Sau khi phong hậu, phụ thân Như Ý là Na Nhĩ Bố được truy tôn lên thành nhất đẳng Thừa Ân Công, mẫu thân cũng trở thành Thừa Ân Công phu nhân, đến ngày thứ năm sau ngày Như Ý được sắc phong trở thành Hoàng hậu thì cả nhà được vào cung.
Cả nhà đoàn tụ, tất nhiên Như Ý vui sướng vô cùng.

Lúc trước nàng còn là quý phi, lúc còn là Hoàng quý phi, không phải mẫu thân không có tới thăm nhưng lúc đó từ lời nói và hành động đều luôn nơm nớp lo sợ, không giống vui sướng thoải mái như giờ phút này đây.
Người nhà luôn nói chuyện liên miên, mẫu thân nói nhiều nhất một câu, đó là: “Ô Lạt Na Lạp thị đã hưng thịnh trở lại, a mã của Hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng được sáng mắt”.

Thời tiết đang vui vẻ nhưng mỗi lần nghe được câu này, ai ai cũng đều rơi lệ, Như Ý liền ngăn cản mẫu thân thôi khóc rồi lại nhắc đến tiểu muội đã đến tuổi lập gia thất.

Như Ý trầm ngâm nói: “Lúc trước không có ai hỏi qua, bây giờ ai ai cũng đều gõ cửa, chỉ là cũng vì ngôi vị Hoàng hậu này của con gái.

Có thể thấy được thế nhân có nhiều lợi thế!”
Mẫu thân liền nói: “Lợi thế như vậy cũng tốt.

Ngạch nương có nhìn sơ qua những nhà đến cầu hôn, có thân đệ của Hoàng thượng là Hòa thân vương đến cầu cưới Trắc phúc tấn, còn có Bình quận vương đến cầu cưới Phúc tấn, Triệu quốc công vì con trai của hắn…”
Mẫu thân chưa nói xong, Như Ý liền xua tay liên tục: “Ngạch nương đừng nhắc đến cái này, tuy ở ngoài miệng Hoàng thượng không nói gì nhưng trong lòng kiêng kị nhất là chuyện Hoàng thất hoặc trọng thần liên kết với nhau.

Chúng ta và Hoàng gia liên lụy còn chưa đủ sao? Theo như con gái thấy thì có một văn sĩ công tử mà chúng ta quen biết từ trước, lúc gia cảnh nghèo tùng mà hắn vẫn không ghét bỏ thì rốt cuộc hắn là người an ổn nhất.

Võ tướng hay xuất chinh sa trường, văn sĩ tài giỏi cũng tốt, không cầu giành công danh, có thể an ổn cả đời”
Mẫu thân chần chờ một lát, lắc đầu nói: “Gia tộc của chúng ta không được dễ dàng hưng vượng trở lại, nếu gả cho loại người này, cho dù muội muội của Hoàng hậu cam tâm chấp nhận nhưng mẫu thân lại không thể cam tâm được”
Như Ý nói: “Ngạch nương ngàn vạn xin đừng hồ đồ.

Phú quý như mây bay, bây giờ ở trong cung đã có một mình con gái là được rồi, còn muội muội hãy thanh thanh lẳng lặng mà gả cho một người có tình là tốt rồi, ngay cả đệ đệ, về sau chỉ cần kế tục tước vị của phụ thân là được rồi, không cần phải dính lấy chốn quan trường”
Dặn dò trịnh trọng như vậy, rốt cuộc mẫu thân cũng đáp ứng.
Mẫu thân rời đi khi trời vào lúc hoàng hôn, Yến Uyển đứng sau Dực Khôn cung nhìn thấy Như Ý tiễn đưa mẫu thân đi đến ngoài cửa, bất giác hốc mắt ẩm ướt, nhỏ nhẹ nói: “Xuân Thiền, không biết ngạch nương của bổn cung đang ở nhà thế nào rồi, bổn cung rất muốn được gặp một lần nhưng rốt cuộc bổn cung không phải là một tần phi sủng ái, trong nhà lại không có ai làm quan trong triều, muốn gặp mặt một lần cũng khó”
Xuân Thiền an ủi nói: “Nương nương muốn gặp người nhà thì cũng có gì khó, nương nương và Hoàng hậu nương nương thường hay lui tới, nương nương thử cầu xin ân điển của Hoàng hậu nương nương xem sao”
Yến Uyển chần chờ: “Không biết Hoàng hậu nương nương có chịu hay không?”
Xuân Thiền cười nói: “Gia quý phi luôn khi dễ nương nương, tất nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ thương tiếc nương nương.

Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương vừa mới được sắc phong, tất nhiên là cũng dễ dàng chấp nhận ân điển”
Yến Uyển suy nghĩ, quả nhiên khi đi cầu Như Ý, Như Ý liền cho phép rồi còn than thở: “Người nhà của muội vốn đang ở kinh thành, bổn cung đã sớm cho người chuẩn bị rồi, muội hãy cố gắng đối đãi tốt với người nhà đi”
Mẫu thân và đệ đệ của Yến Uyển được bước vào cung vào lúc hơn mười ngày sau, mới sáng sớm, Yến Uyển liền phân phó chuẩn bị những món điểm tâm mà mẫu thân và đệ đệ yêu thích, lại đem trong ngoài Vĩnh Thọ cung quét dọn lại một lần nữa, rồi lại đổi một bộ xiêm y khác, trang điểm cũng phá lệ mỹ lệ rồi ngồi chờ người nhà đến.

Qủa nhiên sau giờ ngọ, thái giám bên cạnh Như Ý là Tam Bảo đang đưa mẫu thân và đệ đệ Yến Uyển đi vào, hắn hành lễ rồi liền cáo lui.
Nhiều năm Yến Uyển không gặp mẫu đệ, nhất thời động tình mà nhịn không được rơi lệ xuống, nàng nằm ở trong lòng mẫu thân nói: “Ngạch nương, đệ đệ, cuối cùng hai người cũng đến rồi”
Ngụy phu thân tỉ mỉ xem xét bố trí trong Vĩnh Thọ cung, lại đẩy con gái đang nằm trong lòng mình ra rồi nhìn kỹ một lần nữa rồi thần sắc trịnh trọng hỏi: “Nương nương vẫn chưa có hỉ sao?”
Trong lòng Yến Uyển vốn đang tràn đầy cảm động nhưng thình lình mẫu thân hỏi ra chuyện này, bất giác nàng giật mình một cái.

Vẫn là Lan Thúy thông minh, vội nói: “Ngụy phu nhân và công tử đi đường đã vất vả rồi, hai vị hãy mau đi vào Noãn các ngồi đi, nương nương cũng đã chuẩn bị các món điểm tâm mà hai vị yêu thích nhất rồi”
Ngụy phụ nhân bất quá cũng chỉ hơn 40 tuổi, toàn thân mặc một áo choàng bằng tơ lụa màu hồng nhạt, trang điểm cũng có chút sắc sảo.

Còn đệ đệ Yến Uyển tuy rằng thân thể có tráng kiện nhưng cái cẩm bào đang mặc trên người, nhìn như thế nào cũng không được tự nhiên, chỉ là đôi mắt của hắn vẫn xoay tròn mà nhìn ngắm xung quanh.

Tuy rằng Ngụy phu nhân nhìn có chút già nhưng đôi mắt lại thập phần sắc bén, tựa như là lưỡi dao mà đảo qua trên người Lan Thúy, nói: “Ngươi là người hầu hạ Lệnh tần?”
Lan Thúy vội nói: “Dạ”, Ngụy phu nhân mới bằng lòng vươn tay cho nàng đỡ tay nâng vào.

Khi bước vào Noãn các, Lan Thúy và Xuân Thiền cùng cung kính dâng trà bánh lên, rồi liền khoanh tay đứng sang một bên.


Ngụy phu nhân cũng không để ý nhưng đệ đệ của Yến Uyển là Tá Lộc lại một mình ăn ngấu nghiến như hổ đói, không chút để ý đến ai, Lan Thúy thấy vậy liền dâng lên một chén trà nói: “Công tử, mau uống một ngụm trà cho nhuận hầu đi, coi chừng bị nghẹn”
Tế Lộc năm nay cũng chỉ 16, 17 tuổi, vừa nhìn thấy Lan Thúy có chút diễm lệ, lại hầu hạ ân cần cho nên nhịn không được mà chạm vào mu bàn tay của nàng, rồi trơ mặt cười nói: “Mịn màng lắm”
Lan Thúy đã ở trong cung hầu việc từ nhỏ cho nên vẫn luôn hiểu quy tắc, nhất thời nàng có chút phiền não, chỉ là không dám lộ ra, đành phải phẫn nộ lùi về phía sau, khuôn mặt chịu sự ủy khuất mà đỏ bừng.

