương Nam, lấy chìa khóa xe trong túi ra, "Xe của chị ở đằng kia, chúng ta đi thôi."

Thương Nam cầm theo mọi thứ, đi theo phía sau cô.

Hai người dừng lại trước một chiếc Land Rover màu đen, Diệp Dung mở cốp xe, bảo Thương Nam bỏ đồ vào.

Thương Nam nhìn chiếc Land Rover cao lớn trước mặt, liếc nhìn đôi giày vải của cô ấy rồi vô thức lùi lại trước khi cất đồ vào cốp xe.

Quay người lại, thấy Diệp Dung ôm bụng bầu mở cửa tài xế, Thương Nam vội vàng bước tới.

"Chị ơi, để em lái."

Diệp Dung không có từ chối: "Được."

Thương Nam đỡ Diệp Dung ngồi vào ghế phụ rồi lên xe, chợt nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn bụng cô.

"Có thể thắt dây an toàn không? Sẽ không ảnh hưởng gì chứ?"

"Tại sao em lại lo lắng hơn cả chị vậy? Nó sẽ không ảnh hưởng đâu. Hãy thư giãn đi."

Dù nói như vậy nhưng Thương Nam vẫn căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi bụng Diệp Dung, mãi đến khi thắt dây an toàn, đảm bảo nó không siết chặt bụng cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Thương Nam vô tình liếc nhìn ngực Diệp Dung, sắc mặt bỗng nhiên nóng bừng, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn lại.

Xe chạy chậm, độ kín tốt đến mức ngay cả tiếng động cơ cũng không thể nghe thấy.

Diệp Dung tựa đầu, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng, vẻ mặt thoải mái nói: "Chị nghĩ lúc dạy em lái xe, lúc đó em mới là thiếu niên, ngay cả chân ga cũng không dám đạp lên. Nhiều năm trôi qua trong nháy mắt, bây giờ em đã đi xem mắt phải không? Ồ... chị chỉ quên hỏi, người kia làm gì? Anh ấy thế nào?"

Thương Nam siết chặt tay lái, lòng bàn tay ẩm ướt: "Bác sĩ, không có vấn đề gì."

"Chỉ cần người đó không có vấn đề, điều quan trọng nhất là phải đứng đắn và đối xử tốt với em." Diệp Dung lặng lẽ thở dài, nghiêng người về phía trước, vươn tay ra đặt lên lưng Thương Nam, "Em là người tốt, mọi thứ đều tốt. Chỉ là tầm nhìn của em quá cao, đừng kén chọn quá... Hãy sống một cuộc sống bình thường."

Nói xong, cô đưa tay xoa lưng Thương Nam.

Thương Nam không dám cử động, cô đạp phanh rất nhẹ... Suýt nữa không cảm nhận được, cô dừng lại, ngoằn ngoèo mấy cái.

Khó có thể nghe được: "Em biết rồi."

...

Diệp Dung có rất nhiều nhà, căn nhà hiện tại ở Lục Uyển được người đàn ông đó mua làm nhà tân hôn và sau khi kết hôn sẽ sống ở đây.

Căn hộ này lại rộng hai trăm mét vuông, Thương Nam từng nghe Diệp Dung nói... Hình như hơn bốn triệu.

Họ đi thang máy trực tiếp từ bãi đậu xe.

Còn có một nam một nữ đi cùng nhau, người phụ nữ mặc váy ngắn hở bụng, miệng ngậm kẹo cao su, phần lưng lộ ra gần hết, quấn một sợi dây mỏng quanh cổ, chắc là dây thắt nút, chỉ cần mở bằng một cái kéo nhẹ.

Người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, đưa tay vòng qua lưng người phụ nữ như thể xung quanh không có ai, cho đến khi cửa thang máy mở ra.

Trước khi đóng cửa, Thương Nam đã nghe thấy người phụ nữ khịt mũi - "Anh Khang! Chết với em!"