Yến Uyển thấy vậy, liền quát: “Đây là trong cung, đệ đệ nghĩ đây là đâu chứ?”
Tế Lộc liền cúi mặt xuống, tay lấy một miếng điểm tâm cắn rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Chuyện gì cũng rơi vào mắt Ngụy phu nhân cho nên liền giận tái mặt nói: “Dù sao đó cũng chỉ là nô tài hầu hạ nương nương, cũng chính là nô tài hầu hạ đệ đệ của nương nương, sờ một chút có sao đâu, có thể mất đi một miếng thịt sao?”
Yến Uyển luôn xem Lan Thúy và Xuân Thiền là phụ tá đắc lực, bây giờ nghe mẫu thân nói vậy, chỉ sợ da mặt Lan Thúy mỏng manh mà sinh ra buồn phiền cho nên cũng chỉ dặn dò: “Lan Thúy, ngươi ra ngoài hầu hạ đi”
Ngụy phu nhân lập tức ngăn lại, cũng không để ý Lan Thúy đang ngượng ngùng mà liền nói: “Ra ngoài làm cái gì? Là một nô tài mà cũng để ý đến những chuyện này sao?” Nàng thấy Yến Uyển khó xử, cũng không bận tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng Yến Uyển nói: “Ta mới vừa nhìn những món ăn ngọt ngào kia của nương nương, lại không chút món nào có ô mai thì ta nghĩ chỉ sợ trong bụng nương nương chẳng có thứ gì cả”
Yến Uyển nghe mẫu thân nàng nói chuyện thô tục như vậy, nàng vốn đang vui mừng nhưng giờ phút này cũng bị khó chịu mà đôi mắt đỏ ngầu: “Ngạch nương, lúc này vẫn chưa tới lúc có, con gái cũng không muốn vội ạ”
Ngụy phu nhân khẽ cười, trầm mặt nói: “Không vội sao? Hay là chính nương nương vô dụng, không chiếm được tâm ý Hoàng thượng? Đừng trách huynh đệ nương nương kiến thức hạn hẹp mà thô lỗ, ngay cả tay nô tài của nương nương cũng phải sờ thử xem sao.

Còn nữa, vẫn là do nương nương không cố gắng, nếu có được sủng ái nhiều một chút, sinh ra được một A ca thì trong nhà chúng ta cũng có thêm một chút chi phí sinh hoạt, huynh đệ của nương nương cũng cưới được vài người, chứ không phải nó đáng phải rơi vào bộ dạng này”
Tế Lộc nghe mẫu thân răn dạy tỷ tỷ, liền hít mũi hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là gà mái không biết đẻ trứng!”
Yến Uyển từ ngày được phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế tuy rằng trong ngoài vẫn còn chịu nhiều ủy khuất nhưng rốt cuộc cũng là một tần phi an nhàn sung sướng, ai ngờ lại bị mẫu đệ chê cười thô lỗ như vậy.

Ngay cả mẹ con lâu ngày gặp lại mà lại nghe những lời nói lạnh nhạt như nàng hay nghe khi còn nhỏ cho nên nàng nhịn không được mà rơi lệ: “Người bên ngoài nói thế nào thì cũng là chuyện người bên ngoài nhưng sao ngạch nương và đệ đệ lại nói con như vậy chứ? Mấy năm nay, cái gì con cũng đều gửi về nhà, trong lòng không muốn nhìn thấy mọi người chịu sự ủy khuất, cũng không dễ dàng để mọi người vào cung một chuyến, chúng ta phải vui mừng lẫn nhau chứ, sao mọi người lại chạm vào nỗi đau của con chứ?”
Ngụy phu nhân mất hứng, thần sắc càng thêm khó coi: “Người nhà người khác vui mừng vì có chuyện vui, còn chúng ta phải vui mừng vì điều gì chứ? Nương nương hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sao đến hôm nay chỉ mới có được chức tần? Chức tần cũng được, bỏ qua đi, còn cái bụng một chút động tĩnh cũng không có sao? Ở cái tuổi này, đáng lý ra phải có con cháu đầy đàn rồi”
Xuân Thiền nghe vậy, chỉ phải cười làm lành nói: “Xin phu nhân đừng để ý, nương nương vẫn luôn uống thuốc mang thai, trong lòng nương nương cũng đang nôn nóng lắm ạ! Còn nữa, hài tử và ân sủng cũng không có gì liên quan với nhau cả, Du phi có Ngũ a ca nhưng Hoàng thượng vẫn không để ý đến nàng ta, ngay cả Hoàng hậu nương nương, cũng không có con cái nhưng Hoàng thượng vẫn không xem thường nàng ta mà phong làm Hoàng hậu đó thôi”
Ngụy phu nhân không thèm để ý đến, liếc mắt nhìn Xuân Thiền: “Nếu nương nương có phúc khí thì hãy tranh thủ đi, nếu nương nương có bản lĩnh thì cũng không cần có con mà được phong làm Hoàng hậu như Hoàng hậu nương nương đi, nếu như vậy thì ta cần gì phải nói chứ? Ta nhớ rõ cái chức tần của nương nương, hai năm nay vẫn không chút nhúc nhích, hầu hạ Hoàng thượng cũng được bốn năm, bây giờ tuổi tác càng ngày càng lớn, người làm ngạch nương như ta thì sao có thể không sốt ruột được chứ? Còn nữa, ai cũng nói làm phi tần của Hoàng thượng thì vàng bạc được chất đống, phúc khí cũng chất đống ở trước mặt nhưng sao nương nương lại không có chứ?” Nàng nhìn Yến Uyển nói: “Nương nương xem, ngạch nương đến đây mà ngồi lâu như vậy rồi mà Hoàng thượng vẫn chưa cho người đến xem sao, có thể thấy được ân sủng của nương nương càng ngày càng lụn bại rồi”.
Xuân Thiền nghe lời nói của Ngụy phu nhân như vậy, quả nhiên là quá liều mạng, ngay cả một cung nữ như nàng còn nghe không nổi nữa cho nên nàng lấy những tơ lụa và đồ trang sức mà Yến Uyển tự tay chuẩn bị đưa cho Ngụy phu nhân rồi ân cần nói: “Những tơ lụa này đều được Giang Nam dệt tạo tiến cống, trong cung không có nhiều tiểu chủ được ban tặng.

Còn những trang sức này là do Hoàng hậu nương nương biết phu nhân tới cho nên mới cố ý ban thưởng, phu nhân hãy mang hết về nhà đi.

Đến đây cũng không dễ dàng gì, hiếu tâm của nương nương cũng đều đưa ra hết trước mặt rồi”
Ngụy phu nhân vừa nhìn vừa niệm một câu Phật hiệu, hiển nhiên đúng là đồ tinh xảo cho nên sắc mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương từ bi”.

Nàng nhìn xong rồi thần bí nhìn Yến Uyển nói: “Nghe nói Hoàng hậu nương nương có vài phần giống với nương nương, không biết có phải vậy không? Sao bây giờ nàng ta đã trở thành Hoàng hậu, còn nương nương chỉ là một phi tần không được sủng ái chứ? Nương nương có muốn ta và đệ đệ đến tạ ơn Hoàng hậu nương nương vì đã ban thưởng nhiều như vậy không?”
Yến Uyển nghe được câu này, lông mày đều dựng thẳng lên, bây giờ mà cho mẫu thân đên Dực Khôn cung thì chỉ sợ mất mặt mà thôi.

Vẫn là Xuân Thiền nhạy bén, khuyên nhủ cười nói: “Chỉ sợ lúc này Hoàng hậu nương nương đang bận xử lý chuyện lục cung mà không muốn gặp người khác”.

Như vậy, Ngụy phu nhân mới bằng lòng bỏ qua.
Canh giờ cũng đã đến, tiểu thái giám đến đưa mẫu đệ Yến Uyển rời cung, Ngụy phu nhân ôm một đồng đồ rồi bước đi, bước đi vài bước thì quay đầu lại dặn: ‘Nương nương hãy mau có con đi, nếu không a mã của nương nương có chết cũng không nhắm mắt mà ở dưới cửu tuyền đi lên tìm nương nương”
Ngụy phu nhân vừa đi, Yến Uyển không muốn bước ra cửa điện, chỉ rơi lệ khóc lóc: “Người nhà của người khác vào cung thăm hỏi, đều là gia đình đoàn viên vui mừng, sao bổn cung lại bối rối như vậy chứ? Cứ nghĩ rằng có thể vui mừng đoàn tụ, ai ngờ lại bị đánh vào mặt mình”.

Nàng kéo tay Lan Thúy qua nói: “Còn làm liên lụy đến ngươi, cũng là do bổn cung không biết dạy dỗ mà lại để huynh đệ khi dễ”
Lan Thúy thấy Yến Uyển thương tâm như vậy thì sao còn dám ủy khuất, chỉ phải nói: “Nương nương đối đãi nô tỳ rất tốt, nô tỳ đều hiểu được, nô tỳ không dám ủy khuất”
Xuân Thiền thở dài: “Cái ủy khuất của nô tỳ thì làm sao so được với cái ủy khuất của nương nương chứ? Ngạch nương huynh đệ đều buộc mình như vậy, trong lòng lại càng không chút dễ chịu.

Kỳ thật, phu nhân nói cũng có ý tốt, chỉ là nóng nảy mà thôi, nương nương sớm muộn gì cũng sẽ có con.

Ngay cả ân sủng, nương nương vẫn còn trẻ mà sợ gì chứ?”
Yến Uyển nắm chặt chiếc khăn tay, thương cảm mà trầm giọng nói: “Cũng không hẳn như vậy.

Nhà mẹ đẻ không có ai để dựa vào, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi”

Nửa tháng sau, Hoàng đế liền cùng tân hậu Như Ý đi bái tế liệt tổ liệt tông, lại tây tuần Tung sơn Lạc hà, lại đến Ngũ Đài Sơn dâng hương, tham quan thẳng cảnh núi non.

Ngoại trừ Hoàng hậu thì vẫn mang theo Thuần quý phi, Gia quý phi, Thư phi, Lệnh tần.

Mọi chuyện trong cung đều để cho Du phi Hải Lan lo liệu.

Nghĩ lại đúng là cuộc đời khó có được lúc Hoàng đế và Như Ý ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hắn cùng nàng xem Tây Sơn Hồng Diệp, lại cùng nhau xem điệp lạc phân phi, mộ ải nặng nề.

Xem từ sáng sớm đến lúc mờ mịt, tuy rằng bên cạnh cũng có các tần phi khác làm bạn nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hầu hạ.

Mỗi đêm, Hoàng đế luôn ở bên cạnh Như Ý, ôm nhau mà ngủ, nghĩ lại cũng thật xa xỉ.