...

Họ dừng lại ở tầng hai mươi sáu——

Mỗi căn hộ đều có tủ giày ở cửa.

Diệp Dung nhặt một đôi dép lê nói: "Em có thể mang cái này."

Sau đó mở cửa.

Trong phòng khách quần áo chất đống, chén bát trong phòng ăn vẫn chưa được dọn dẹp, bồn rửa trong bếp cũng bẩn thỉu.

Diệp Dung sờ trán, bất đắc dĩ nói: "Trong nhà có chút bừa bộn, không sao đâu. Mấy ngày này dì giúp việc xin nghỉ phép, công ty có chút bận nên không có thời gian gọi điện cho người làm việc theo giờ."

Thương Nam nhìn thấy đôi giày da nam ở nửa tủ còn lại, hỏi: "Không phải anh ta... không có ở đây sao?"

Diệp Dung dừng một chút, sau đó khôi phục bình thường, "Đang đi công tác, tuần sau về."

Thương Nam không nói thêm gì nữa, thay dép xong liền xách đồ vào bếp, khéo léo cất đi, còn những đồ hỏng, hết hạn sử dụng trong tủ lạnh lấy ra vứt hết, xắn tay áo lên, quay người đi đến chỗ máy rửa chén.

Diệp Dung nghe thấy tiếng nước, vội vàng nói: "Đừng dọn dẹp nữa, chị sẽ gọi nhân viên bán thời gian đến ngay."

"Không cần." Thương Nam từ trong bếp đi ra, đặt bát đ ĩa bẩn lên bàn ăn, "Em sẽ làm."

Thương Nam biết thói quen của Diệp Dung, cô không thích có người lạ đến nhà mình, cho dù là nhân viên làm theo giờ, sau khi xong việc liền rời đi, người dì giúp việc mà cô nói đến cũng đã làm việc ở đây bảy tám năm.

Nhà hướng nam, nhiều ánh sáng, Diệp Dung nhìn Thương Nam, mấy lần mở miệng định nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì, chỉ đứng một lát rồi rời đi.

Thương Nam dọn dẹp phòng bếp và phòng ăn, bắt đầu thu dọn quần áo trong phòng khách, Diệp Dung thích nhất mặc quần áo bó eo, chắc là do cô đang mang thai, ở đây không còn quần áo bó eo nữa, đều là những chiếc váy rộng.

...

Diệp Dung ngủ không biết từ lúc nào, khi tỉnh lại... liền nhìn thấy Thương Nam ngồi ở bên cạnh, lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.

"Em..."

"Em nấu cơm niêu, loại chị thích ăn, còn nấu canh bí đao, trong nồi đều nóng hổi."

Thương Nam đứng dậy nói: "Em về đây."

Diệp Dung có chút bối rối, thấy cô đã tới cửa, dường như tỉnh táo lại và gọi cô dừng lại——

"Tiểu Nam..."

"Dạ?"

"Trời tối rồi, sao em không ở lại đây nhỉ."

Thương Nam im lặng, nhìn ảnh cưới treo trên tường, một lúc sau... lắc đầu từ chối.

"Mới tám giờ thôi, vẫn còn sớm."

Diệp Dung dắt cô đến cửa, nửa người Thương Nam đã ra khỏi cửa, nhưng Diệp Dung lại giữ cô lại...

Mặc dù rất ngắn nhưng Thương Nam vẫn nhìn thấy.

Sự thất vọng trong mắt Diệp Dung.

Người vốn định không ở lại bỗng nhiên mềm lòng và thay đổi giọng điệu.

"Ngày mai em sẽ về."

Diệp Dung cười nói: "Em đúng là em gái tốt."

Thương Nam: "Chỉ là em gái thôi sao?"

Diệp nhung....

"Ừm."

Trên bầu trời không có một ngôi sao nào, cực kỳ tối tăm.