Nhưng mà cái xa xỉ này lại khiến người ta vui mừng, bởi vì nàng là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, Hoàng đế lúc nào cũng ở bên cạnh nàng như hình với bóng, có đôi có cặp.
Hậu cung an hòa theo ngày tháng thì tiền triều lại nổi lên phong ba, lão thần Trương Đình Ngọc lại bị Hoàng đế trách cứ lần nữa, chấn động toàn bộ thời tiết tháng 9.

Từ khi trưởng hoàng tử Vĩnh Hoàng tạ thế, lễ sơ tế cũng vừa mới qua, Trương Đình Ngọc cũng không để ý đến thân phận lão sư của Vĩnh Hoàng mà liền vội vã cầu xin Hoàng đế hồi hương.

Hoàng đế không khỏi tức giận, trách cứ nói: “Khanh từng là người giảng đọc cho trẫm, lại từng là sư phó của trưởng Hoàng tử, bây giờ trưởng Hoàng tử tạ thế không lâu mà khanh liền cáo lão về quê, khanh hờ hững vô tình vô tâm đến vậy sao?”
Trương Đình Ngọc lần này bị khiến trách đến mức hoảng loạn.

Từ sau khi Hoàng đế hạ chỉ, Trương Đình Ngọc không còn đủ tư cách tế riêng ở trong Thái Miếu thì các đại thần đã nhìn ra tâm ý Hoàng đế cho nên thế lực trong triều của Trương Đình Ngọc liền bị tan rã hơn phân nửa.

Như Ý ở vị trí tân hậu này, lúc Tuệ Hiền Hoàng quý phi qua đời thì mẫu gia cũng bị giáng chức, mà bá phụ Mã Tề của Hiếu Hiền hoàng hậu đã qua đời sớm vào năm Càn Long thứ 4, người ủng hộ lớn nhất là Trương Đình Ngọc cũng sớm lui về quê dưỡng già.

Nghe nói các đại quan ở địa phương cũng vì tị hiềm cho nên không ai ra đón Trương Đình Ngọc, chỉ có một vị cháu dẫn vài gia nhân đưa hắn đi vào bên trong.
Từ đó sóng gió tiền triều yên lặng, ngay cả Châu Nhĩ Mặc Đặc Mộc Trát Lặc phản loạn cũng bị Nhạc Chung Kì dẫn binh bình định rất nhanh sau đó, lúc đó Hoàng đế có thể nói là mãn nguyện thỏa thuê.

Mà vì trấn an Trương Đình Ngọc mà để duy trì Phú Sát thị thì Hoàng đế cũng tấn phong Tấn quý nhân thành Tấn tần, lấy kỳ ân đãi ngộ, cũng như khiến cho mẫu gia Hiếu Hiền hoàng hậu an tâm.

Việc này cũng khiến cho Như Ý cảm thấy yên tâm thoải mái, rất nhanh sau đó, hậu cung liền thình lình xảy ra chuyện vui.
Vào một đêm của tháng 11, Hoàng đế đang ở thư phòng hành cung xem xét tấu chương của Nhạc Chung Kì bẩm báo về việc bình định Tây Tạng, Như Ý làm bạn ở bên canh, Yến Uyển khẽ vuốt đàn nguyệt cẩm, đem tiểu khúc vừa mới học được mà nhẹ nhàng gảy đàn.

Còn Ý Hoan ngồi ở án thượng, đem những bài thơ của Hoàng đế viết mà sao chép cẩn thận lại.
Yến Uyển ngừng tay đánh đàn, mỉm cười nói: “Thư phi tỷ tỷ nha, kỳ thật các bài thơ của Hoàng thượng cũng đã đóng thành sách, tỷ tỷ cần gì phải vất vả mà sao chép như vậy chứ?”
Ý Hoan cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên chú sao chép mà nói: “Tự tay sao chép chính là tâm niệm, tất nhiên không muốn dùng những quyển sách đã đóng sẵn”
Như Ý khẽ cười nói: “Bây giờ Thư phi có thể ngâm tụng thuộc lòng những bài thơ của Hoàng thượng rồi, hóa là đây là cách mà Thư phi học thuộc được như vậy”
Hoàng đế khép lại tấu chương, ngẩng đầu cười nói: “Hoàng hậu không nói, trẫm lại chẳng biết”
Như Ý mỉm cười: “Mọi chuyện đều làm cũng chỉ để Hoàng thượng biết thì còn gì là chân tâm nữa ạ”
Hoàng đế nhìn về phía Ý hoan bằng ánh mắt thập phần thương tiếc mà khen ngợi: “Thư phi, nàng viết lâu như vậy cũng mỏi mắt rồi, mau mau nghỉ một chút đi, hãy lấy trà tang cúc của trẫm mà uống đi, cũng có thể thanh thần minh mục”
Ý Hoan đáp ứng một tiếng, nàng vừa mới đứng lên thì bất giác có chút chóng mặt, thân thể dường như muốn ngã xuống, may mắn nàng vội lấy tay chạm vào chiếc bàn hoa mai cho nên mới không ngã xuống.