/

Thương Nam từ tàu điện ngầm trở về, thấy đèn trong ký túc xá vẫn sáng.

Vừa bước vào, đã rụt cổ lại, Lục Thiều vặn điều hòa 18 độ, vừa mở cửa đã ùa ra một luồng khí lạnh.

Lục Thiều tựa người vào đầu giường, vừa mới chat video với Nhiễm Ninh xong, đang chơi game, nhướng mi nói: "Muốn tắt đi không? Điều khiển từ xa ở trên bàn."

"Không cần." Thương Nam cầm quần áo sạch sẽ và khăn tắm, "Tôi đi tắm."

Lục Thiều nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm liền đi xuống điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thêm vài độ.

Lúc Thương Nam tắm xong đi ra, Lục Thiều vừa mới chơi game xong, nghiêng đầu mỉm cười với cô.

"Hôm nay thế nào?"

Mắt Thương Nam đau nhức, đưa tay xoa, cúi đầu nhìn thấy điện thoại rung lên.

Đó là tấm danh thiếp do Bạch Lê gửi.

Nhìn dòng chữ "Từ Chính" phía trên, Thương Nam không cần suy nghĩ liền xóa đi.

Cô lạnh lùng nói: "Không thích hợp."

Kỳ thật Lục Thiều chỉ là tùy ý hỏi, cho dù Thương Nam không nói gì, cô cũng biết sẽ như thế này.

Không phải do tiêu cực hay cô cho rằng xem mắt là không đáng tin cậy, chỉ là vì Thương Nam theo đạo Phật hay gì đó khác... từ "xem mắt" không phù hợp với cô ấy.

"Không thích hợp tức là không thích hợp, thay đổi tâm tình cũng được."

Thương Nam mỉm cười, mở ngăn kéo, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc định hít một hơi, đang tìm bật lửa khắp nơi thì Lục Thiều ném nó qua, nhìn thùng rác thì thấy hai ba bao thuốc lá đã đốt xong nằm ngổn ngang trong đó.

"Gần đây cậu bị nghiện à. Một ngày bao nhiêu gói? Hai gói?"

Một tiếng cạch, ngọn lửa màu vàng b ắn ra, Thương Nam ngậm thuốc trong miệng đưa ra ngọn lửa, hít một hơi vào phổi, sau đó phun ra làn khói trắng.

Không trả lời, Thương Nam đột nhiên hỏi.

"Tại sao cậu lại thích Nhiễm Ninh?"

Lục Thiều nhất thời sửng sốt khi bị hỏi vấn đề này, cô chỉ biết mình rất thích nàng, nhưng tại sao? Thực sự chưa từng nghĩ về nó.

"Xinh đẹp? Thân hình hấp dẫn? Dịu dàng ân cần? Quyến rũ?"

Thương Nam liệt kê một ít, nhưng Lục Thiều lại không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Cậu có để ý đến những khía cạnh này không?"

"Không có cái nào trong số đó!"

"Vậy thì cậu thử nói xem."

Lục Thiều gãi đầu, hai tay chống sau đầu, dựa lưng vào ghế, lưng ghế đập vào mép bàn, phát ra âm thanh đều đặn.

"Loại chuyện này... Nói thế nào nhỉ? Dù sao thì, lần đầu tiên nhìn thấy nàng tôi đã thích, về sau càng ngày càng thích, sau đó... tôi cảm thấy mình có chút điên rồi. Tôi nhớ nàng vô tận mỗi ngày. Tôi nghĩ, chỉ cần không có nàng trước mặt, tôi sẽ cảm thấy trống rỗng..."

Vừa nói, Lục Thiều liền dừng lại, thong thả bắt chéo chân, hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút lạc lõng, nhưng cũng có chút ấm áp, không phải hơi ấm của mặt trời, cũng không phải hơi ấm từ mồ hôi của cơ thể, mà là hơi ấm tỏa ra từ xương... với sự rực rỡ của con người.

"Không có lý do gì để yêu một người. Một khi đã yêu thì sẽ yêu. Nếu thực sự có thể nói ra lý do, liệu đó có còn là tình yêu không nếu phải tuân theo một khuôn mẫu? Tình yêu không có quy luật."

Thấy Thương Nam không nhúc nhích, Lục Thiều quay người nhìn sang.

Cô sửng sốt, điếu thuốc trên tay đã hút xong, quần dính đầy tàn thuốc.

"Này!"

Lục Thiều ném sô cô la vào người cô, nói: "Sao cậu lại thẩn thờ thế?"

Thương Nam vội vàng vứt tàn thuốc, phủi tro trên quần, sau đó cúi xuống nhặt sô cô la rơi dưới chân.

"Trước đây tôi có xem một bài viết nói rằng có một cặp vợ chồng khi về già không vào viện dưỡng lão mà trải qua tuổi già trên một con tàu du lịch. Tôi thấy rất hay, hướng ra biển hoa xuân nở rộ."

Nếu như có người khác nói lời này, Lục Thiều nhất định sẽ coi là nói đùa, nhưng khi nói ra từ miệng Thương Nam, lại không giống nói đùa chút nào, đối mặt với biển cả và hoa xuân nở rộ, nghe có vẻ rất đẹp, nhưng chỉ nghe thôi...

"Thôi đi, gió biển mỗi ngày sẽ gây ra bệnh viêm khớp dạng thấp."

Là người từng trải qua chuyện này, Lục Thiều hiểu rằng có những điều không thể khuyên can được, khi thực sự yêu một người thì làm sao có thể dễ dàng thoát ra khỏi tình yêu đó như vậy? Nếu có thì đó chỉ đơn giản là thích nhau.

"Nếu không được thì lấy về đi. Nhiễm Ninh và tôi đã xa nhau chín năm, hiện tại chúng tôi vẫn ở bên nhau. Cậu có tin không."

"Tôi không thể lấy lại được, chị ấy đã kết hôn rồi."

"...."

/

Ngày hôm sau đi làm, trong giờ nghỉ trưa, Từ Chính tới gặp Bạch Lê.

Bạch Lê ngẩng đầu, nhìn anh ta cười nói: "Cậu đang làm gì vậy? Có muốn đãi tôi một bữa tối không?"

Từ Chính đút tay trái vào túi, dùng tay phải đẩy gọng kính trên sống mũi, cúi người xuống, cố ý hạ giọng.

"Cô ấy là trẻ mồ côi, cô biết không?"

Nụ cười của Bạch Lê đông cứng trên khuôn mặt trong giây lát, ánh mắt thay đổi nhìn Từ Chính, "Anh muốn nói gì?"

Từ Chính đứng có chút bất an, nhíu mày, ngập ngừng nói: "Tôi... tôi không kỳ thị, cũng không ghét bỏ cô ấy. Ngược lại, tôi thông cảm cho cô ấy, nhưng... gia đình tôi rất truyền thống, và cả ba mẹ tôi, các bậc trưởng bối. Trẻ mồ côi...mồ côi...cô muốn họ chấp nhận điều đó như thế nào? Khi người thân và bạn bè hỏi về điều đó trong tương lai, tôi...làm sao tôi có thể nói được? Haiz... lẽ ra cô nên nói trước với tôi để không lãng phí thời gian của mọi người. "

Bạch Lê cầm bút bi, lập tức đục một lỗ trên cuốn sổ, lấy tờ giấy ra, lau sạch son dưỡng trên miệng, chống tay lên bàn trực tiếp đứng dậy.

Sắc mặt cô rất xấu, trong mắt ẩn chứa nụ cười khinh bỉ, cô nhìn Từ Chính từ trên xuống——

"Anh cao bao nhiêu?"

"1,75 mét, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu. Tôi luôn tưởng anh là 180, nhưng hóa ra là 175."