Như Ý vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, lo lắng nói: “Muội bị làm sao vậy?”
Hoàng đế lập tức đứng dậy đi đến gần nàng, thân thiết nói: “Đang tốt lành, sao lại choáng váng đầu óc vậy?”
Hà Tích hầu hạ bên cạnh Ý Hoan lo lắng không thôi: “Nhiều ngày nay nương nương vẫn luôn cảm thấy choáng váng, hôm nay mới ăn một miếng lê, rốt cuộc lại bị nôn mửa cả đêm”
Yến Uyển ngẩn người ra, nhịn không được nói: “Có khi nào có hỉ không?”

Hoàng đế không cần suy nghĩ mà nói ngay: “Tất nhiên là không rồi!”
Ý Hoan thấy Hoàng đế nói vậy, bật chợt có chút ngoài ý muốn cho nên liền ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Như Ý thấy nao nao, không ngờ Hoàng đế lại trả lời nhanh như vậy cho nên nàng chỉ đành hỏi: “Kinh nguyệt có đúng ngày không? Đã truyền Thái y đến xem chưa?”
Ý Hoan đầy mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: “Kinh nguyệt thần thiếp vẫn không được đều đặn, hai ba tháng nay không có kinh nguyệt, cứ nghĩ đó là chuyện thường”
Hà Tích dùng ngón tay tính toán nói: “Đúng rồi.

Hơn hai tháng nay, nương nương vẫn chưa có kinh nguyệt”.

Bỗng nhiên nàng hoan hỉ đứng lên: “Nô tỳ nghe nói người có hỉ sẽ luôn cảm thấy choáng váng đầu óc”
Yến Uyển thấy Hà Tích vui sướng như vậy, trong lòng bỗng nhiên nặng nề, nàng liền thốt lên: “Đừng có nói lung tung như vậy.

Chúng ta ai ai cũng chưa từng có thai, đừng nghĩ bị bệnh mà thành có thai, vẫn là nên thỉnh thái y đến xem sao”
Lời này chính là nhắc nhở mọi người, Hoàng đế trầm giọng nói: “Lý Ngọc, triệu Tề Lỗ đến đây, kiểm tra Thư phi xem sao”
Lý Ngọc liền trả lời: “Cũng vừa hay Tề thái y đã tới, đang chở chẩn mạch bình an cho Hoàng thượng và bây giờ đang đợi ở ngoài ạ”
Lý Ngọc dứt lời, liền đưa Tề Lỗ bước vào, sau khi chẩn mạch cho Thư phi xong, thần sắc Tề Lỗ liền có chút nghi hoặc, chỉ là khuôn mặt luôn trầm ngâm.

Hiển nhiên Hoàng đế vô cùng lo lắng: “Rốt cuộc Thư phi là làm sao?”
Tề Lỗ vội đứng dậy, cung kính nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, mạch của Thư phi nương nương là hỉ mạch, nương nương đã mang thai được hai tháng rồi”.

Tuy Tề Lỗ chúc nhưng trong miệng lại chẳng mang chút giọng điệu vui mừng, chỉ là dùng ánh mắt lo sợ bất an mà dò xét phản ứng của Hoàng đế.
Trong lòng Như Ý trầm xuống, không tự giác mà liền vào sắc mặt Hoàng đế.

Hoàng đế mỉm cười nhợt nhạt mỏng manh, mang theo một tia mất tự nhiên, ngắn gọn nói: “Rất tốt”
Lời này quả thật rất ngắn gọn, Như Ý khó có thể thăm dò được cái vui mừng chân chính ở đằng sau lưng Hoàng đế, chỉ là giờ khắc này, nàng chỉ có thể lộ ra cái mỉm cười khoan dung của một chính cung Hoàng hậu: “Đúng vậy, chúc mừng Hoàng thượng và Thư phi”
Ý Hoan bỗng nhiên giật mình, nàng nhất thời còn không thể tin tưởng được, nàng nghe lời chúc mừng của Như Ý thì mới phục hồi tinh thần.

Nàng muốn cười nhưng một giọt nước mắt đã rơi xuống trước, nàng nhẹ giọng nói: “Nhiều năm như vậy…” Nàng nói chưa xong thì đã nghẹn ngào, chỉ phải dùng khăn tay che nước mắt vui mừng lại.
Hoàng đế không ngờ nàng lại vui mừng đến như vậy
cho nên hắn cũng có chút không đành lòng mà cảm động, ôn nhu nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.

Đây là việc vui.

Nếu nàng kích động như vậy thì sẽ làm tổn hại thân mình đó”
Như Ý thấy Yến Uyển si ngốc, có chút không được tự nhiên, biết nàng đang sầu não việc lâu rồi không có con cho nên nàng nhìn Ý Hoan nói: “Xem ra Mộc Lan săn thú lần này, Thư phi không thể đi cùng với Hoàng thượng nữa rồi, cố gắng chăm sóc thân mình cho tốt mới là điều quan trọng”.