Từ Chính không hiểu, không phải đang nói về Thương Nam sao? Tại sao chủ đề lại nhảy lên chiều cao của mình? Điều này có liên quan gì đến chiều cao?

Bạch Lê đặt bút bi xuống bàn, khoanh tay, càng cười nhiều hơn: "Anh đến vừa đúng lúc, tôi đang lo lắng không biết phải nói thế nào với anh, người ta cũng không thích anh, anh yên tâm, không phải chỉ gặp gỡ giao lưu kết bạn sao? Anh nghĩ xa quá rồi đấy."

"Cô ấy không thích tôi?" Vẻ mặt Từ Chính vẫn có chút kinh ngạc.

Thật là một người đàn ông đức hạnh trên thế giới!

"Được rồi, cô ấy căn bản không thích anh!" Bạch Lê không muốn nói chuyện nữa, xua tay: "Đừng lo lắng, nhanh chóng về làm việc đi."

Lúc Nhiễm Ninh vừa từ căng tin trở về, liền nhìn thấy Bạch Lê cau mày, vẻ mặt tức giận.

"Có chuyện gì với cậu vậy?"

Bạch Lê tức giận "Tên khốn Từ Chính này thực sự không thích Thương Nam vì là một đứa trẻ mồ côi?! Anh ta nghĩ anh ta rất tốt sao? Anh ta cao không đến 1,8 mét! Tôi mà đi giày cao gót, cũng cao hơn anh ta! "

Nhiễm Ninh hiểu hơn ai hết về cảm giác bị đối xử tệ vì gia cảnh, không có cách chữa trị cũng như không cách nào có thể hoàn toàn tách biệt nỗi đau do nó gây ra, rõ ràng không phải lỗi của mình, nhưng vẫn phải gánh chịu. Ai cũng ghét những bậc cha mẹ sinh ra con cái mà không nuôi nấng, sẽ dùng những lời lẽ ác độc nhất để chửi bới, nhưng đối với đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, họ sẽ chỉ tỏ ra tiếc nuối và nói rằng, thà không được sinh ra sẽ tốt hơn, sẽ không chịu đau khổ.

Có thể lựa chọn việc sinh ra hay không? Nếu được lựa chọn, chắc hầu hết mọi người trên thế giới có thể sẽ biến mất.

Thậm chí với việc tránh thai. Cả bao cao su còn không muốn mua thì có tư cách gì để có con?

"Đừng tức giận, từ giờ đừng quan tâm nữa."

/

Chớp mắt tháng chín đã đến rồi.

Thời tiết cuối cùng cũng trở nên mát mẻ hơn.

Gần đây có rất nhiều hoa ở khoa nội trú, có khi gửi đến phòng khám bác sĩ, có khi gửi đến trạm y tá, dường như ai cũng không quên tận hưởng tình yêu trong lúc bận rộn với công việc. Mới đây, Nhiễm Ninh đã nhận được ba cái thiệp đám cưới. Dường như mùa thu vàng không chỉ mang lại niềm vui mà còn mang lại hạnh phúc.

"Nhiễm Ninh, cho cô."

Các loại hạt. (hạt dẻ, óc chó, hạt điều...)

"Bạn trai tôi mua, anh ấy nói có thể bổ sung canxi."

Nhiễm Ninh mỉm cười nhận lời: "Cám ơn."

Chờ người khác đi ra ngoài, Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm hoa hồng trên bàn đối diện, lơ đãng, người này hoặc là tặng hoa hoặc là đồ ăn...

Còn nàng thì sao? Cái bóng cũng không thấy đâu.

Chẳng lẽ đúng như người ta thường nói... Có được rồi, sẽ không có hứng thú nữa?

Thậm chí vẫn chưa đến giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

__________________________________

Editor: Lúc đọc tên chương tui đã tưởng bở, tưởng sẽ mần nhau không đó 😂