Nàng nhìn Yến Uyển một chút rồi nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, mấy ngày sau Thư phi cần phải chăm sóc long thai, sợ là không thể phụng dưỡng bên cạnh, Lệnh tần, mọi chuyện đều làm phiền muội vậy”
Yến Uyển nhỏ nhẹ “dạ” một tiếng, sắc mặt hơi có chút hòa hoãn, liền nói: “Thư phi tỷ tỷ phải chăm sóc long thai cho tốt nhé”.

Nàng cần thận vươn tay, chạm vào bụng Thư phi, khuôn mặt cực kỳ hâm mộ: “Vẫn là tỷ tỷ có phúc khí, muội muội cũng muốn dính một chút phúc khí vui mừng này”
Ý Hoan cúi đầu cười xấu hổ, lấy tay chạm vào chiếc bụng bằng phẳng của Yến Uyển: “Đa tạ muội muội, chỉ mong muội muội sớm có ngày đạt được tâm nguyện”
Thần sắc Hoàng đế bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa như gió ấm tháng tư: “Thư phi, nàng vừa có thai, vậy thì về sau nàng không cần uống thuốc mang thai của trẫm ban thưởng nữa.

Có lẽ là do nàng hay uống cho nên trời cao chiếu cố, rốt cuộc cũng làm cho nàng thỏa mãn tâm nguyện”
Ý Hoan cẩn thận nghiêng người ngồi xuống, trân trọng vỗ về cái bụng: “Nói ra cũng thật xấu hổ, thần thiếp uống thuốc mang thai được vài năm, rốt cuộc vẫn không có động tĩnh gì cho nên một hai năm nay, có lúc thần thiếp uống, cũng có lúc không uống.

Từ lúc ra cung cho đến nay, Hoàng thượng vẫn không cần thần thiếp làm bạn, thần thiếp lại có vài lần trì hoãn không uống, ai ngờ lại có thai!”
Tề Lỗ vội cười làm lành nói: “Thuốc mang thai vốn là thuốc trụ cột cường tráng, có thể trợ giúp mang thai.

Thể chất nương nương hư hàn, lại luôn lúc nào cũng nhất tâm cầu con, tâm tình lại khẩn trương cho nên không dễ thụ thai.

Bây giờ thân thể được điều trị mà trở nên tráng kiện, tâm tư lại khoan khoái, cho dù uống ít thuốc mang thai cũng không quan trọng.

Nếu uống thuốc mang thai trong nhiều năm như vậy, bây giờ nương nương đã có thai thì không thể nói thuốc mang thai kia vô ích được”
Ý Hoan liên tục gật đầu, khẩn thiết nói: “Tề thái y nói đúng, cũng là do trong cung Thuần quý phi và Gia quý phi thân thể khỏe mạnh cho nên mới sinh dục Hoàng tự nhiều như vậy”

Tề Lỗ nói: “Thân thể Thuần quý phi luôn luôn tráng kiện mà Gia quý phi có xuất thân Lý triều, từ nhỏ lại hay dùng nhân sâm bổ dưỡng cho nên thể chất phá lệ ôn hòa hiền hậu”
Ý Hoan tin tưởng nhìn về phía Tề lỗ nói: “Vậy thì sau này bổn cung điều trị bổ dưỡng thế nào thì phải hỏi Tề thái y mới được”
Tề Lỗ liền đáp ứng.

Hoàng đế ôn thanh dặn dò: “Tề Lỗ là người đứng đầu Thái y viện, tư lịch lại thâm sâu, nếu nàng thích thì trẫm sẽ hạ chỉ cho Tề Lỗ đến chăm sóc nàng ngay”
Ý Hoan mỉm cười, như là xuân thủy ẩn tình, có vô hạn tình thâm cảm động: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng”
Hoàng đế dặn dò vài câu rồi Như Ý cười nói: “May mắn ngự giá ngự giá cũng đã chuẩn bị hồi cung, bây giờ chỉ còn mấy ngày đi đường nữa thôi.

Hoàng thượng, thần thiếp sẽ chăm sóc Thư phi, bây giờ muội ấy đã có thai, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì”
Yến Uyển cười nói: “Thần thiếp cũng sẽ hầu hạ Thư phi tỷ tỷ trở về”
Hoàng đế gật đầu nói: “Mọi chuyện đều là công lao Hoàng hậu”
Ba người liền cáo lui quay về, sắc mặt Hoàng đế chậm rãi trầm xuống, lạnh lẽo như băng: “Tề Lỗ, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?”
Tề Lỗ nghe Hoàng đế nói vậy, bất giác thần sắc kinh hãi: “Thư phi nương nương đột nhiên có thai mà thuốc mang thai cũng không uống đúng hạn cho nên nhất định không phải là do thuốc mang thai.

Hoàng thượng, Hoàng thượng thương tiếc Thư phi nương nương cho nên thuốc mang thai kia cũng không phải là thuốc tuyệt dục, mà mỗi lần lâm hạnh xong thì uống, hai lần ba lượt cũng không sao, chỉ là nghe lời nói của Thư phi nương nương, xem ra một hai năm nay, nương nương đã uống thuốc đứt quãng, dược lực cũng có chút suy giảm cho nên mới sơ hở mà mang long thai như vậy”
Hoàng đế hơi kinh hãi: “Ý của khanh là có lẽ Thư phi biết thuốc mang thai kia có vấn đề sao?”
Tề Lỗ suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không hẳn như vậy.

Nếu Thư phi nương nương thật sự biết thì chắc chắn sẽ không uống một ngụm, thì sao có thể uống đứt quãng chứ? Sợ là Thư phi nương nương không còn muốn trông cậy vào chuyện con cái cho nên không còn hứng thú để uống thuốc mang thai đúng hạn, cuối cùng ngược lại lại có thai ngoài ý muốn”.

Hắn vội dập đầu, kinh sợ nói: “Vi thần thỉnh chỉ, cái thai của Thư phi nương nương nên xử trí thế nào ạ?”
Hoàng đế nói: “Khanh cho rằng nên xử trí thế nào?”
Tề Lỗ không hề nghĩ Hoàng đế lại hỏi lại hắn câu này, mồ hôi lạnh thấm ra đầm đìa, hắn liền đáp: “Nếu như Hoàng thượng không muốn Thư phi nương nương tiếp tục có thai thì vi thần có nên dùng cách thần không hay quỷ không biết để làm hư thai hay không? Dù sao Thư phi lần đầu có thai cho nên bảo đảm giữ được cái thai hay không là chuyện không thể nói trước được”.

Hắn trầm giọng nói: “Trong cung, đó là chính nhất thời vô ý”
Hoàng đế có chút chần chờ, lẩm bẩm nói: “Nhất thời vô ý sao?”
Tề Lỗ gật đầu, nằm trên mặt đất nói: “Dạ.

Hoặc là Hoàng thượng từ bi, thương tiếc Thư phi cùng long thai cũng được”
Hoàng đế kinh ngạc thật lâu, trầm ngâm không nói gì.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới nói: “Thư phi… Nàng ta là người của Hoàng ngạch nương, nàng cũng là con cái của Diệp Hách Na Lạp thị… Nàng ta… Nàng ta chỉ là một nữ nhân, là một nữ nhân dành tình ý rất nhiều cho trẫm”
Tề Lỗ thấy ngữ khí Hoàng đế buông lỏng, lập tức nói: ‘Hoàng thượng nói phải.

Hài tử trong bụng của Thư phi nương nương cũng có thể là công chúa.

Cho dù là Hoàng tử, rốt cuộc cũng là nhỏ tuổi, cũng chỉ là trẻ con khả ái mà thôi”
“Trẻ con khả ái!” Hoàng đế thở dài một tiếng: “Mà thôi! Nếu nàng ta đã có phúc khí mà mang thai như vậy thì trẫm cũng không cần tự tay làm bị thương cốt nhục của mình! Cứ giữ lại đứa nhỏ này, cũng là cái thương xót của trẫm.

Còn về phần đứa nhỏ này thì về sau không cần chăm sóc nhiều, có thể chết yểu như Đoan Tuệ Thái tử và Thất a ca của trẫm hay không thì đều phụ thuộc vào phúc khí của chính nó.

Khanh hãy chăm sóc cái thai của Thư phi đi”
Tề Lỗ nghe được câu phân phó này của Hoàng đế, như phùng đại xá bình thượng: “Như vậy, Lệnh tần nương nương và Tấn tần nương nương vẫn còn uống thuốc mang thai kia, rốt cuộc có cần cho hai vị nương nương tiếp tục uống không ạ?”
Ngón tay Hoàng đế gõ cốc cốc trên bàn gỗ, suy nghĩ rồi nói: “Lệnh tần sao? Uống hay không uống đều là do tính tình của nàng ta, từ trước đến nay trẫm vẫn không muốn cho nàng ta uống thuốc mang thai, chỉ là do nàng ta tâm ý quá mạnh, cuối cùng lại làm hại chính mình.

Còn về phần Tấn tần…” Hoàng đế xua tay chặn lại, lạnh lùng nói: “Nàng ta không có con mới tốt, nếu có con thì người của Phú Sát thị lại động tâm tư nữa.

Khanh muốn dùng cách gì cũng được, miễn cho nàng ta vĩnh viễn vô hậu cố chi ưu* là được”
(*Vô hậu cố chi ưu nghĩa là không có con nối dõi mà chăm sóc phân ưu về già)
Tề Lỗ nói: “Dùng thuốc cũng được chỉ là sợ dùng quá thường xuyên thì sẽ khiến người khác chú ý”
Hoàng đế do dự nhiều lần rồi nói: ‘Cũng được.

Vậy thì trẫm sẽ dùng cách khác”
Tề Lỗ nghe Hoàng đế phân phó sẵn sàng, đầu đã ướt đẫm mồ hôi mà khúm núm lui ra ngoài..